Điều khiến mọi người đều thấy kỳ lạ là tám con rối này được chế tạo giống y như thật, dáng vẻ của nó không khác đám người Mạc lão đại bao nhiêuLa Chinh quan sát những con rối này, cuối cùng nhìn vào con rối của chính mình, nhất thời không biết nói gì: “Vì sao thực lực con rối của ta lại kém các ngươi nhiều như vậy?”
Những con rối này được chế tạo hết sức phức tạp, con rối của bảy người Thiên Vị tộc thì dường như tương đương với tu vi Sinh Tử Cảnh, còn con rối của La Chinh lại chỉ tương đương với Hư Kiếp Cảnh.
Vũ Trạch lạnh lùng nói: “Chuyện này không phải rất bình thường sao? Thực lực của ngươi kém xa chúng ta”
La Chinh trợn mắt một cái, lười phản bác lại người này.
Mạc lão đại lại thản nhiên nói: “Đã như vậy, chúng ta có thể điều khiển những con rối này vào trong nơi nguyền rủa kia”
Mọi người liên tục gật đầu. Chờ ở đây mấy ngày, bọn họ cũng nóng lòng muốn tiến vào tháp Linh Lung rồi. Vì vậy, mọi người vội vàng rót một luồng phân hồn vào trong đó, từng con rối liền bắt đầu mở mắt, tự do hành động.
Nhưng lúc này, La Chinh lại hơi luống cuống, hắn không biết “phân hồn”.
Mặc dù linh hồn La Chinh đã có thể so với Bích Hồn Cảnh, nhưng rốt cuộc vẫn là chưa bước vào Bích Hồn Cảnh.
Mấu chốt là, hắn có thể khống chế hình dáng linh hồn của mình, nhưng lại chưa từng tu thuật phân hồn.
Cái gọi là phân hồn chính là tách một phần của linh hồn mình, tạo thành một linh hồn có nhân cách thống nhất, nhưng lại hoàn toàn độc lập.
Thực ra linh hồn của Huân chính là một mảnh phân hồn, chẳng qua cả cơ thể và linh hồn chính của nàng ấy đã mất, nên mảnh phân hồn kia cũng trở thành linh hồn duy nhất.
Thấy dáng vẻ không biết phải làm thế nào của La Chinh, Vũ Trạch liền cười châm biếm, còn Cổ Bội Nhi lại khẽ mỉm cười, sau đó lên tiếng: “La Chinh, để ta giúp ngươi. Đầu tiên linh hồn ngươi phải rời khỏi thân xác một chút”
Nghe thấy Cổ Bội Nhi nói, La Chinh mới đưa một phần hồn từ giữa chân mày ra ngoài. Sau đó đóa hoa trên mắt phải của Cổ Bội Nhi nhẹ nhàng chuyển động, tiếp đó có một sức mạnh vô hình mà êm dịu lặng lẽ bay đến, La Chinh cũng nhanh chóng cảm nhận được linh hồn của chính mình bị một sức mạnh nhẹ nhàng tác động, sau đó đương nhiên linh hồn hắn được phân ra một mảnh.
Sau đó La Chinh mới điều khiển mảnh hồn kia chui vào trong con rối của chính mình.
Tám người đều ngồi yên tại chỗ, mà tám con rối kia thì trực tiếp nhảy lên trên vòng quay bát quái, không tiếp tục trì hoãn thêm mà chạy thẳng đến nơi nguyền rủa kia.
Cơ thể con rối sẽ không bị nơi nguyền rủa kia bài trừ, thế nên vòng quay bát quái gần như không hề dừng lại, trực tiếp xông vào trong đó. Chỉ chốc lát sau, trước mắt mọi người liền hiện ra một tòa tháp khổng lồ, tháp Tội Ác, cũng chính là tháp Linh Lung của Thiên Vị tộc.
“Quả nhiên…” Mạc lão mỉm cười, sau đó nói: “Quả nhiên là tháp Linh Lung!”
Thanh Phong lạnh nhạt nói: “Hình như tháp Linh Lung còn chưa được triển khai hoàn toàn?”
