Tất nhiên Vân Lạc cũng giật mình, mà nàng có trí nhớ của hai phân thân Vân Lạc, nên tuy hết sức kinh ngạc với việc La Chinh lấy được Lôi Phong U Thần Kiếm, nhưng lại không đến mức khiếp sợCho nên lúc Nguyệt lão gửi phù truyền âm đến, nàng quả thật rất bình tĩnh, giống như La Chinh có thể làm được chuyện này là chuyện đương nhiên vậy.
Nhưng La Chinh vẫn khiến nàng bất ngờ, vì thứ hắn lấy được hoàn toàn không phải là thần khí nhất phẩm bình thường.
Nhưng Từ Xán ở cửa điện thì không như vậy.
Gã vốn có thành kiến với những người phi thăng từ Hạ Giới lên, cộng thêm gã và Vân Lạc không hợp nhau, nên tất nhiên không hy vọng thấy chuyện này xảy ra!
Nhưng cho dù lần này gã không gặp La Chinh, chuyện La Chinh lấy được Lôi Phong U Thần Kiếm vẫn sẽ truyền đến tai gã.
Thanh kiếm này, gã cũng chỉ có thể mượn dùng, hơn nữa còn không thể mượn lâu dài.
Nhưng bây giờ nó đã thuộc về La Chinh.
Chỉ là một thằng nhóc Sinh Tử Cảnh ngũ trọng, thậm chí hắn mới vào thiên cung Vân Miểu còn chưa tới một ngày.
Có thể tưởng tượng được, trong lòng Từ Xán bất bình thế nào. Nếu không phải Vân Lạc đang ở đây, không chừng gã đã ỷ mạnh hiếp yếu, trực tiếp cướp lấy thanh kiếm trong tay thằng nhóc này rồi.
Nhưng nói đi nói lại, gã đường đường là một Phó cung chủ, nếu thật sự cướp kiếm của La Chinh thật sự không quá thực tế, không khỏi quá mất mặt!
Vì vậy gã trừng mắt với La Chinh và kiếm trong tay hắn một cái, thậm chí cũng oán hận thanh kiếm này, lúc này mới quay đầu tiến vào Chính Huyền Điện.
“Chúc mừng ngươi!” Vân Lạc mỉm cười, trong vòng một ngày liên tục thấy Từ Xán buồn bực hai lần, Vân Lạc rất vui sướng.
La Chinh gật đầu một cái, chuyện hắn quan tâm nhất vẫn là Huân.
Thấy vẻ mặt của La Chinh, sao Vân Lạc có thể không hiểu? Nhưng chuyện này cũng không thích hợp nói ở đây, vì vậy nàng liền dẫn La Chinh vào một nơi khác trong đại điện.
Sau đó Vân Lạc lấy Dưỡng Hồn Mộc ra đưa cho La Chinh.
Sau khi La Chinh nhận lấy đoạn Dưỡng Hồn Mộc này liền kiểm tra một chút. Hắn cảm nhận được linh hồn của Huân đã mạnh hơn trước kia không biết bao nhiêu lần. Cho dù là La Chinh thì cũng kém hơn linh hồn bây giờ của Huân rất xa, hơn nữa phía ngoài linh hồn nàng còn tản ra một tầng ánh sáng nhạt màu bạc!
“Linh hồn nàng là Ngân Hồn Cảnh!” La Chinh thán phục một câu.
Cường độ linh hồn đạt tới mức nhất định sẽ bước vào Chiến Hồn Cảnh, đến cảnh giới này linh hồn mới có thể đủ mạnh mẽ, có thể trợ giúp thân thể chiến đấu.
Linh hồn La Chinh đã bước vào Bích Hồn Cảnh, mà trên Bích Hồn Cảnh chính là Ngân Hồn Cảnh, cũng chính là Bạch Ngân Chiến Hồn thường gọi!
Vân Lạc gật đầu một cái: “Linh hồn nàng vốn là Ngân Hồn Cảnh, nhưng trước đây chỉ còn lại một mảnh tàn hồn, căn bản không thể hiện ra được, bây giờ ta đã chữa trị được sáu phần sức mạnh linh hồn cho nàng rồi”
“Nhưng nàng vẫn chưa tỉnh lại?” La Chinh hỏi.
