Không chỉ Tiết Mộc Dương bị thương, ngoại trừ Ngải An Tâm ra thì các võ giả trong đội thứ nhất không ai không bị thương với các mức độ khác nhauMặc dù tất cả các võ giả đều đã chuẩn bị không ít thánh dược trị thương trước khi xông vào tháp kết giới Nhất Niệm, nhưng khắp nơi trong tháp đều tràn ngập gió lốc không gian gió lốc, hoàn toàn không có chỗ để tránh, cũng không có cơ hội để dừng lại trị thương.
Cho nên, tất cả mọi người đều chịu đựng, bởi bây giờ là lúc khảo nghiệm sức chịu đựng mà.
Sau khi Tiết Mộc Dương vượt qua được một vạn dặm, những võ giả khác cũng lục tục vượt qua.
Lúc trước, trong truyền thừa Tân Hỏa, số võ giả có thể vượt qua mốc một vạn dặm cũng chỉ có hai ba người. Thậm chí có đôi khi chỉ có một người. Thành tích lần này rõ ràng tốt hơn trước kia rất nhiều.
Khi La Chinh vượt qua một vạn dặm, hắn đã xếp ở vị trí thứ mười ba trong đội đầu tiên.
Ngoài việc thỉnh thoảng phải né tránh lực quy tắc cường đại trong cơn gió lốc thì hắn vẫn duy trì tốc độ tiến lên của mình.
Tốc độ của hắn cũng không tính là nhanh. Dù sao cũng có một số võ giả vì tranh thủ lấy thành tích tốt nhất mà bắt đầu vận dụng những phương pháp đặc biệt của mình, từ đằng sau bắn vọt lên đằng trước.
Nhưng so với các võ giả khác thì La Chinh lại càng bình tĩnh, ung dung hơn. Ít ra trên người hắn không hề có vết thương.
Tính đến thời điểm này, người trong tháp kết giới Nhất Niệm mà chưa bị thương thì chỉ có Ngải An Tâm và La Chinh.
“Ta phát hiện ra một vấn đề, dường như từ đầu đến cuối, tên nhóc La Chinh này đều duy trì tốc độ của mình”
“Ừm, không nhanh cũng không chậm. Trong gió lốc quy tắc đẳng cấp như thế này mà hắn vẫn không bị thương, quả thật hơi khó tin”
Nghe xong, ánh mắt Vân Lạc liền lóe lên. Bây giờ, đám lão già đó mới phát hiện ra vấn đề này.
Hiện tại La Chinh đã trở thành mục tiêu mà mọi người chú ý.
Mặc dù hắn vẫn chưa lọt vào tốp mười vị trí đầu, nhưng sự bình tĩnh, ung dung của hắn đã khiến người ta cảm thấy hắn sâu không lường được.
La Chinh tiếp tục giữ vững vị trí thứ mười ba của mình trong khoảng một nén nhang, đằng trước hắn có hai ba vị thiên tài siêu cấp liên tiếp bị thương, sau đó bị loại ra khỏi tháp kết giới Nhất Niệm.
Khi bọn họ bị loại, thứ hạng của La Chinh liền tăng lên hai bậc, là người thứ mười một.
Về phần vị võ giả xếp thứ mười, y đang đi cách La Chinh không xa, nhìn giống như đang bị gió lốc quy tắc tàn phá, bây giờ bước đi rất khó khăn. Vượt qua người đó, La Chinh sẽ tiến vào tốp mười người đầu tiên. Đối với La Chinh mà nói, chuyện này đang gần ngay trước mắt.
Nhưng khi hắn mới đến phía sau lưng võ giả kia, chuẩn bị vượt qua y thì y lập tức quay đầu lại, trừng mắt nhìn La Chinh. Sau khi hừ một tiếng, y cắn nát đầu lưỡi, thiêu đốt tinh huyết của mình. Ngay lập tức, một luồng khí tức hoang dại phát ra từ trên người y.
“Vèo!”