Mạc lão đại gật đầu một cái rồi nói: “Đúng vậy, thực sự chưa triển khai hết!”
La Chinh tò mò hỏi: “Triển khai? Cái gì gọi là triển khai?”
Mạc lão đại khẽ mỉm cười: “Một lát nữa ngươi sẽ rõ”
“Vèo!”
Con rối Cáp Bằng điều khiển vòng quay bát quái nhanh chóng đáp xuống cửa lớn ở tầng thứ nhất của tháp Linh Lung.
Khi nhìn thấy vòng quay bát quái này và cả những con rối trên đó, trên mặt tất cả các chủng tộc trên đại lục Hải Thần này đều lộ ra vẻ tò mò.
Trên đại lục Hải Thần không có ai có kỹ thuật chế tạo con rối, bọn họ không cảm nhận được dấu hiệu của sự sống trên người những con rối này, nên lập tức bàn tán xôn xao.
“Những thứ này là cái gì? Cũng không giống như là người!”
“La Chinh! Một người trong số đó có dáng vẻ thật giống La Chinh!”
“Hắn trở lại đại lục Hải Thần rồi sao? Nhưng nhìn kỹ lại thì hình như người này được chế tạo từ đá vân mẫu. Đây rốt cuộc là thứ gì?”
Mạc lão đại căn bản không để ý tới những sinh linh đang vây xem này, hắn đi thẳng về phía tháp Linh Lung. Hai người khổng lồ ở cửa tháp Linh Lung thấy mấy người của Thiên Vị tộc đến liền vội vàng kéo cửa lớn ra. Mặc dù là con rối, nhưng rốt cuộc vẫn là con rối có thể sánh ngang Sinh Tử Cảnh, huống chi còn do mấy vị đại năng Thần Cực Cảnh thao túng, bên trong tháp Tội Ác có ai là đối thủ của bọn họ?
Trên đường đi, tất nhiên cũng thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Tầng một, tầng hai, tầng ba, tầng bốn…
Đi lên từng tầng, thấy những thế giới quen thuộc trong tháp này, La Chinh cũng có chút cảm thán. Chính hắn cũng không ngờ được rằng mình sẽ trở lại tháp Tội Ác, hơn nữa còn bằng hình thức này. Trong lòng không khỏi sinh ra chút xúc động.
Vũ Trạch nhìn vẻ mặt của La Chinh, cười lạnh nói: “Sắp vạch trần được lời nói dối của ngươi rồi, sao ta lại cảm thấy có chút bi thương nhỉ?”
La Chinh cười khẩy, phản kích lại: “Sắp có người phải nuốt vũ khí của mình rồi, ta cũng cảm thấy thật bi thương”
Thấy La Chinh tự tin như thế, Vũ Trạch ngược lại còn ngẩn ra một chút. Chẳng lẽ hắn thật sự đạt được danh hiệu Thiên Vị màu vàng trên bia thiên phú sao? Không thể nào, Vũ Trạch lắc đầu một cái, vẫn nhất quyết không tin.
Những người khác cũng chẳng còn hơi đâu mà để ý đến vấn đề này, sự thật là gì thì xem là biết thôi, sau khi tiến vào tầng thứ mười, tất cả đều sẽ rõ ràng.
Trong tầng thứ mười của tháp Tội Ác, cuộc chiến đấu vẫn diễn ra quyết liệt!
Mọi người vừa mới bước vào tầng thứ mười liền nhìn thấy một đám người đang vây quanh bia thiên phú. Xem ra là lại có người tiến vào tiếp nhận kiểm tra thiên phú rồi.
Mà sau khi Mạc lão đại đi mấy bước trong tầng thứ mười, hắn bỗng nhiên dừng lại, hai mắt lướt qua đỉnh đầu những người khác, nhìn chằm chằm vào một bức tường.
Tên của La Chinh vốn được khắc ngay phía trên hàng thứ nhất, không cần chen vào đám người vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. Sau khi Mạc lão đại nhìn thấy tên La Chinh thì bỗng nhiên dừng bước.
