Sau khi kích hoạt năng lực toàn tri, La Chinh vẫn luôn để ý Tà Thần. Cuộc đối thoại giữa Tà Thần và Hàng Cách Giả, hắn nghe không sót một chữKhi Hàng Cách Giả nhắc đến “Tòng”, trong lòng La Chinh đã bắt đầu đề phòng. Hắn biết rõ bản tính của Tà Thần.
Tà Thần biết Tòng đang ở trong cơ thể La Chinh nên đương nhiên sẽ ra tay, vì vậy La Chinh mới có thể phản ứng ngay lập tức như thế.
“Rắc rắc rắc…”
Tà Thần nhìn vòng năng lượng của mình vỡ nát, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Một mặt, hắn ta kinh ngạc vì La Chinh phản ứng cực nhanh, mặt khác là do vòng năng lượng này chính là “Khống Chế Tràng”, là năng lượng trong thế giới ngăn thứ sáu. Đáng ra La Chinh không phản kháng lại được mới phải. Vậy mà La Chinh chỉ đưa tay ra bóp nhẹ là “Khống Chế Tràng” đã vỡ vụn, thật không thể tưởng tượng nổi.
Song, Tà Thần không kinh ngạc quá lâu. Hắn ta có năng lực toàn tri nên suy nghĩ chỉ khẽ động một chút, hình ảnh La Chinh thử dùng năng lượng của thế giới ngăn cao đã tràn vào đầu hắn ta.
“Chuyển sang nơi khác nhé?” La Chinh hỏi.
“Không!”
Ánh chớp lóe lên trong một tay của Tà Thần, đó là hai khối tam giác lóe ra tia chớp.
“Minh Lôi Xưng!”
“Ầm!”
Lúc chưởng này đập tới, ánh chớp bùng lên còn sáng gấp hàng triệu lần so với mặt trời, năng lượng của nó đủ để phá hủy thế giới mẹ ba trăm nghìn lần chứ đừng nói gì đến Tiên Phủ và biệt viện nho nhỏ này. Bất Hủ cảnh như Phục Hy chỉ bị ánh chớp chiếu rọi lên chút thôi là sẽ hóa thành bột phấn ngay.
Nhưng khoảnh khắc khi khối tam giác đập lên người La Chinh, mỗi góc trong bốn góc của biệt viện nho nhỏ xuất hiện một “Không Gian Xưng” nho nhỏ. Năng lượng bùng ra từ Minh Lôi Xưng đều bị khóa kín trong biệt viện.
Tiên Phủ rộng lớn đến vậy, ban nãy chỉ là một cơn chấn động rất nhỏ thôi nên cả nhóm người Nữ Oa, Phục Hy không hề phát hiện ra.
Thấy Tà Thần lại định ra tay lần nữa, La Chinh vội vươn tay ra túm về phía không trung bên trên.
“Soạt…”
Hắc Thuyền rơi thẳng xuống một phía của Tiên Phủ.
Hàn Ca, Thông Thiên giáo chủ, Thần Đồ cùng Tú Châu ở trên thuyền đều chưa kịp lấy lại tinh thần, họ sững sờ nhìn nhóm người Nữ Oa trong Tiên Phủ.
“Chuyển sang nơi khác nhé?” La Chinh hỏi với giọng khiêu khích.
“Đe dọa ta à?” Trong mắt Tà Thần lóe lên tia sáng nguy hiểm.
La Chinh nhếch miệng cười: “Phải đấy thì sao?”
Tà Thần khi xưa từng không để ý đến bất cứ thứ gì, nhưng bây giờ thì chưa chắc.
Tà Thần không nói gì cả, song thân hình lại dần dần mờ đi, trong nháy mắt đã đi đến một phía khác của hỗn độn.
La Chinh có năng lực toàn tri nên đương nhiên sẽ biết được phương hướng của Tà Thần. Hắn lập tức xuất hiện ở phía đối diện Tà Thần.
Trong phạm vi tỷ tỷ dặm quanh bọn họ, ngay cả một hạt bụi cũng không có, hoàn toàn là hư không.
“Ở chỗ này sẽ không bị bó tay bó chân” La Chinh nói.
Tà Thần không vội vàng ra tay, hắn ta như đang suy tư gì đó. Một lúc lâu sau, hắn ta mới lên tiếng: “Ta có thể không giết ngươi, ngươi chỉ cần đưa ‘Tòng’ ra đây để ta nuốt sạch nó. Ta nhất định có thể tìm ra biện pháp phá giải hàng cách từ trên người nó”
La Chinh như đang nghe được câu chuyện cười nào đó, chỉ toét miệng cười. Hắn vừa định chế giễu lại thì từ giữa trán hắn đã có một chùm sáng trồi lên.
Ánh sáng tỏa ra rất dịu nhẹ, cả La Chinh lẫn Tà Thần đều có cảm giác như gió xuân ấm áp, tâm thần thả lỏng.
“Trên người ta nhất định không tìm ra biện pháp ngăn chặn hàng cách, ngược lại, ngươi và La Chinh hòa làm một thể có lẽ còn có cơ hội…” Giọng của Tòng phát ra từ trong chùm sáng, nó không tức giận vì bị Tà Thần mạo phạm mà ngược lại, còn tận tình khuyên can.
“Xem ra các ngươi cũng có ý định ấy?” Tà Thần hỏi ngược lại.
“Đúng vậy” Tòng đáp.
“Thế thì…” Tia sáng sắc bén lóe lên trong mắt Tà Thần: “Dựa vào bản lĩnh đi!”
Hắn ta còn chưa nói dứt lời, bàn tay đã vung mạnh về phía La Chinh. Một “dây leo” màu đỏ tươi quật về phía La Chinh, đây là năng lượng Ma của thế giới ngăn thứ chín.
