“A! A!”“Kiến hung cắn trúng ta rồi!”
“Mau lùi lại!”
Mấy tiếng kêu thảm thiết truyền tới, hai tộc nhân tộc Nguyệt Linh và một tộc nhân tộc Thiên Lang bị cặp càng của kiến hung cắn trúng. Thân thể bọn họ cứng đờ, đứng đơ ra tại chỗ, lập tức mất mạng. Sau đó cơ thể họ ngã “Bịch” xuống đất, thân thể bắt đầu không ngừng thối rữa.
Mấy người còn lại thấy cảnh này đều hoảng hốt trong lòng.
Tộc nhân tộc Sơn Lăng và tộc nhân tộc Thiên Lang điên cuồng phản kích lại mấy kiến hung kia.
Với thực lực của bọn họ đương nhiên có thể tiêu diệt vài con kiến hung, nhưng số lượng ấy căn bản là như muối bỏ biển…
Trong lòng tộc nhân tộc Sơn Lăng buồn rầu, sớm biết vậy gã đã tìm một lý do để tránh ở bên ngoài trước khi cơn lốc nỗi lên rồi. Chỉ cần có thể lấy đi tính mạng của La Chinh, những chuyện khác đều dễ nói.
Thế nhưng gã tham muốn Hồn Nguyên Chi Linh trong cột đá kia nên bây giờ lại tự mua dây buộc mình, ngay cả nơi để chạy trốn cũng không có. Nếu gã chết đi như tộc nhân tộc Nguyệt Linh kia thì thật là oan uổng.
Sầu Tuẫn và Lam Tình đứng ở cửa hang, sắc mặt nặng nề.
Thấy những kiến hung kia càng ngày càng gần, cuối cùng Sầu Tuẫn cũng hạ quyết tâm. Hắn ta chợt kéo Lam Tình ra sau lưng mình, đồng thời nói: “Núp phía sau ta!”
Sầu Tuẫn có thể trở thành đệ tử ưu tú nhất trong Thiên Cung, thực lực tuyệt đối không thể xem thường. Hắn ta không quan tâm đến tính mạng của tộc nhân những dị tộc khác, nhưng quan hệ giữa Lam Tình và La Chinh không tầm thường, đương nhiên hắn ta có thể nhìn ra ngay. Rơi vào tình cảnh như vậy, đương nhiên hắn ta sẽ che chở cho nàng.
Sầu Tuẫn giơ tay lên, sử dụng tín vật Bỉ Ngạn.
Mấy chục sợi xích vây quanh cánh tay trái của hắn ta và phóng ra, ở đầu những sợi xích này đều có gai nhọn dài mảnh. Sau đó xiềng xích đổi chiều, lại đâm vào thân thể của Sầu Tuẫn.
“Phập phập phập phập…”
Những sợi xích kia đâm vào ngực, đan điền, hai cánh tay, hai chân, thậm chí là trán hắn ta.
Khi tất cả xiềng xích đã đâm hết vào cơ thể, chúng không ngừng kéo dài xuyên qua kinh mạch, xương cốt, nội tạng, gần như đâm xuyên cả người hắn ta.
Ánh sáng trong đôi mắt Sầu Tuẫn biến mất, đồng tử tan rã giống như một người chết, khí tức sinh mạng đã hoàn toàn biến mất.
Thế nhưng động tác của người chết này lại linh hoạt chưa từng thấy!
Hắn ta trở tay rút một thanh trường kiếm sáng như tuyết từ bên hông ra, thân hình bắt đầu bay múa như u linh.
“Sầu Tuẫn ca ca…”
Trong mắt Lam Tình, khí tức cả người Sầu Tuẫn đã thay đổi, căn bản không giống sinh linh mà ngược lại giống con rối hơn.
Nhìn từ góc độ sinh linh thì bây giờ Sầu Tuẫn chính là con rối. Những sợi xích kia chính là một tín vật vô cùng hiếm thấy trong Bỉ Ngạn, được đặt tên là “Sinh Khôi Chi Liên”.
Sầu Tuẫn đồng thời tu luyện chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên và chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng, cho nên hắn ta dung nạp được hai món tín vật Bỉ Ngạn. Sinh Khôi Chi Liên này, hắn ta rất ít khi mang ra dùng trước mặt người khác.
Sau khi Sinh Khôi Chi Liên phát động, sức sống cả người hắn ta bị khóa lại hoàn toàn, ý thức của bản thân bị suy yếu đến trạng thái có cũng được không có cũng được, toàn thân đều bị Sinh Khôi Chi Liên điều khiển.
Nói cách khác, hắn ta đã biến thành một con rối, nhưng thực lực của con rối này sẽ được gia tăng mức độ lớn trong thời gian ngắn, bất kể là tốc độ, phản ứng, sức mạnh…
Có điều Sinh Khôi Chi Liên cũng có một tác dụng phụ rất lớn, đó là cực kỳ tổn thương tới bản thân. Sau khi dùng Sinh Khôi Chi Liên, hắn ta sẽ yếu ớt bất lực trong một thời gian ngắn, thậm chí thế giới trong cơ thể cũng sinh ra rung chuyển lớn.
Nói cách khác, dùng tín vật Bỉ Ngạn này không thể giết chết đối thủ thì người chết nhất định là chính hắn ta.
Không dưới tình huống vạn bất đắc dĩ thì Sầu Tuẫn căn bản sẽ không dùng tới nó.
Hiện tại căn bản là đường cùng, Sầu Tuẫn cũng không còn lựa chọn nào khác.