Tốc độ của võ giả này đột nhiên tăng lên gấp ba lần lúc trước, nhanh chóng bỏ xa La Chinh.
Rõ ràng y không muốn cho La Chinh vượt qua.
Thấy vị võ giả này chạy vội đi, La Chinh lắc đầu cười. Để bảo vệ vị trí trong tốp mười hạng đầu của mình sao?
Vị võ giả này chắc là có truyền thừa huyết mạch thượng cổ dị chủng gì đó, tinh huyết cũng rất quý. Nhưng vì để bảo vệ vị trí tốp mười của mình mà thiêu đốt tinh huyết, vậy cũng hơi lãng phí.
Huống chi, đến giai đoạn một vạn dặm, tốc độ không còn quan trọng nữa, quan trọng hơn là sức chịu đựng.
Võ giả kia phi rất nhanh trong gió lốc quy tắc, bóng dáng nhanh chóng trở nên mơ hồ, dần dần biến mất trong tầm mắt La Chinh.
Còn La Chinh vẫn duy trì tốc độ của mình, không nhanh không chậm mà bay đi.
Lại qua một nén nhang nữa.
La Chinh không ngừng tiến lên. Đột nhiên hắn nhìn thấy một lỗ đen rất lớn cách đó không xa. Lỗ đen này đã nhốt vị võ giả xếp hạng thứ mười vào bên trong.
Lực quy tắc ở giai đoạn này rất khủng bố. Trong gió lốc quy tắc lại còn xuất hiện các quy tắc rất hiếm thấy. Mặc dù những quy tắc này là do quy tắc căn bản mà ra, nhưng nghiễm nhiên nó đã trở thành một hệ thống quy tắc khác.
Cũng giống như lỗ đen to lớn, nó chính là quy tắc hắc ám trong truyền thuyết. Nghe nói ai tu luyện quy tắc hắc ám đến cực hạn thì người đó có thể nuốt chửng hết toàn bộ, bao gồm cả vũ trụ…
Mặc dù lỗ đen trước mắt không có được hiệu quả đó, nhưng sau khi võ giả bị nhốt vào thì muốn ra ngoài cũng không phải là chuyện đơn giản. Ít ra, bản thân y cũng không thể thoát khỏi.
Khi đi ngang qua lỗ đen, La Chinh cảm nhận được một sức hút rất lớn phát ra từ lỗ đen, đồng thời nhìn thấy dường như võ giả kia đang rống to với hắn.
La Chinh hoàn toàn không nghe được bất kỳ âm thanh nào. Lỗ đen này có thể hút tất cả mọi thứ vào bên trong, kể cả âm thanh phát ra.
Dựa theo khẩu hình môi, La Chinh có thể hiểu được người kia muốn nói “giúp hắn một tay”
La Chinh lắc đầu.
Không phải La Chinh trơ mắt nhìn người này bị loại. Cho dù giúp người kia giải vây cũng chẳng phải chuyện ghê gớm gì đối với hắn.
Chỉ là La Chinh vẫn chưa quen với quy tắc hắc ám, nên nếu chẳng may bị cuốn vào bên trong thì thật là xui xẻo. Nếu võ giả này đã bị nhốt vào bên trong, chắc chắn đám Cung chủ sẽ đưa y ra. Nhưng khi đó, kết quả mà y gặp phải chính là bị loại, hoặc có thể nói, bây giờ y đã bị loại.
Thay thế vị trí của võ giả này, rốt cuộc La Chinh cũng xếp thứ mười.
Nhưng khi La Chinh vừa mới tiến vào vị trí thứ mười, đằng trước liền có một bóng dáng nhanh chóng bắn ngược trở lại. Trong gió lốc quy tắc mênh mông này, La Chinh không nhìn rõ lắm, chẳng qua chỉ cảm thấy cái bóng mờ nhạt đó giống như một con chim lớn.
