Tinh linh tóc lam đang khống chế Hành Lang Vô Hạn, đặt người đầu trâu và những tinh linh Diệt Không khác vào trong đó. Nhưng chúng vừa bước vào bên trong thì Hành Lang Vô Hạn đột nhiên vỡ nát. Đám người đầu trâu và tinh linh Diệt Không đều ngã từ bên trong raVì bản thân Hành Lang Vô Hạn tương đương với khoảng cách “một bước”, dù đám người đầu trâu và tinh linh Diệt Không vừa đi vào nhưng một phần trong số chúng đã tới tầng hai của cao nguyên Thiên Thê. Phần còn lại đang ở độ cao hơn nghìn trượng trên không trung, sau đó rơi xuống mặt đất tầng một của cao nguyên Thiên Thê.
Với độ cao này chẳng thể khiến đám người dị tộc bị thương được. Nhưng đám người đầu trâu và tinh linh Diệt Không xếp thành một đường thẳng sau đó lần lượt rơi xuống…
Sắc mặt của tinh linh tóc lam vô cùng khó coi. Nó nhìn Hành Lang Vô Hạn vỡ nát, những mảnh không gian rơi xuống với ánh mắt kinh ngạc.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Ngươi không chống đỡ nổi à?” Người đầu trâu sừng vàng hỏi.
Tinh linh tóc lam thốt ra mấy chữ: “Là bột Ngưng Cốt”
Phần lớn thần thông không gian đều mất hiệu lực khi chạm phải bột Ngưng Cốt. Đương nhiên, Hành Lang Vô Hạn của tinh linh Diệt Không cũng không ngoại lệ.
“Xem ra những người này có vô số mánh lới, khá là khó giải quyết” Người đầu trâu sừng vàng nhíu mày nói.
Rõ ràng đối phương làm những động tác liên tiếp này là đang trêu đùa bọn họ.
“Mánh khóe thì mãi mãi cũng chỉ là mánh khóe mà thôi. Đến lúc chạm mặt, nhất định phải khiến bọn chúng chết” Trong đôi mắt của tinh linh tóc lam xuất hiện một tầng sáng màu lam, sát ý khuếch tán ra ngoài thuận theo sức mạnh không gian. Nó khiến đám tinh linh Diệt Không và người đầu trâu ở xung quanh đột nhiên thấy giật mình.
…
Mỗi nấc thang của cao nguyên Thiên Thê đều có độ cao tương đương nhưng độ rộng thì lại khác. Độ rộng của mỗi tầng bên trên sẽ nhỏ hơn tầng dưới khoảng một phần ba. Nói cách khác, độ rộng của tầng hai sẽ ngắn hơn một phần ba so với tầng một.
Thiên Nhãn Nham Đằng biết rõ bản lĩnh của người đầu trâu và tinh linh Diệt Không. Có thể xem đó là hai dị tộc lớn phiền toái nhất trong Thái Thanh Thiên. Nếu như bị đám dị tộc đó đuổi kịp thì chắc chắn họ sẽ phải chết. Cây dây leo này gần như ép cạn tiềm lực của bản thân để chạy trối chết trong cao nguyên Thiên Thê. Chẳng bao lâu sau, nó đã vượt qua tầng thứ hai, tầng thứ ba…
Càng lên cao thì cao nguyên Thiên Thê càng hẹp, thời gian vượt qua mỗi tầng cũng sẽ càng lúc càng ngắn. Lúc đến tầng thứ tư, cuối cùng nhóm người đầu trâu và tinh linh Diệt Không cũng tập trung được đám tộc nhân tán loạn lại. Sau đó, tinh linh tóc lam lại thi triển Hành Lang Vô Hạn một lần nữa.
Đã gặp thất bại một lần nên tinh linh tóc Lam không đặt Hành Lang Vô Hạn tới sát phía sau đoàn người La Chinh nữa. Nó kéo dài Hành Lang Vô Hạn về một bên khác tới khi vượt qua đám người La Chinh mới dừng lại.