“Vụt…”
Tay hắn ta cầm trường kiếm, bước chân bay múa. Ngay cả trường kiếm đâm ra cũng dao động theo quỹ đạo bất định, giống như một con rối vụng về.
Thế nhưng trường kiếm kia chuyển động vô cùng tinh chuẩn, khẽ đâm một cái đã chém một kiến hung đang bay với tốc độ cao thành hai nửa.
Đám kiến hung vốn đang vây công mấy dị tộc còn lại phát hiện ra đợt phản kích sắc bén của Sầu Tuẫn thì đều ồ ạt xông về phía hắn ta.
Xiềng xích đâm xuyên cơ thể Sầu Tuẫn đã dính chặt với kinh mạch, bắp thịt, xương cốt toàn thân hắn ta. Những sợi xích kia không ngừng kéo căng rồi thả ra, buông lỏng và thay đổi, khiến thân hình Sầu Tuẫn bày ra một loại thân pháp không thể tưởng tượng được. Đám kiến hung không ngừng bay nhào tới tấn công nhưng không một con nào chạm tới được ống tay áo của Sầu Tuẫn!
Mà mỗi một lần Sầu Tuẫn quơ múa trường kiếm luôn có thể chém mấy kiến hung thành hai khúc.
Năm sáu trăm kiến hung đi theo bọn họ trong nháy mắt chỉ còn lại hai ba trăm con. Sau khi đám kiến hung bị cắt đôi thì chỉ có thể nằm trên đất, phí sức cố vẫy đôi cánh tàn tạ.
“Soạt soạt soạt soạt…”
Đường kiếm lóe lên, lần lượt chém ngang chém dọc.
“Mạnh thật!”
“Không hổ là người xuất sắc trong thế lực siêu cấp!”
Chỉ còn lại một tên tộc nhân Thiên Lang, một tên tộc nhân Nguyệt Linh và tộc nhân Sơn Lăng, bọn họ đều dùng vẻ mặt khó tin nhìn Sầu Tuẫn, trong lòng vô cùng rung động.
Trong mắt bọn họ, thực lực của Sầu Tuẫn có lẽ mạnh hơn mình một chút, nhưng chênh lệch sẽ không quá lớn. Khi đấu một đối một, có thể bọn họ không phải đối thủ của Sầu Tuẫn, nhưng hai người cùng tiến lên chắc hẳn có thể bắt tên đệ tử Thiên Cung này lại.
Tuy nhiên, thực lực mà Sầu Tuẫn thể hiện đủ để tàn sát sạch bọn họ.
Hai ba trăm kiến hung còn lại đều bị Sầu Tuẫn giết sạch…
“Leng keng cạch cạch…”
Sau khi nguy cơ giải trừ, Sinh Khôi Chi Liên khẽ rung lên và rút hết ra khỏi cơ thể Sầu Tuẫn, biến mất trên cánh tay trái của hắn ta.
Sầu Tuẫn lại khôi phục thần chí một lần nữa, nhưng gương mặt đầy vẻ mệt mỏi, ngay cả đi đường cũng không nổi. Lam Tình thấy thế bèn tiến lên đỡ hắn ta.
“Cẩn thận một chút, có thể sẽ còn kiến hung tới nữa, chỉ đành dựa vào các ngươi…” Sầu Tuẫn vừa nói vừa chậm rãi ngồi xuống, run rẩy móc Thần Tinh từ trong cơ thể ra. Hắn ta định bóp vỡ Thần Tinh và thu nạp năng lượng trong đó, nhưng sức mạnh đã suy kiệt đến mức ngay cả Thần Tinh cũng không bóp nát được.
Lam Tình thấy vậy bèn giúp hắn ta.
Đám kiến hung còn sót lại tụm năm tụm ba bay tới ngược lại không đủ gây sợ hãi. Cho dù tốc độ của chúng rất nhanh nhưng vì không đủ số lượng, mà các dị tộc đã nâng độ cảnh giác lên tới mười hai phần nên bọn họ có thể ung dung đánh chết chúng.
“Ta muốn đi xuống xem thử…” Sau khi Lam Tình giúp Sầu Tuẫn thu nạp mấy trăm viên Thần Tinh liền nói.
Mặc dù La Chinh không sợ độc kiến, nhưng trong lòng Lam Tình vẫn lo âu.
Tộc nhân Sơn Lăng, tộc nhân Thiên Lang và tộc nhân Nguyệt Linh đều rối rít gật đầu, đương nhiên điều khiến họ lo lắng không phải La Chinh mà là Hồn Nguyên Chi Linh trong cột đá. Nếu La Chinh tiêu diệt đám kiến hung kia rồi dùng thủ đoạn gì đó mở cột đá ra, một mình nuốt trọn Hồn Nguyên Chi Linh thì không hay chút nào.
“Vậy chúng ta cùng nhau đi xuống” Sầu Tuẫn nói.
Sau khi Sầu Tuẫn bổ sung Thần Tinh, tuy thực lực hắn ta chưa hoàn toàn khôi phục nhưng hành động đương nhiên không đáng ngại.
Ba tên dị tộc và Lam Tình, Sầu Tuẫn lại đi từ hang động gập ghềnh vòng xuống, bọn họ còn chưa tiến vào trong hang động phía dưới đã nghe thấy từng tiếng kiếm rít truyền đến.
La Chinh vẫn đứng thẳng tại chỗ, thi thể đám kiến hung chất đống thành núi bên cạnh hắn, mà đám kiến hung lượn lờ trên không trung thì lác đác không còn bao nhiêu.