Lúc mồi câu bay tới bên cạnh cột đá, tay Sầu Tuẫn mới nhẹ nhàng rung lênTrong lỗ nhỏ trên hang đá lóe lên vài chấm đỏ, bảy tám cái bóng đột nhiên chui ra, cắn mồi câu tha đi rồi lui về cột đá với thế sét đánh không kịp bưng tai.
Động tác của mãnh thú mặc dù nhanh, nhưng La Chinh vẫn thấy rất rõ ràng.
“Kiến?” Trong mắt La Chinh hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Đám kiến này dài bằng nửa cánh tay, cặp râu lóe lên ánh lửa màu đỏ, trên đầu kiến còn có một cặp càng tỏa ánh sáng lấp lóe, rõ ràng có kịch độc.
Sầu Tuẫn cau mày gật đầu, nói: “Đây là loại kiến hung chỉ có trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới, độc của đám kiến hung này quá lợi hại, chúng ta không thể tới gần”
Nói xong, Sầu Tuẫn chỉ vào cách đó không xa.
La Chinh nhìn theo phương hướng hắn ta chỉ, liền thấy một người tộc Thiên Lang nằm cứng đờ trên mặt đất, thân thể bầm đen, rõ ràng là chết vì trúng độc.
Hắn quay đầu quan sát cột đá, lập tức nói: “Đám kiến hung này không rời khỏi hang ổ, chẳng lẽ không thể dùng tín vật Bỉ Ngạn lay động?”
“La Chinh ca ca, tín vật Bỉ Ngạn của Lam Tình là loại giáng lâm, huynh xem này…”
Nói xong, Lam Tình nâng tay lên, trong tay xuất hiện một quả cầu tròn vo, bề mặt quả cầu lấp lánh như cầu vồng, tỏa ra cảm giác nặng nề.
Tín vật Bỉ Ngạn này là một loại đá chỉ có trong Thập Tam Trọng Thiên, tên là Thải Hồng Thạch, tích chứa sức mạnh Bỉ Ngạn cực kỳ kinh người. Nếu ném mạnh ra ngoài, nó có thể được điều khiển bằng suy nghĩ, trúng mục tiêu một trăm phần trăm.
Sau đó Lam Tình dùng Thải Hồng Thạch ném về phía cột đá.
“Vù!”
Thải Hồng Thạch tỏa ra một vòng sóng gợn giữa không trung, sức mạnh cuồng bạo khiến không gian hình thành từng vòng sóng gợn, sau đó đập mạnh vào cột đá.
Cú va chạm này có lẽ cũng phải hơn một nghìn thần quân lực!
Ngay cả mấy người Sầu Tuẫn cũng không thể đón đỡ được, thậm chí một ngọn núi cũng sẽ bị Thải Hồng Thạch đập nát!
Lam Tình nhìn có vẻ nhỏ nhắn yếu đuối, thực lực lại không thể xem thường.
“Rầm!”
Kèm theo một tiếng vang trầm thấp, tảng đá chỉ rung nhẹ một cái, căn bản không chút sứt mẻ.
Bản thân tảng đá không thể kiên cố như vậy, khả năng duy nhất chính là có Hồn Nguyên Chi Linh.
Thải Hồng Thạch biến mất, sau đó lại xuất hiện trong tay Lam Tình.
“Tín vật Bỉ Ngạn của Lam Tình và tộc nhân của tộc Thiên Lang kia đều là loại giáng lâm, không sợ kịch độc của đám kiến hung này, nhưng hai người họ tấn công luân phiên mà cột đá này vẫn không chút sứt mẻ, đoán chừng có rất nhiều Hồn Nguyên Chi Linh trong cột đá” Sầu Tuẫn nói.
Đặc điểm của Hồn Nguyên Chi Linh là có thể hấp thu sức mạnh!
Lúc trước cũng nhờ vận dụng đặc tính này nên nhiều cường giả thế giới mẹ mới có thể tiến hành Hồn Nguyên Tái Tạo, khiến thân thể của mình nâng cao thêm một bậc.
Nhưng cũng vì đặc tính này mà Hồn Nguyên Chi Linh mới khó bắt.
Một con Hồn Nguyên Chi Linh còn đỡ, tảng đá nơi nó ẩn nấp chỉ cần bị công kích vài lần thì sẽ khiến Hồn Nguyên Chi Linh rơi vào trạng thái mệt nhọc, như vậy có thể phá vỡ tảng đá, trước đây La Chinh đã làm như vậy.
Nhưng nhiều Hồn Nguyên Chi Linh ẩn nấp cùng nhau sẽ có thể chống đỡ càng nhiều sức mạnh hơn, đương nhiên rất khó làm chúng rơi vào trạng thái mệt nhọc. Vì vậy cây cột đá bình thường này mới khó phá hủy đến vậy.
Khó nhằn nhất là đám kiến hung chứa kịch độc kia còn đang sống trong cột đá, khiến những người khác không thể tới gần.
Ngay cả người thông minh như Sầu Tuẫn cũng không có cách nào dù đã nhiều lần thử nghiệm.
“La Chinh huynh có cách nào không?” Sầu Tuẫn hỏi.