Trên lưng Thiên Nhãn Nham Đằng, Phục Hy dùng Thiên Nhãn quan sát một cách tỉ mỉ nên đã nhìn thấy sợi dây nhỏ kia.
“Sợi dây nhỏ kia lại đuổi tới rồi, nó ở phía bên kia của đồng bằng” Phục Hy thông báo với cả đám.
Huyết Nha híp mắt lại nhìn chăm chú về phía xa. Hành Lang Vô Hạn chỉ là một sợi dây nhỏ màu xanh, cách khá xa nên dùng mắt thường sẽ không thấy rõ được. Huyết Nha lắc đầu nói: “Quá xa, chạy tới hủy đường hầm đó là chuyện không khả thi”
“Chỉ đành tăng tốc chạy về phía trước” Nữ Oa nói.
Nghe được lời của bọn họ, Thiên Nhãn Nham Đằng vốn đang liều mạng chạy lại tăng tốc thêm một lần nữa. Tốc độ này nhanh tới mức khiến ba tên thợ săn Bất Hủ phải choáng váng. Huyết Nha, Huyết Sư biết đám Tiễn Thốc Tinh Ma luôn dựa vào dây leo này để di chuyển, nhưng không ngờ năng lực di chuyển của dây leo này lại mạnh tới vậy…
Khi bọn họ chuẩn bị chạy tới tầng thứ năm của cao nguyên Thiên Thê, một thứ gì đó có số lượng không đếm xuể đột nhiên xông từ bên trên xuống. Đám người tập trung nhìn thì đột nhiên mặt trầm xuống, kia chính là vô số rắn bay hai cánh.
Loài rắn bay hai cánh này còn được gọi là ruồi Địa Long. Chúng có kích thước không lớn, chỉ dài bằng một cánh tay của một đứa trẻ con loài người nhưng mỗi con ruồi Địa Long đều chứa kịch độc. Điều chết người hơn là mỗi lần chúng xuất hiện đều che ngợp bầu trời, số lượng nhiều tới đáng sợ.
“Ba vị có biện pháp đối phó ruồi Địa Long không?” Thắng Thiên Thử Vương hỏi thẳng.
Đám thợ săn Bất Hủ này thể hiện được kinh nghiệm phong phú của họ, đương nhiên mọi hy vọng của những Bất Hủ cảnh ở đây sẽ được gửi gắm lên người bọn họ rồi.
“Ruồi Địa Long sợ nhất là mùi của đá lưu huỳnh, chỉ cần có một viên đá lưu huỳnh ở đây là có thể đảm bảo an toàn cho chúng ta rồi” Huyết Lang nói.
“Nhưng bọn ta không có” Huyết Sư buông thõng tay xuống: “Không biết có ai trong các vị có không?”
Ruồi Địa Long ở phía Tây của Thái Thanh Thiên, trừ khi có việc gì quan trọng cần xâm nhập vào địa bàn của chúng thì đám thợ săn Bất Hủ mới chuẩn bị đá lưu huỳnh. Trong tình huống bình thường, bọn họ sẽ không chuẩn bị loại đá này.
Đám Đông Hoàng, lão Anh đồng loạt lắc đầu. Ngay cả đá lưu huỳnh là gì bọn họ còn chưa từng nghe nói thì sao có thể có thứ đó được?
Sắc mặt của ba tên thợ săn Bất Hủ cũng trở nên khó coi. Nếu không có thứ kia thì e rằng hôm nay không thể thoát thân được.
Thấy đám ruồi Địa Long càng lúc càng đến gần, bọn họ gần như có thể nhìn thấy hàm độc của đám ruồi Địa Long. Trong lòng tất cả mọi người ở đây đều có chút bồn chồn.
“Các người có thể dùng Hắc Nhật hút đám ruồi Địa Long này vào” Nữ Oa đột nhiên đề nghị.
