Cô gái yêu mị kia nghe thấy lời sư huynh nói thì bật cười: “Sư huynh tự xưng là thiên phú đệ nhất, ban đầu Nhạc Nhi chỉ dùng thời gian một năm rưỡi thôi đấy!”Mặt chàng trai thanh tú đầy vẻ không phục. Mặc dù trong vùng không gian này, ý nghĩa của thời gian không quá lớn nhưng y vẫn không muốn thua sư muội của mình: “Chẳng qua độ phù hợp của muội cao hơn ta mà thôi, nếu độ phù hợp của chúng ta giống nhau, muội nhất định không bằng ta…”
Ngay lúc hai huynh muội bọn họ đang đôi co, Vô Ưu Vương nói: “Được rồi, khoảng thời gian này ta cũng cần bế quan tĩnh tu, sau khi hắn lĩnh ngộ được chân ý Tam Linh Kiến Vật thì báo cho ta”
“Nhưng sư tôn… Lúc nào người dẫn tụi con đến thế giới Huyền Lượng?” Chàng trai thanh tú bỗng nhiên hỏi.
Hai huynh muội họ vẫn luôn bị bỏ lại trong không gian này, không thể đi theo sư huynh của bọn họ, trong lòng đương nhiên buồn rầu.
Vô Ưu Vương hỏi ngược lại: “Phạn văn ta để lại, hai con đã giải được chưa?”
Đối mặt với câu hỏi của sư tôn, huynh muội hai người lập tức yên lặng.
Thế giới Huyền Lượng tồn tại quy luật nhất định, mà quy luật trong đó tương tự với Phạn văn. Trong mỗi một điểm sáng ẩn chứa vô số khả năng tổ hợp, hình thức biểu đạt giống y như đúc với quy luật của Phạn văn.
Văn minh Khoảnh Khắc đến từ thế giới Huyền Lượng, cho nên Phạn văn mà họ sáng tạo ra vốn là chữ viết đồng hành cùng thế giới Huyền Lượng. Bản thân Vô Ưu Vương là cao thủ dịch giải Phạn văn, mà mười hai đệ tử khác của Vô Ưu Vương cũng tinh thông đạo này, có thể nói quy luật của thế giới Huyền Lượng mà bọn họ thăm dò ra phần lớn đều là từ trong Phạn văn.
Hai huynh muội muốn vào thế giới Huyền Lượng thì phải có thành tựu nhất định về Phạn văn. Chỉ có điều, hiện giờ bọn họ còn kém xa.
Vô Ưu Vương nói xong thì lập tức tiến vào bên trong điện.
Ở trước mặt La Chinh, ông nói nghe đến là dễ dàng, nhưng trên thực tế khó khăn gặp phải cũng không ít.
Trong thế giới Huyền Lượng, ông và các đệ tử của mình tìm được một vật thể tương tự với “Núi”, đương nhiên ngọn “Núi” này cũng là do vô số điểm sáng hội tụ thành.
Sức mạnh Bỉ Ngạn chính là lấy từ ngọn núi kia.
Nếu là thế giới bình thường thì trực tiếp đào ngọn núi kia ra là được, nhưng tất cả quy tắc bên trong thế giới Huyền Lượng đều không giống nhau, ngay cả nhận thức cũng khác. Vô Ưu Vương và các đệ tử của mình chỉ có thể loanh quanh bên ngoài ngọn núi, căn bản không vào bên trong núi được nên chỉ thu được một ít sức mạnh Bỉ Ngạn ở một góc ngọn núi kia…
Muốn phá vỡ ngọn núi này không đơn giản chỉ là chuyện ngày một ngày hai, lần này Vô Ưu Vương bế quan, mục đích là để tìm hiểu quy luật của ngọn núi kia.
Chàng trai thanh tú và cô gái yêu mị hậm hực rời khỏi cung điện.
“Những Phạn văn sư tôn đưa ra quá khó, thậm chí còn không cho bất kỳ gợi ý nào, chuyện này căn bản không làm được” Chàng trai thanh tú than phiền.
“Sư tôn nói Đại sư huynh chỉ tốn ba năm là đã dịch giải được những Phạn văn kia, ta chẳng tin chút nào!” Cô gái yêu mị cũng bực dọc.
Những Phạn văn kia hiện lên ở một góc trong cung điện, trước khi La Chinh tới, ngoại trừ quản lý những sinh linh ở trong vùng không gian này ra thì hai huynh muội còn đang mày mò tìm hiểu những Phạn văn này, cuộc sống vô cùng khô khan. Vì vậy, sự xuất hiện của La Chinh đã khơi lên hứng thú của hai người.
Đi giải Phạn văn còn chẳng bằng đi xem La Chinh tu tập chân ý của đạo…
Sau khi trở lại trung tâm cung điện, hai người liền nghe thấy bên trong bức tường chân ý truyền tới tiếng tụng niệm khe khẽ của La Chinh.
“Hình dĩ vật tạo thiên khai địa tổn…”
Chàng trai thanh tú khẽ chớp mắt, sắc mặt nghiêm túc hơn hẳn: “Hình như hắn đã đọc đến hơn tám trăm chữ?”
“Không thể nào, sư huynh, huynh nghe nhầm phải không?” Cô gái yêu mị cũng vểnh tai lên nghe.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt nàng lập tức thay đổi mấy lần.