Không chỉ Mạc lão đại, Thanh Phong cũng dừng bước, con rối do Cáp Bằng chế tạo vô cùng khéo léo, cho dù là vẻ mặt hay ánh mắt cũng có thể giống như đúc. Giờ khắc này, ánh mắt Thanh Phong cũng vô cùng phức tạp, dường như còn rơi vào suy tư!
Còn Cổ Bội Nhi, mắt nàng tỏa sáng, nhẹ giọng cười nói: “Xem ra dự cảm của ta vẫn đủ chính xác!”
Những người khác đều yên lặng không nói gì, chỉ có dáng vẻ của Vũ Trạch là khoa trương nhất, miệng há to, thậm chí trông vẻ mặt còn đờ đẫn.
Lúc trước, khi La Chinh đạt được danh hiệu Thiên Vị màu vàng trên bia thiên phú vốn đã là chấn động không gì sánh nổi đối với mọi người trên đại lục Hải Thần, nhưng bọn họ cũng không biết ý nghĩa của danh hiệu Thiên Vị màu vàng là như thế nào.
Trong mắt của những người ở đại lục Hải Thần, Lưu Vũ là nhân vật mạnh mẽ nhất từ trước tới nay. Ngay cả Lưu Vũ cũng chỉ có thể xếp ở hàng thứ hai, tạm coi là cấp hai, vậy mà La Chinh lại trực tiếp vượt qua cấp một, đứng một mình trên bia thiên phú. Như vậy chính là vượt qua cả cấp một, điều này nói rõ thiên phú của La Chinh còn cao hơn Lưu Vũ khoảng hai bậc!
Nhưng đối với người Thiên Vị tộc mà nói, bọn họ lại càng rõ ràng thứ tự sắp xếp trên bia thiên phú hơn.
Màu vàng, màu bạc, màu đồng đen chính là ba cấp lớn! Mà trong mỗi loại màu sắc còn có đủ loại danh hiệu. Mặc dù không kém nhau nhiều, nhưng vẫn sẽ có chênh lệch rất lớn.
Thiên Vị, chính là danh hiệu cao cấp nhất!
“Thiên Vị màu vàng, thật sự là Thiên Vị màu vàng. Từ bốn mươi vạn năm trước, sau khi Tà Nguyệt trở thành Thiên Tôn, trong Thiên Vị tộc không còn xuất hiện đầy đủ các loại danh hiệu nữa!” Mạc lão đại thì thào.
Bốn mươi vạn năm nói ra thì rất dài, nhưng đối với người đạt được danh hiệu Thiên Vị màu vàng thì lại vô cùng ngắn.
Từ góc độ thời gian mà suy xét, một diễn kỷ là ba tỷ sáu trăm triệu năm, mà trong khoảng thời gian này, tổng cộng cũng chỉ có sáu người đạt được danh hiệu Thiên Vị màu vàng. Nếu như tính từ Tà Nguyệt Thiên Tôn trở về trước thì người đạt được danh hiệu Thiên Vị màu vàng sớm nhất, e là từ mấy chục triệu năm trước, thậm chí là hơn trăm triệu năm trước. Khoảng cách thời gian này gần như là không thể nào tưởng tượng ra được.
Trên mặt Cổ Bội Nhi có một chút đắc ý. Trước đây nàng không ra tay với La Chinh, đúng là dự cảm vô cùng chính xác. Nàng cười khúc khích, nói với Vũ Trạch: “Có phải có người đã đánh cuộc với ta không nhỉ?”
Sắc mặt Vũ Trạch trở nên rất không tự nhiên, nhưng tính hắn lại cực kỳ nghiêm túc, trên mặt con rối này không có mạch máu, cho nên sẽ không đỏ mặt, nhưng chủ nhân con rối bên trong thánh địa Thiên Vũ nháy mắt đã đỏ mặt phừng phừng. Bảo hắn nuốt đao Hắc Minh, rõ ràng là chuyện không có khả năng. Chẳng qua trong lúc nhất thời, hắn chưa tìm được đường lui cho mình mà thôi.
Mạc lão đại đương nhiên sẽ không để ý tới vụ cá cược giữa Vũ Trạch và Cổ Bội Nhi, hắn chợt nhớ tới một chuyện rất quan trọng.