La Chinh quan sát một lúc, lập tức nói: “Nếu trong cột đá này có quá nhiều Hồn Nguyên Chi Linh ẩn núp thì e rằng chỉ một hai người không thể lay động nó được?”
“Đương nhiên là vậy” Sầu Tuẫn gật đầu.
“Vậy giải quyết đám kiến hung này trước là được” La Chinh cười nói.
Thật ra La Chinh còn có một phương pháp đơn giản thô bạo hơn, đó là dùng bàn cờ triệu hồi Thanh Ngọc Cự Thú. Thanh Ngọc Cự Thú không sợ độc tố của đám kiến hung này, nhưng làm vậy thì một mặt sẽ quá lãng phí Thần Tinh, mặt khác La Chinh không định sử dụng Văn Minh Chi Khí quá sớm.
“Ngươi nói nghe đơn giản quá, đám kiến hung này rất mạnh” Một người tộc Thiên Lang nói. Huynh đệ của hắn ta đã mất mạng vì trúng độc, đương nhiên hắn ta vô cùng kiêng sợ kiến hung.
Hung vật trên thế giới mẹ thường không mạnh mẽ cho lắm, đặc biệt là những hung vật chưa mở linh trí. Vì trí tuệ không cao nên chúng không thể tu luyện chân ý của đạo, không thể dung nạp tín vật Bỉ Ngạn, sức mạnh của chúng không cùng một cấp bậc với cường giả Bỉ Ngạn cảnh.
Nghe người tộc Thiên Lang này đánh giá, trên mặt La Chinh hiện lên vẻ khó hiểu. Hắn nói: “Ta đi thử một chút”
Bản thân hắn không sợ kịch độc, có thể thử đám kiến hung này một chút.
Nói xong, thân hình hắn nhoáng lên, vọt tới trước cột đá.
“La Chinh huynh, phải cẩn thận đấy!”
Đương nhiên Sầu Tuẫn biết La Chinh không tầm thường. Mặc dù hắn ta không biết La Chinh chính là “Thiên Hành” trong Ám Vực, song những “đãi ngộ” liên tiếp lúc ở cửa Hồn Nguyên Đại Thế Giới đã đủ chứng minh thực lực của hắn rồi.
Dù sao, dựa vào khí tức để phán đoán thì hai người rất giống, có điều họ có phải cùng một người hay không đã không còn quan trọng nữa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Tình cũng tràn đầy căng thẳng.
Lúc tới gần cột đá, La Chinh cũng cảm giác được cột đá chấn động nhẹ một cái, tựa như có sức mạnh nào đó vừa phóng ra ngoài, nhưng sức mạnh này chỉ thoáng qua giây lát khiến La Chinh thấy hơi kỳ lạ.
Sau đó, trong lỗ nhỏ trên cột đá bỗng lóe lên từng đốm sáng đỏ.
“Vù vù vù vù vù vù…”
Mười mấy con kiến hung chui ra khỏi hang, vẫy đôi cánh sau lưng, lao thẳng về phía La Chinh.
Ngay cả đám người Sầu Tuẫn, Lam Tình cách xa mấy trăm mét cũng có thể nhìn thấy kiến hung đầy trời, lập tức đồng loạt lui về sau.
Nếu đám kiến hung này đuổi tới, bọn họ sẽ không chút do dự mà thoát khỏi hang động này.
“Tốc độ nhanh quá!”
Tất cả kiến hung đều hóa thành từng đường màu đen vây quanh La Chinh, tốc độ bay của chúng nằm ngoài dự đoán của hắn.
“Vù!”
Kiến hung xoay vài vòng, sau đó mở rộng cặp càng trên đầu, lao thẳng về phía La Chinh.
Bước chân La Chinh khẽ lệch đi, thân hình trở nên nhẹ bẫng. Hắn nghiêng người, lập tức tránh được công kích của bầy kiến mà không để lộ bất cứ góc chết nào.
Đồng thời hắn trở tay một cái, bắt được bụng của một con kiến hung và nhấn nó xuống mặt đất.
Nhưng thân thể kiến hung lại xoay một góc không thể tưởng tượng nổi, cuối cùng cặp càng trên đầu vẫn đâm vào tay La Chinh.
“Phập phập!”
Hai chiếc càng lớn đâm vào da La Chinh, một trái một phải!
“Hả?”
Ánh mắt La Chinh hiện lên vẻ bất ngờ.
Hắn đã coi thường sức mạnh của đám kiến hung này, không dùng dung dịch Phong Thạch để bảo vệ thân thể nên con kiến hung này mới đâm rách da tay của hắn.
Chẳng trách nhân vật như Sầu Tuẫn cũng chẳng thể làm gì đám kiến hung này.
“La Chinh!”
“La Chinh ca ca!”
Thấy cảnh này, trong lòng Sầu Tuẫn cũng cả kinh, thầm nghĩ La Chinh quá lỗ mãng.
Trong mắt mấy kẻ dị tộc hiện lên vẻ khinh bỉ, thằng nhóc này có vẻ địa vị rất cao, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một tên lỗ mãng, ngay cả lòng cảnh giác cũng chẳng có. Hắn vừa kích động lên đã tự chặt đứng đường sống của mình, giờ thì chỉ có đường chết.