“Ù…”
Thân hình La Chinh biến mất với tốc độ cực nhanh, lùi hẳn về một khoảng hơn nghìn dặm về phía sau.
Song, Tà Thần dùng năng lực toàn tri nên hoàn toàn có thể đoán ra phương hướng của La Chinh, ngay lúc La Chinh tiến hành dịch chuyển là Tà Thần cũng dịch chuyển theo.
La Chinh cũng có được năng lực toàn trí toàn năng, đối mặt với sợi dây leo màu đỏ tươi này, La Chinh cũng dùng năng lượng Ma hóa ra một thanh trường kiếm màu đen, sau đó vung tay chẻ dọc xuống.
“Vèo…”
Thanh kiếm đen chém lên dây leo đỏ, làm bắn ra quầng sáng hình thoi với độ bao phủ lên đến mấy trăm nghìn dặm.
“Vút…”
Thanh kiếm đen chém lên dây leo đỏ lần nữa, hai người đã dịch chuyển ra một triệu dặm, thêm một quầng sáng hình thoi nữa bùng lên.
Tà Thần công, La Chinh thủ.
“Vút vút vút vút…”
Tần suất giao tranh giữa đôi bên càng lúc càng dày đặc, tốc độ càng nhanh hơn, số lượng quầng sáng hình thoi tăng lên đáng kể.
Chỉ trong vòng ba hơi thở, hai người đã giao đấu mấy chục nghìn lần, băng qua không gian cách xa đến nghìn tỉ dặm. Những quầng sáng hình thoi to lớn kia biến thành hình nền ở rất xa, thoạt nhìn như từng cây kim nhỏ xíu.
“Sức mạnh của ngươi là do Tòng trao cho à?” Tà Thần vừa tung những đòn tấn công sắc bén vừa hỏi.
“Phải thì sao?” La Chinh hỏi ngược lại.
“Dù ngươi có được sức mạnh của thế giới ngăn cao thì vẫn… yếu!”
Trong lúc Tà Thần nói chuyện, dây leo đỏ trong tay hắn ta nhẹ nhàng thu lại, đồng thời một luồng khí lạnh phóng ra từ cơ thể hắn ta. Từng cây kim băng như những sợi tóc mảnh và dày đặc xoắn về phía đầu La Chinh.
Tà Thần lại sử dụng “Lãnh Tương” lần nữa.
Đối mặt với khí lạnh ập vào mặt, La Chinh chỉ cảm thấy máu huyết khắp người mình như muốn đóng băng hết lại.
Nhưng ngay khi Tà Thần vừa sử dụng Lãnh Tương, hai mắt La Chinh đã bùng lên ngọn lửa hừng hực. Đó chính là Hỏa Tương trong thế giới ngăn thứ mười.
“Phừng…”
Ngọn lửa sinh ra từ Hỏa Tương cực kỳ bình thường, tựa như ngọn lửa do gỗ đốt cháy lên.
Thế nhưng ngọn lửa chỉ quét nhẹ một cái, những cây kim băng kia đã bị đốt hết sạch.
Thấy cảnh này, Tà Thần khẽ nhíu mày lại.
La Chinh vẫn luôn bị động phòng thủ, nhưng dù Tà Thần sử dụng năng lượng gì, La Chinh cũng đều có thể phá giải một cách dễ như trở bàn tay trong một khoảng thời gian rất ngắn. Điều này khiến trong lòng Tà Thần dấy lên cảm giác không ổn, đó là cảm giác khi bị người ta nhìn thấu.
“Tiếp đi” La Chinh ung dung lên tiếng.
Trong lòng Tà Thần đã hạ quyết tâm, năng lượng càng kinh khủng hơn dần hiện lên.
Lớp vảy giáp dày nặng từ từ phủ trên cơ thể hắn ta, bọc kín hết người hắn ta lại.
Vảy giáp do Qủy Thủ tộc dùng “năng lượng Tần” tạo ra chính là bộ giáp kiên cố nhất, sau khi Tà Thần khoác lên mình lớp giáp này thì lập tức nhào về phía La Chinh lần nữa.
“Vỡ nát!”
Ngón trỏ và ngón cái của La Chinh miết nhẹ vào nhau, ở giữa hai ngón tay xuất hiện một khối lập phương nho nhỏ.
“Ầm!”
Khối lập phương nhỏ ấy vỡ nát, cả bộ giáp trên người Tà Thần cũng nát theo.
Ngay lúc La Chinh vừa mới đắc thủ thì bỗng nhiên tiếng cười sang sảng của Tà Thần vang lên. Hắn ta đã xuất hiện trên đỉnh đầu La Chinh, một thanh trường thương chỉ thẳng vào trán La Chinh.
Thanh trường thương này biến ra từ “Hủy Diệt Tiêu”, là thứ mang lực phá hủy mạnh nhất trong thế giới ngăn thứ mười hai, trên thế gian không có bất kỳ vật gì có thể cản được thương này.
“Chết đi!”
Cùng lúc khi Tà Thần đâm thương này xuống, “Ước Thúc Tràng” ở biên giới thế giới hỗn độn cũng biến mất.
Chỉ cần Ước Thúc Tràng còn thì thế giới mẹ vẫn sẽ còn đó, Tà Thần cùng La Chinh chính là toàn trí toàn năng, có thể sống lại vô số lần, có đánh giết cũng chẳng mang ý nghĩa gì.
Để có thể giết được La Chinh, Tà Thần đành phải gỡ Ước Thúc Tràng ra và hủy Vùng Đất Sơ Khai.
Ngay khoảnh khắc khi Ước Thúc Tràng bị hủy, trường thương của Tà Thần đã đâm xuyên qua trán La Chinh.