Nhưng sau khi con chim lớn kia đến gần, La Chinh mới phát hiện đó chính là Ngải An Tâm, chỉ là đằng sau lưng của nàng mọc thêm một đôi cánh.
Đợi Ngải An Tâm đến gần, La Chinh mới ngạc nhiên hỏi: “Ngươi vòng trở về làm gì?”
Ngải An Tâm thản nhiên nhìn La Chinh một chút, lúc này mới đáp: “Ta còn tưởng rằng ngươi đã bị loại rồi chứ”
“Nào có chuyện dễ dàng như vậy” La Chinh lắc đầu.
“Chậm quá đấy” Ngải An Tâm lại nói.
“Cũng có phải đua tốc độ đâu” La Chinh không vì đuổi theo ai mà gia tăng tốc độ của mình, cũng không cố ý chờ ai mà giảm tốc độ xuống.
“Nhưng ngươi vẫn còn ở đây là được, ta ở phía trước chờ ngươi”
Sau khi nói xong, Ngải An Tâm mở đôi cánh ra, cả người bay lên trời. Nhưng lúc này, phía trước đột nhiên xuất hiện một trận “bão tuyết”. Từng luồng quy tắc hệ Hỏa ngưng kết thành những quả cầu lửa to lớn, còn có băng thương dài mấy chục trượng trực tiếp đâm xuống.
Tuy nhiên, tốc độ bay của Ngải An Tâm cực nhanh, đảo một cái đã xuyên qua “bão tuyết”. Thỉnh thoảng có những quả cầu lửa cản đường, nàng liền dùng đôi cánh để bảo vệ thân mình, tiếp tục vọt thẳng về phía trước.
“Vòng trở lại chỉ để nói hai câu…”
“Ngải An Tâm này quá tự tin vào bản thân mình rồi”
“Trong phạm vi mười hai nghìn dặm mà lại có thể thành thạo như vậy. Cô gái này… có lẽ có tư cách khiêu chiến thành tích của Huyễn Hải Thiên Tôn lúc trước”
Số võ giả còn lại trong tháp kết giới Nhất Niệm không nhiều. Mỗi võ giả đều có người chú ý, mà lúc trước Ngải An Tâm đứng ở vị trí đầu tiên nên tất nhiên là tiêu điểm chú ý của mọi người.
Khi nàng quyết định vòng trở lại, mục đích chỉ để nói với La Chinh hai câu, đám Cung chủ nhìn thấy cũng phải bó tay.
Những võ giả khác bước đi rất khó khăn, nhưng cô gái này lại chẳng biết khó khăn là gì. Trong gió lốc quy tắc sắc bén như thế, nàng vẫn thành thạo, điêu luyện như trước, việc này khiến người ta phải lau mắt mà nhìn.
Thứ tự của La Chinh vẫn tiếp tục đẩy lên cao.
Chín, tám, bảy…
Không ngừng vượt qua những võ giả khác, hắn nhanh chóng tiến vào vị trí thứ năm, sau đó là thứ tư.
Khi đến vị trí mười ba nghìn dặm, hắn đã đứng ở vị trí thứ ba.
Bởi vì đã có bảy vị võ giả trong mười thứ hạng đầu bị loại.
Điều kỳ lạ chính là, ba võ giả hạng đầu đều là võ giả của thiên cung Vân Miểu.
Hạng nhất vẫn là Ngải An Tâm, thứ hai là Tiết Mộc Dương, thứ ba chính là La Chinh.
Lúc này, sắc mặt của mười hai Cung chủ và Phó cung chủ đều hơi xấu hổ.
Mấy năm qua, thành tích của võ giả trong thiên cung bọn họ vẫn rất tốt, nhưng năm nay, dường như mỗi thiên cung đều xuất hiện một số yêu nghiệt, đều chạm mốc một vạn dặm. Nhưng bây giờ, võ giả có thể vượt qua được một vạn dặm mà tiếp tục tiến lên cũng chỉ có người của thiên cung Vân Miểu. So ra thì hơi chênh lệch.