Bọn họ mới rời đi một lúc, không ngờ La Chinh đã sắp đạt tới một nghìn chữ!
Thiên phú của chàng trai thanh tú rất cao, chỉ là độ phù hợp hơi thấp một chút, nhưng lần đầu tiên tụng niệm cũng chỉ được hơn nghìn chữ. Vậy mà La Chinh đã một mạch đuổi kịp kỷ lục của mình?
Hai người cứ thế nghiêng tai lắng nghe chất giọng trầm thấp nho nhỏ của La Chinh đọc ra từng chữ từng chữ.
Mới chỉ qua hơn mười hơi thở, La Chinh đã dễ dàng đột phá một nghìn chữ.
“Có vẻ ngộ tính của tên nhóc này không kém hơn sư huynh, thậm chí còn cao hơn” Cô gái yêu mị nói: “Có lẽ hắn sẽ tu thành chân ý Tam Linh Kiến Vật hoàn chỉnh trong vòng hai năm”
Chàng trai thanh tú trừng mắt nhìn nàng: “Ta thấy chưa chắc!”
La Chinh không ngừng tụng niệm, cuối cùng một mạch đạt tới hai nghìn chữ.
Sắc mặt cô gái yêu mị lập tức trở nên khó coi. Tốc độ tu luyện chân ý của đạo của nàng vượt trội hơn hẳn sư huynh, đây là chuyện mà nàng vẫn luôn kiêu ngạo. Thế nhưng La Chinh sắp vượt qua nàng rồi, cực hạn của nàng trong lần đầu tiên tu luyện chân ý của đạo này chính là hai nghìn chữ!
Sau thời gian một nén nhang, La Chinh dễ dàng vượt qua mốc hai nghìn chữ.
Sau đó chính là ba nghìn, bốn nghìn, năm nghìn…
Lần đầu tiên La Chinh tu hành chân ý Tam Linh Kiến Vật, hắn đọc một hơi đến tám nghìn chữ mới dừng lại.
La Chinh ngồi ngay ngắn bên trong bức tường chân ý, thở phào nhẹ nhõm.
Độ phù hợp của hắn với chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng là một trăm phần trăm, chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng của hắn là nhất niệm ngộ đạo.
Mà dường như độ phù hợp của hắn với chân ý Tam Linh Kiến Vật cũng không kém, chỉ một lần đã trực tiếp đọc tới tám nghìn chữ, so với tu luyện chân ý Nhất Niệm Thiện Ác và chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên thì dễ hơn không ít.
Nhưng La Chinh vẫn không hề tự mãn. Dù sao chân ý Tam Linh Kiến Vật cũng là chân ý của đạo nguyên vẹn, độ khó trước mười nghìn chữ đối với hắn mà nói sẽ không quá lớn, khó khăn là phần cuối cùng tương tự với Chân Ngộ Thiên kia.
Mà Chân Ngộ Thiên của chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng, ngay cả La Chinh cũng gặp không ít khó khăn khi lĩnh ngộ.
Có điều, đúng là uy lực của chân ý Tam Linh Kiến Vật rất mạnh. Tầng cấp linh hồn của ba luồng năng lượng kia cực cao, những con quái vật nhỏ và rắn bay hai đầu thi triển ra đã đạt uy lực khủng khiếp lắm rồi, nếu ba loại năng lượng này hòa trộn với nhau thì e rằng uy lực còn mạnh hơn nhiều…
Vô Ưu Vương nói chân ý Tam Linh Kiến Vật là do ông tự mình sáng tạo ra, nhưng trong lòng La Chinh vẫn còn khá nghi ngờ. Hắn cảm thấy chân ý của đạo này chắc hẳn là lấy được từ bên trong thế giới Huyền Lượng mà không phải là do Vô Ưu Vương tự nghĩ ra.
La Chinh vừa tụng niệm vừa suy nghĩ, đương nhiên không biết hai huynh muội ở bên ngoài đã hoàn toàn đờ đẫn, biểu cảm trên mặt có thể nói là cực kỳ đặc sắc.
Ngày đầu tiên đã đọc được tám nghìn chữ, lĩnh ngộ sáu mươi phần trăm chân ý Tam Linh Kiến Vật, người này có thật là là tới từ hỗn độn không? Không phải sư tôn bảo rằng trong hỗn độn toàn là đám vô dụng à?
Đương nhiên Vô Ưu Vương không hề xem thường những thiên tài trong hỗn độn, người xuất sắc được chọn ra từ thế giới trong cơ thể ông tất nhiên kém hơn cơ số những người bên trong hỗn độn. Nhưng vì củng cố lòng tin của những đệ tử này nên ông mới chê bai những sinh linh trong hỗn độn như thế.
Chỉ có điều, sự xuất hiện của La Chinh đã chọc thủng lời nói dối đầy thiện ý của sư tôn, đả kích sâu sắc tới lòng tự tin của hai huynh muội!
Nếu không phải sư tôn có lệnh thì bây giờ bọn họ rất muốn kéo ông ra ngoài chất vấn một phen…
Ngày hô, La Chinh đã lĩnh ngộ được hơn chín nghìn chín trăm chữ của chân ý Tam Linh Kiến Vật…
Ngày thứ ba đã đột phá mười nghìn chữ.
Không ngoài dự đoán của La Chinh, lúc đến mười nghìn chữ, độ khó lĩnh ngộ lập tức tăng vọt.