Nghe La Chinh nói, vẻ mặt Vân Lạc tỏ ra vô tội, sau đó nói: “Nàng đang giả vờ ngủ say, có vẻ như không muốn tiếp xúc với ta”
Quan hệ giữa Yêu Dạ tộc và Nhân tộc không thể nói là có mâu thuẫn, nhưng cũng không thể nói là rất tốt.
Mà Huân thân là vương giả của Yêu Dạ tộc, là người vô cùng cao ngạo.
Lúc trước Huân gặp Vân Lạc ở tháp Tội Ác, mặc dù giữa hai người không có địch ý gì, nhưng quan hệ cũng không tốt lắm.
Bây giờ cho dù Huân được Vân Lạc giúp đỡ rất nhiều, nhưng vào lúc này lại không chịu “tỉnh lại”.
Trong nháy mắt, La Chinh cũng hiểu được, hắn biết tính khí của Huân.
Thân thể của Huân bị hủy, linh hồn cũng bị hủy diệt, chỉ còn lại một mảnh tàn hồn cuối cùng, có thể nói là tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc. Cuối cùng lại cùng hắn trải qua mấy năm nay, có lẽ người duy nhất nàng tin tưởng cũng chỉ có hắn. Vì vậy, hắn yên lặng nhận lấy Dưỡng Hồn Mộc trong tay Vân Lạc.
Sau đó, Vân Lạc sai người dẫn La Chinh đi, phân cho La Chinh một nơi để ở tạm.
Thiên cung Vân Miểu chia thành nhiều khu vực, mà vì La Chinh là người mới vừa mới gia nhập thiên cung, nên hắn được phân ở cùng một chỗ với võ giả Lăng Vân Đường.
Nhưng dù sao đây cũng là nơi tu luyện quan trọng, dù chỉ là một nơi cho đệ tử nhưng cũng được xây dựng rất đẹp đẽ, giống như một cung điện nhỏ. Trong đó cái gì cũng đầy đủ, chỉ thiếu mấy tỳ nữ dung mạo thanh tú xinh đẹp mà thôi.
Bận việc đến tối, La Chinh mới lấy đoạn Dưỡng Hồn Mộc kia ra.
Trong nháy mắt La Chinh vừa mới kiểm tra Dưỡng Hồn Mộc, còn chưa kịp thấy rõ ràng tình hình trong đó thì đã cảm nhận được một luồng linh hồn đánh thẳng về phía hắn!
“Vù!”
Linh hồn kia xông mạnh đến như vậy, cho dù La Chinh đã đến Bích Hồn Cảnh vẫn có chút không chịu nổi, đầu óc hắn hơi mơ hồ.
Chờ đến lúc La Chinh kịp phản ứng, linh hồn Huân đã lặng lẽ đứng trước mặt hắn, lặng lẽ nhìn hắn.
Linh hồn nàng càng đầy đủ, khí chất cũng càng lạnh lùng hơn.
“Ngươi tỉnh… rồi à” La Chinh vừa mới lên tiếng, trong nháy mắt, linh hồn Huân đã xông vào trong cơ thể La Chinh.
“Vèo!”
Ngay sau đó La Chinh cũng cảm nhận được, nàng lại lần nữa chủ động dung hợp với kiếm linh.
Thật ra thì với trạng thái trước mắt của Huân, hoàn toàn không cần dùng thân thể kiếm linh để tồn tại. Bản thân cường độ linh hồn Ngân Hồn Cảnh của nàng cũng đủ để đấu lại rất nhiều người.
Có điều, La Chinh cũng không ngăn cản Huân dung hợp kiếm linh, Huân làm như vậy có lẽ có lý do của nàng.
Sau khi dung hợp, Huân lại lần nữa xuất hiện bên ngoài cơ thể La Chinh, nàng vươn cánh tay nhỏ nhắn ra, tiến sát lại ôm lấy La Chinh.
La Chinh lập tức ngây người tại chỗ, ngay sau đó hắn lại kinh ngạc hỏi: “Tại sao lại phải vội vã dung hợp kiếm linh?”
“Bởi vì làm như vậy mới có thể ôm” Giọng nói của Huân luôn lạnh nhạt nghiêm túc, xa cách khó gần, nhưng lúc này lại mơ hồ có chút dí dỏm.
La Chinh mới chợt hiểu ra, mặc dù kiếm linh cũng không phải là thân thể thực, nhưng vẫn có xúc cảm hơn linh hồn.
