Đông Hoàng đánh giá La Chinh một lúc, trên gương mặt nghiêm nghị xuất hiện nụ cườiBình thường gương mặt ông luôn tỏ vẻ nghiêm túc, tất nhiên La Chinh sẽ không thể nào biết nụ cười này hiếm có đến mức nào.
Đông Hoàng vừa nở nụ cười đã dùng ngón tay điểm về phía đầu của La Chinh.
Kiếm tu bình thường cũng có thể dùng ngón tay làm kiếm như vậy, nhưng kiếm khí do chính tay Đông Hoàng phóng ra lại vô cùng sắc bén. Hơn nữa La Chinh cũng nhận ra trong một ngón này chất chứa khí tức chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng, mà lại còn là Chân Ngộ Thiên.
La Chinh thấy cái chỉ tay này phóng tới chỗ mình thì cũng vươn một ngón tay ra vận dụng Chân Ngộ Thiên, đầu ngón tay bắn một đường xoắn ốc màu trắng ra ngoài.
“Soạt…”
“Vụt!”
“Bộp…”
La Chinh vạch ra một ngón tay, Đông Hoàng hơi di chuyển đầu ngón tay chém xuống.
La Chinh khẽ vung ngón tay lên rồi xoay lại, nhanh chóng hóa giải đòn đánh của Đông Hoàng.
Chỉ trong nháy mắt, hai người đã so đấu mười mấy chiêu.
Đông Hoàng đã áp chế sức mạnh xuống mức thấp nhất, chỉ dùng chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng để đối phó với La Chinh. Có điều Chân Ngộ Thiên mà La Chinh tu luyện lại nhiều hơn Đông Hoàng một ít, sức mạnh trong ngón tay cũng sắc bén hơn nên đã áp chế Đông Hoàng ở mọi chỗ, cuối cùng ép Đông Hoàng phải thu tay lại.
Tiếp đó, Đông Hoàng chợt lên tiếng: “Lần này ta vào Bỉ Ngạn quá lâu, có để một phân hồn lại đây, nếu trong Thiên Cung có tin tức gì quan trọng thì nhóm Thu Âm Hà sẽ báo cáo với phân hồn của ta. Sau khi dung nhập phân hồn này lại, ngươi làm ta giật mình lắm đấy”
La Chinh hỏi với vẻ khó hiểu: “Không biết chuyện gì đã dọa đến Đông Hoàng?”
“Ta chìm đắm trong Chân Ngộ Thiên rất nhiều năm, từng có ý định từ bỏ một lần, cuối cùng chỉ giải nghĩa được hơn trăm chữ. Cốt linh của ngươi chưa quá trăm tuổi mà có thể vượt qua cả ta, lướt đi băng băng trên con đường giải mã Phạn văn, đúng là khiến ta kinh ngạc vô cùng” Đông Hoàng nói bằng giọng chân thành.
Đông Hoàng là cường giả tạo ra một nhành Nhân tộc chính thống, thứ ông một lòng theo đuổi là mức độ cao nhất, kể cả giải mã Phạn văn hay là kiếm đạo cũng vậy.
Chân Ngộ Thiên đã làm khó ông quá lâu, mãi đến mấy năm gần đây mới có thu hoạch. Thế nhưng độ khó sau trăm chữ đã tăng lên rất nhiều, chẳng biết tới năm tháng nào mới có thể giải nghĩa hoàn toàn hai Phạn văn này.
“Đông Hoàng quá khen rồi” La Chinh trả lời.
Ai ngờ Đông Hoàng lại lắc đầu bảo: “Thu Âm Hà có thể tình cờ đưa ngươi vào Thiên Cung là may mắn của Thiên Cung ta. Ta có thể hỏi ngươi câu này được không, không biết ngươi có chắc chắn sẽ giải nghĩa được toàn bộ Chân Ngộ Thiên này?”
La Niệm đã giải nghĩa từ lâu rồi…
Mặc dù La Chinh nghĩ thầm trong bụng như vậy nhưng cũng không trả lời thế được. Hắn bèn tỏ vẻ khó xử, bảo: “Hai loại Phạn văn của Chân Ngộ Thiên có cấu tạo rất đặc biệt, muốn tìm một đáp án chính xác trong hơn ngàn khả năng là chuyện vô cùng gian nan. Có điều ta đã tìm ra một quy luật trong cõi u minh, có khả năng giải nghĩa được toàn bộ”
La Chinh nào biết cách giải nghĩa Phạn văn? Hắn chỉ nghe La Niệm nói rồi bịa bừa trước mặt Đông Hoàng mà thôi.
Kể từ sau khi gặp được Thu Âm Hà, La Chinh biết rõ sớm muộn gì mình cũng sẽ gặp Đông Hoàng.
Hắn muốn phục hưng Cửu Lê thì Thái Nhất Thiên Cung chính là trợ lực thích hợp nhất, dù sao Thiên Cung cũng đang đứng phía đối lập với Hữu Hùng và Thần Nông.
Nếu Đông Hoàng đã muốn thì La Chinh cũng sẽ đáp ứng, nhưng hắn nhất định không nói cho Đông Hoàng biết thứ này rất đơn giản với La Niệm, chỉ cần một chút là đã giải nghĩa được rồi.
“Tìm được một quy luật? Quy luật như thế nào?” Đông Hoàng hỏi.
Việc giải nghĩa Chân Ngộ Thiên rất quan trọng, vả lại Đông Hoàng cũng vô cùng hứng thú với cách giải nghĩa, suy cho cùng ông ta đã hao tốn quá nhiều công sức vào hai loại Phạn văn này.
