Các đệ tử chờ bên ngoài tháp Tâm Lưu đều nở nụ cười như có như không. Dù sao La Chinh cũng là đệ tử cùng kiếm phái với bọn họ nên họ cũng không tiện nói gì, nhưng hiển nhiên trong lòng rất hy vọng La Chinh thất bại, mà tình hình cũng đang phát triển theo hướng bọn họ mong muốnNhưng còn các cô gái áo trắng thì không kiêng kỵ nhiều như vậy.
“Không hổ là người bị đánh giá ‘rất thấp’ hai tháng liên tiếp”
“Ta thấy chắc hắn chỉ giãy giụa ở tầng thứ nhất được một lúc thôi, lát nữa chịu đựng không nổi là sẽ ra ngay”
“Thời gian nhiều nhất là một nén nhang…”
Bọn họ vừa nói vừa đưa mắt nhìn sang Tiểu Nhân và Tiểu Hân.
“E là La công tử không được thật” Tiểu Hân nói.
“Chỉ cần hắn cố gắng là được” Tiểu Nhân nhìn chằm chằm vào điểm sáng màu vàng, nói: “Ít nhất La công tử không bỏ cuộc, hắn vẫn cố hết sức muốn nhảy lên tầng hai tháp Tâm Lưu”
“Tiểu Nhân đúng là giỏi an ủi bản thân, ha ha…” Một cô gái áo trắng đứng bên cạnh khẽ cười nói: “Trước khi hắn vào tháp còn cam kết hứa hẹn nghe rất êm tai, vậy mà biểu hiện lúc này lại kém cỏi như thế!”
Tiểu Nhân trợn mắt nhìn cô gái áo trắng kia.
Nàng ta tên là Tô Ân, là kẻ giỏi gây thị phi nhất trong số các cô gái áo trắng. Bản thân Tiểu Nhân cũng không thèm để ý, vậy mà nàng ta lại khơi mào trước.
“Thời gian còn chưa hết, công tử nhà chúng ta vẫn còn cơ hội” Tiểu Nhân nói.
“Cơ hội, ha ha…” Tô Ân chỉ cười mấy tiếng, lười nói gì thêm.
Người sáng suốt đều biết, với biểu hiện như thế thì La Chinh gần như không thể có cơ hội trở mình.
Đương nhiên Tiểu Nhân cũng biết, có điều bây giờ nàng chỉ có thể mạnh miệng.
Thời gian chầm chậm trôi qua…
Những người đứng ở đây đã chờ được mười mấy canh giờ rồi nê cũng không để ý chút thời gian ít ỏi còn lại này. Bọn họ đều rất kiên nhẫn.
La Chinh ở trong tháp Tâm Lưu vẫn co rúm ở đáy tháp không nhúc nhích.
“Ngọn lửa tâm linh này… không phải lửa thật, chắc nó cũng là một loại năng lượng…”
La Chinh ngày một trưởng thành, cũng ngày càng nhìn thấu rõ bản chất của thế giới này. Bất kỳ vật chất nào cũng đều do năng lượng tạo thành, từ nước biển của biển Chân Ý, sức mạnh Bỉ Ngạn, đạo uẩn, chân nguyên… Mà bản thân mình sinh ra trong linh hồn chính là bản thể điều khiển năng lượng.
“Loại lửa này có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của con người, loại đau đón này cũng là vì cảm xúc của mình bị ảnh hưởng” La Chinh cúi đầu suy nghĩ: “Nếu vậy, khi mình sử dụng thần đạo Đoạn Tình có thể ảnh hưởng ngược lại đến ngọn lửa tâm linh hay không?”
Ánh mắt La Chinh chợt lóe lên, năng lượng trong cơ thể bắt đầu sôi sục.
Đạo uẩn của thần đạo Đoạn Tình là một loại năng lượng đặc thù có thể ảnh hưởng đến cảm xúc, mà đạo uẩn của thuật Đại Thống Trị cũng là như vậy. Chẳng qua thần đạo Đoạn Tình là nhằm vào bản thân, còn thuật Đại Thống Trị là nhằm vào người ngoài!
“Đoạn Tình…”
Trong khoảnh khắc khi hắn điều động đạo uẩn, đôi mắt cũng trở nên lạnh lùng vô tình. Tất cả mọi thứ trên thế gian dường như đều cách xa hắn, chỉ có ý thức của bản thân là trường tồn trong cô độc. Mà ý thức của bản thân La Chinh không cảm nhận được bi thương, vui sướng, căm hận, thống khổ…
Trong tháp Tâm Lưu, ngọn lửa tâm linh màu đỏ dần dần hội tụ thành gương mặt, trên gương mặt này lại có vẻ kinh ngạc.
“Ồ, lại là một thằng nhóc tu luyện thần đạo Đoạn Tình…”
Bên trong thế giới mẹ phân chia thần đạo hơi khác nhau, có một vài thế lực chia ba nghìn thần đạo thành hơn hai nghìn bảy trăm loại, cũng có thế lực chia thành hơn hai nghìn chín trăm loại, không cái nào giống cái nào.
Nhưng cho dù là Thần vực hay thế giới mẹ, người lựa chọn thần đạo Đoạn Tình cũng đều cực kỳ ít. Một mặt là vì thần đạo Đoạn Tình rất khó tu luyện, mặt khác là vì có lĩnh ngộ được đạo này thì cũng khó mà đạt đến viên mãn.
La Chinh tu thần đạo Đoạn Tình đến viên mãn cũng phải nhờ sự trợ giúp của Phục Hy mới có thể tiến thêm một tầng.