Sau một hồi lâu, Huân lui lại hai bước, lại nổi bồng bềnh giữa không trung, lúc này trên mặt mới mang theo nụ cười nói: “Cám ơn ngươi”
La Chinh lắc đầu: “Hẳn là ta phải cám ơn ngươi mới đúng, linh hồn ngươi bị vỡ nát như thế này, đều là bởi vì ta”
Huân chớp mắt một cái, suy nghĩ một chút, rồi nghiêm nghị nói: “Không thể nói như vậy”
“Vì sao?” La Chinh hỏi.
“Đối với ta mà nói, ngươi rất quan trọng, cho dù linh hồn ta hoàn toàn vỡ nát, ngươi sẽ báo thù cho ta, nhưng nếu ngươi chết, e là ta không còn hy vọng nữa” Huân nhẹ nhàng nói.
Huân nói như vậy cũng không sai, nàng coi như là kiếm linh của La Chinh, cho dù La Chinh chết, linh hồn của nàng vẫn có thể tách ra tiếp tục sống sót. Nhưng rốt cuộc nàng cũng chỉ là một du hồn mà thôi, cho dù có thể tiếp tục sống nhờ vào thân thể những người khác, nhưng đời này nếu muốn báo thù, muốn khôi phục vị trí vương giả của mình, e là chuyện không thể.
Nhưng nàng lại rất chắc chắn, nếu đi theo La Chinh, sớm muộn gì ngày báo thù cũng sẽ tới!
Đây chính là lòng tin của Huân đối với La Chinh, ngoài La Chinh ra, bây giờ nàng không tin bất cứ ai. Cho nên cho dù Vân Lạc xuất phát từ ý tốt, phải trả giá rất nhiều mới chữa trị được sáu phần linh hồn cho nàng, nàng vẫn không muốn đối mặt với Vân Lạc.
Sự tin tưởng này, có thể nói là hơi cố chấp, nhưng nàng lại biết rõ mình làm như vậy tuyệt đối không phải là chuyện sai lầm.
Nàng quan sát La Chinh mấy lần, trên mặt lộ ra vẻ hiếu kỳ: “Ngươi mới là Sinh Tử Cảnh ngũ trọng mà đã phi thăng Thượng Giới, không phải là tự do phi thăng sao?”
Thông qua con đường phi thăng tự do phi thăng chính là một quy tắc không đổi từ trước đến nay. Huân chưa từng nghe nói võ giả có thể tự do phi thăng trước khi đạt đến Thần Hải Cảnh.
La Chinh lại lắc đầu: “Ta thông qua con đường phi thăng mà tự do phi thăng”
“Vậy…” Trên mặt Huân lộ vẻ hiếu kỳ.
La Chinh khẽ mỉm cười, thời gian Huân ngủ say cũng không ngắn, hắn liền kể lại từ đầu tới cuối chuyện ở đại lục thần quốc cho Huân nghe.
Cùng lúc đó.
Ở nơi cách thiên cung Vân Miểu khoảng ba mươi ngàn Đại Giới, một cô gái quyến rũ mặc trường bào màu vàng nhạt đứng trước một pho tượng, trong con mắt tràn đầy nỗi hận.
Cô gái quyến rũ này không phải là Nhân tộc, nàng có thân hình hoàn mỹ mà không người phụ nữ Nhân tộc nào có thể sánh bằng, nhưng khác biệt lớn nhất chính là ở đôi tai nhọn kia.
Nàng ta chính là người đã có hai lần xung đột chính diện với La Chinh, một vị vương giả khác của Yêu Dạ tộc, Hình Phạt Vương!
Trong cung điện của nàng ta còn có ba pho tượng vương giả khác đang đứng sừng sững.
Trong khoảng thời gian này, nàng ta vẫn luôn chú ý Sát Lục Vương, cũng chính là pho tượng của Huân.
Nàng ta biết Huân đang hấp hối, mặc dù khoảng thời gian này đã ổn định hơn, nhưng pho tượng của Huân vẫn ảm đạm vô vọng như cũ, giống như linh hồn Huân có thể biến mất bất cứ lúc nào, mà nàng ta vẫn luôn mong mỏi ngày này.
Nhưng chính vào hôm nay, trên pho tượng của Huân lại lóe lên ánh sáng màu đỏ chói mắt, giữa ánh đỏ lộ ra khí Sát Lục nồng đậm, khiến nàng ta nhức mắt đến cỡ nào?