Huyết Sư lại lắc đầu: “Không làm được”
Huyết Sư không giải thích vì sao không làm được. Dù sao bọn họ vừa gia nhập đội ngũ này nên vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm đám người La Chinh. Nhưng trong lòng thì La Chinh biết rõ không gian trong Hắc Nhật không lớn, sinh linh bị hút vào trong sẽ không chết ngay mà là bị Hắc Nhật ăn mòn từng chút một.
Điểm lợi hại chân chính của Hắc Nhật là khó mà thoát ra khỏi đó. Chỉ cần hai huynh đệ bọn họ tách nhau ra thì đường ra của Hắc Nhật không còn nữa, có mạnh tới đâu thì cuối cùng cũng sẽ bị ăn mòn chết.
Vừa rồi, hai huynh đệ bọn họ đã hút nhiều người của tộc Tàng Mã vào trong đó, chẳng biết chúng đã bị ăn mòn chưa. Dù người của tộc Tàng Mã bị ăn mòn hết thì không gian bên trong Hắc Nhật cũng không chứa được nhiều ruồi Địa Long thế này.
“Nghe nói lực phòng ngự của đám ruồi Địa Long này cực yếu, nổ chết chúng là được” Phục Hy ở bên cạnh đột nhiên đứng dậy.
“Số lượng của ruồi Địa Long nhiều như thế này mà đòi nổ chết từng con một?” Huyết Lang nhìn Phục Hy bằng ánh mắt nhìn một kẻ ngốc.
“Cho dù có làm được thì cũng phải tồn rất nhiều thời gian” Huyết Nha cũng nói.
Bây giờ, dị tộc của toàn bộ Thái Thanh Thiên đang đi về phía của bọn họ. Chưa nói tới độ khó khi giết ruồi Địa Long, thời gian mà họ cần để giết hết chúng cũng đủ để những dị tộc khác tới bao vây bọn họ rồi.
“Không cần nhiều thời gian đâu!” Phục Hy mỉm cười, không gian Tu Di trong tay hắn ta lóe ra ánh sáng màu xanh lam, đổ ra rất nhiều bột màu nâu.
Huyết Lang nhìn thứ bột này, nhướng mày hỏi: “Đây là bột gì?”
Dù thợ săn Bất Hủ thấy nhiều hiểu rộng nhưng chung quy họ cũng không biết sử dụng Ngục Tỏa Lôi Quang nên đương nhiên không nhận ra thứ này.
“Bột Cố Lôi” Phục Hy cười ha hả.
Sau đó, hắn ta nhẹ nhàng lắc tay một cái, một luồng sức mạnh vô hình cố định số bột này rồi hóa thành hình dạng một bàn tay. Bàn tay được tạo thành từ bột Cố Lôi cao hơn một người bình thường. Trong đồng bằng Thiên Lôi, La Chinh góp nhặt rất nhiều bột Cố Lôi là để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Bây giờ, Phục Hy lấy ra một nửa trong số đó!
“Bột Cố Lôi là cái gì?” Huyết Nha tò mò hỏi.
Phục Hy đưa tay lên trời, một ấn bát quái xuất hiện trên không trung. Đó cũng chính là vị trí chính giữa chỗ có nhiều ruồi Địa Long nhất, hắn ta nói: “Ngươi từng nghe nói tới đồng bằng Thiên Lôi chưa?”
“Đương nhiên từng nghe qua” Huyết Nha gật đầu.
“Những thứ này đều là sấm sét của đồng bằng Thiên Lôi”
Phục Hy nói xong thì đưa tay đẩy một cái lên phía trên. Bàn tay bằng bột Cố Lôi kia bỗng nhiên biết mất. Một khắc sau, nó xuất hiện trên bát quái.
“Đoàng!”
Vào giây phút hai thứ va chạm vào nhau, bát quái nổ tung, kèm theo đó là một chùm sét chói mắt.