“Chuyện này…” Trên gương mặt La Chinh hiện lên vẻ do dự: “Ta không thể nói rõ quy luật này được, chỉ là một linh cảm trong khi giải nghĩa mà thôi”
Giải nghĩa Phạn văn vốn là chuyện rất huyền bí, Đông Hoàng cũng không thể bắt La Chinh miêu tả chính xác được, nếu không các Phạn văn trên đời này đều có thể giải nghĩa nhanh chóng rồi.
Đông Hoàng hận không thể lục lọi ký ức của La Chinh một lần, chẳng qua việc này quá vô lễ…
“Thôi được rồi” Đông Hoàng phất tay: “Lần trước Thu Âm Hà có bẩm báo ngươi đã giải mã Chân Ngộ Thiên lên tới hơn một trăm năm mươi chữ, không biết là đã có tiến triển gì nữa chưa?”
“Trong khoảng thời gian này ta vẫn luôn tu hành ở Bỉ Ngạn, dù thời gian không nhiều nhưng cũng đã giải nghĩa được hơn hai trăm chữ” La Chinh hồi bẩm.
Đông Hoàng nghe thế thì sáng mắt lên.
Ông nghe La Chinh nói có thể giải nghĩa toàn bộ, nhưng không biết là lâu hay mau. Mau thì chừng mấy chục năm, lâu thì có khi mấy ngàn mấy vạn năm cũng chưa biết chừng…
Tên nhóc này chỉ tranh thủ thời gian là đã giải nghĩa được năm mươi chữ, nếu theo tốc độ này, có lẽ ông không cần phải đợi quá lâu để thu được toàn bộ ý nghĩa.
“Có thể cho ta xem thử không?” Đông Hoàng hỏi.
La Chinh không từ chối. Hắn còn muốn Đông Hoàng tự lên tiếng về chuyện của Cửu Lê, mà Chân Ngộ Thiên chính là thứ dùng để trao đổi, chỉ xem liệu Đông Hoàng có quyết đoán được vậy không thôi.
La Chinh lấy giấy bút ra và bắt đầu viết chữ. Chỉ trong chốc lát, hàng loạt chữ trong Chân Ngộ Thiên đã xuất hiện trên mặt giấy.
Đông Hoàng nhận lấy rồi xem xét một lúc, miệng cũng lẩm bẩm theo, vẻ tán thưởng trên mặt ngày một hiện rõ.
Sau khi xem xét kỹ lưỡng một hồi, ông ta cẩn thận cất tờ giấy này đi, đồng thời bảo: “Xi Vưu có đứa cháu như ngươi cũng là may mắn của ông ấy, chỉ tiếc là…”
Khi Cửu Lê bị hủy diệt, Thiên Cung cũng sốt ruột vô cùng, Đông Hoàng cũng có cảm giác như một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Cửu Lê, một trong tứ đại Nhân tộc chính thống đã bị diệt.
Thiên Cung không đứng cùng một phe với tộc Hữu Hùng, sớm muộn gì tộc Hữu Hùng cũng sẽ ra tay với Thiên Cung.
Huynh đệ Đế Tuấn của ông trước đây trở mặt thành thù với ông cũng nhờ một tay tộc Hữu Hùng gây ra.
Nghe thấy tiếng thở dài của Đông Hoàng, La Chinh chỉ đứng im lặng một bên, không nói tiếng nào.
“Ngươi có yêu cầu gì?” Đông Hoàng đột ngột hỏi.
Một Chân Ngộ Thiên có thể giúp người tu kiếm đạt được lợi ích to lớn. Đông Hoàng không ngây thơ đến mức cho rằng La Chinh sẽ dâng hiến nó cho Thái Nhất Thiên Cung vô điều kiện, vì thế ông ta quyết định hỏi thẳng.
Mà khi hỏi đến vấn đề này, Đông Hoàng lại nhắc đến Cửu Lê, điều này cho thấy ông ta đã nhìn rõ suy nghĩ của La Chinh!
Đông Hoàng hỏi thẳng như vậy, La Chinh cũng thẳng thắn đáp lời: “Ta muốn xây dựng lại Cửu Lê, hi vọng Thiên Cung có thể giúp đỡ ta”
Đông Hoàng không hề tỏ vẻ bất ngờ, nhưng ông ta lại phẩy tay áo rồi nói: “Ta có thể giúp ngươi, thậm chí là cả Thiên Cung đều sẽ giúp ngươi, nhưng không phải là lúc này”
“Vậy là lúc nào?” La Chinh hỏi ngược lại.
“Khi trận chiến giữa bọn họ đã hoàn toàn mở màn” Đông Hoàng trả lời.
Chỉ sợ người bình thường khó mà hiểu rõ “bọn họ” bao gồm những ai, nhưng La Chinh đã đi dạo một vòng trong Ám Vực, trong cơ thể cũng kế thừa Văn Minh Chi Khí, hắn biết những thế lực siêu cấp trong thế giới mẹ đều là người phát ngôn của văn minh nào đó.
“Bọn họ mà Đông Hoàng nhắc tới là những văn minh trước kia sao?” La Chinh hỏi.
“Ngươi biết à?” Lần này Đông Hoàng thật sự ngạc nhiên.
Đáng ra tên nhóc ở Thập Tam Trọng Thiên sẽ không hiểu rõ cấu tạo của Bỉ Ngạn mới đúng, sao hắn lại biết rõ về sự hiện diện của những văn minh kia được?
Cứ qua một thời gian là các vị Thiên Tiết Độ Sứ sẽ bẩm báo một vài tin tức quan trọng cho phân hồn của Đông Hoàng biết, nhưng ông không hề hay biết gì về tin tức La Chinh vừa ra khỏi Bỉ Ngạn đã đi vào Ám vực và cả việc Phượng Ca đã trở thành Thuần Khiết Giả.