Huống chi người tu luyện ở thế giới mẹ đều hướng về Bỉ Ngạn, có thần đạo Ngũ Hành dễ tu luyện hơn để lựa chọn thì ai lại đi chọn loại Thần đạo rắc rối này?
Khuôn mặt hình thành từ ngọn lửa tâm linh vốn đề nghị La Chinh rời khỏi tháp Tâm Lưu, bây giờ ngược lại nảy sinh chút hứng thú với hắn: “Có điều Trảm Tình Thần Đạo cũng không vạn năng như ngươi nghĩ, có thể tự ngộ ra ảo diệu bên trong hay không thì phải xem ngộ tính của ngươi”
Sau khi La Chinh dùng thần đạo Đoạn Tình che giấu cảm xúc của mình thì lại thử nghiệm lần thứ hai, hắn nhảy lên một lần nữa.
Ngay khi hắn vừa mới nhảy lên, ngọn lửa tâm linh trước ngực lại nở rộ!
Trong nháy mắt ngọn lửa tâm linh hừng hực bốc lên, tất cả cảm xúc tiêu cực ùa tới.
Thần đạo Đoạn Tình như một tầng kết giới hoàn toàn ngăn cách tất cả những cảm xúc kia ở bên ngoài.
“Xong rồi… Đơn giản…”
Trong lòng La Chinh đưa ra một phán đoán tỉnh táo. Đương nhiên hắn vô cùng vui mừng, nhưng vì đang trong trạng thái Đoạn Tình nên hắn căn bản không buồn không vui.
Song, ngọn lửa tâm linh không bị dập tắt mà vẫn tồn tại ở đó, La Chinh leo lên càng cao thì ngọn lửa bùng cháy càng lớn. Lúc La Chinh đến gần tầng thứ hai, tất cả ngọn lửa giống như nhận được mệnh lệnh mà cùng tập trung chạy thẳng lên giữa trán hắn!
“Oành!”
La Chinh cảm thấy như bị sấm chớp đánh trúng đầu, đôi mắt tối sầm, lại ngã xuống một lần nữa.
Thần đạo Đoạn Tình được mệnh danh là chặt đứt tất cả tình cảm, nhưng trên thực tế chẳng qua chỉ là một loại che giấu đặc thù khiến những cảm xúc khác của La Chinh hoàn toàn biến mất, chỉ để lại ý thức lý tính.
Đạo lý của thuật Đại Thống Trị cũng tương tự, nó có thể che giấu ý thức bản thân của một linh hồn, sau đó bị người thi triển thuật Đại Thống Trị cướp lấy và tùy ý điều khiển, đùa bỡn.
Nhưng che giấu không có nghĩa là không tồn tại.
Chấp niệm của La Chinh càng mạnh, độ cắn trả của ngọn lửa tâm linh càng lợi hại. Khi những ngọn lửa tâm linh này cùng tấn công vào một chỗ đương nhiên sẽ chọc thủng tầng che giấu này, trực tiếp công kích vào bản tâm La Chinh!
“Nói thật, người nhập đạo bằng thần đạo Đoạn Tình đúng là hợp với Tâm Lưu kiếm phái… Đáng tiếc chấp niệm của ngươi quá sâu, hơn nữa phương thức vận dụng thần đạo Đoạn Tình lại quá thô sơ, khà khà…” Khuôn mặt do ngọn lửa tâm linh biến thành lại nói chuyện, cuối cùng còn cười nhạo La Chinh.
“Thô sơ ư…”
La Chinh đã tu thần đạo Đoạn Tình đến viên mãn, vậy mà phương thức vận dụng còn bị đánh giá là thô sơ nên đương nhiên hắn không phục.
Tuy nhiên, khi hồi tưởng lại phương thức công kích vừa rồi của ngọn lửa tâm linh, dường như hắn mơ hồ lĩnh ngộ ra điều gì đó.
La Chinh đã từng chỉ coi thần đạo Đoạn Tình là một loại phương thức tấn công, coi như kiếm đạo sắc bén nhất của mình. Nhưng nói gì thì nói, thế giới mẹ vẫn là một nơi rất khác. Thần đạo ở đây phát triển lâu đời hơn, phương pháp vận dụng phong phú hơn, giống như vừa rồi ngọn lửa tâm linh tấn công vào một điểm, đương nhiên La Chinh nên dùng thần đạo Đoạn Tình phòng thủ điểm đó!
Nghĩ tới đây, hắn cắn răng xoay người, ngồi xếp bằng tại chỗ.
Ghi chép trong thần đạo Đoạn Tình không có phương pháp này, vậy hắn chỉ có thể tự mình thăm dò.
Trong Thần vực có nhiều thần thông ngoại đạo là do những chân thần kia tự tìm ra, La Chinh chưa chắc đã không thể.
Một nén nhang…
Hai nén nhang…
Ba nén nhang…
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã qua hơn nửa canh giờ rồi và mọi người ở bên ngoài tháp Tâm Lưu vẫn đang chờ đợi tại đó.
“Thử hai lần đã không dám nhúc nhích nữa, thật là không có tiền đồ…”
“Người ta còn đang ở đáy tháp suy nghĩ về cuộc đời mà!”
“Không sao, thời gian sắp hết rồi”
Trong lúc những cô gái kia đang khe khẽ bàn luận, một cánh cửa trong số những lầu viện biệt lập phía sau tháp Tâm Lưu lặng lẽ mở ra, một thiếu niên mặc áo tơi ôm một cô gái áo vàng quyến rũ xinh đẹp chậm rãi đi tới.