Không có năng lực phản kháng nên cũng chỉ có thể mặc người xâu xé. Đám võ giả đã đi từng bước đạt tới tu vi Thần Hải Cảnh hiểu rõ đạo lý này hơn bất cứ kẻ nàoThậm chí, trước mắt thì bọn họ còn không đáng để khiến đám cường giả Thần Cực Cảnh này bớt chút thời gian ra để giết chết ấy chứ. Nhưng một khi đám người kia đã thu phục được tà long rồi quay lại thì rất có thể số mệnh bọn họ đã đến lúc phải chấm dứt.
Tuy đám cường giả Thần Cực Cảnh này không có lý do để giết chết bọn họ, nhưng cũng không có lý do để buông tha cho bọn họ. Mà kẻ mạnh tàn sát kẻ yếu, nào cần nhiều lý do như vậy?
Lúc này tâm tình của mỗi đại năng Thần Hải Cảnh đều khác nhau.
Có một số người rất không cam lòng, ví dụ như Chiến Đế Đại Vũ. Trước đó, số hắn như số con rệp, bị cái tên gọi là Cáp Bằng bắt đi làm mồi nhử con tà long kia ra khỏi hố. Cuối cùng tuy vẫn nhặt về được một mạng, nhưng lại không phải do đám người kia buông tha hắn mà là do hắn may mắn, không bị con tà long kia ăn mất!
Đến bây giờ, trong đầu Chiến Đế Đại Vũ vẫn không ngừng suy nghĩ, nghĩ xem làm thế nào để thoát khỏi tình cảnh khó khăn trước mắt!
Có vài võ giả trong lúc chờ đợi cũng dần dần thả lỏng, ví dụ như đám người Chiến Hoàng Thiên Phong. Nhưng thả lỏng thì thả lỏng, lần này hắn vẫn rất hối hận vì đã dẫn theo Hỏa Doãn Nhi và Hỏa Thần vào bí cảnh Thiên Thần. Nghĩ đến con gái và con trai mình cũng sẽ ngã xuống ở đây, trong lòng Chiến Hoàng Thiên Phong tất nhiên không dễ chịu gì.
Còn về Hỏa Doãn Nhi, lúc này nàng lại có vẻ đặc biệt thản nhiên, bởi nàng đang suy nghĩ xem liệu La Chinh có chạy thoát hay không?
“Grào…”
Đúng lúc này, con tà long kia lại rít gào lên lần nữa, uốn éo cái thân thể hẹp dài của nó, muốn chui lại vào trong hố to.
“Đừng để cho nó chui vào! Ngăn nó lại!” Một người hô.
Mạc lão đại đeo mặt nạ màu bạc, trong tay cầm một cây trượng cong queo, giành trước một bước, chắn ở phía trên hố to kia!
“Grào!”
Đối mặt với Mạc lão đại, tà long có vẻ cũng rất kiêng ỵ, thế nên đón đầu bằng một luồng hơi thở nóng cháy của rồng!
Mạc lão đại đeo mặt nạ nên không ai có thể nhìn ra được bất cứ biểu cảm gì trên mặt của hắn. Nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng giơ cây trượng trong tay lên thì có một cái khiên xuất hiện một cách dị thường ở trước cây trượng của hắn. Cái khiên này trực tiếp ngăn chặn toàn bộ hơi thở của con tà long ở bên ngoài!
Nhìn thấy hơi thở của rồng không làm gì được người trước mặt, tà long dứt khoát mở rộng miệng ra, định nuốt chửng Mạc lão đại!
Tất nhiên tà long không giống như những con Chân Long đã trưởng thành, thân hình lớn đến mức có thể quấn quanh cả một đại lục, nhưng nó vẫn lớn hơn vô số lần so với Mạc lão đại trước mặt.
Cho nên khi tà long há miệng ra liền trông giống như một con diều hâu đang muốn ăn một con muỗi vậy. Thân hình của Mạc lão đại so với tà long quả thật không khác con muỗi cho lắm!
Thấy sắp bị nuốt vào, Mạc lão đại vung cây trượng trong tay, nhẹ nhàng xoay nó một vòng trên không trung. Không gian trên đỉnh trượng liền xuất hiện một đường cong mờ ảo, sau đó lại nghe thấy Mạc lão đại bắt đầu niệm: “Trời đất quay cuồng, đi xuống cho ta!”
Khi tà long kia chạm vào những đường cong đó, thân thể to lớn của nó bỗng nhiên bị quẳng sang một bên.
Giống như trong không trung có một người khổng lồ vô hình đang vươn đôi tay thật lớn bắt lấy nó, ném mạnh sang hướng khác!
“Ầm ầm…”
Thân hình to lớn của tà long nện trên mặt đất, chấn động gây nên một trận động đất nhỏ. Luồng lực chấn động này lan ra xung quanh, làm mặt đất xốc lên, giống như nổi sóng vậy.
“Ầm ầm ầm ầm…”
Trong trận động đất này, võ giả của tứ đại thần quốc nhao nhao té ngã trên mặt đất, thậm chí có không ít võ giả trực tiếp bị đá tảng bay tới đập trúng.
Cũng may là xác chết bọn họ chiếm cứ đều có tu vi không thấp, nên khi bị những đá tảng đó nện vào thì ngược lại, chúng đều vỡ nát… Những xác chết này đủ để bảo vệ linh hồn bọn họ trong đầu.
Con tà long bị sức mạnh lớn kia quăng ngã, nhưng cũng không bị thương quá lớn. Sau khi ý thức được mình không thể về lại sào huyệt, tà long trực tiếp chiếm cứ mặt đất, bụi mù xung quanh nó cũng bắt đầu lắng xuống…
“Không xong! Ngăn nó lại, nó muốn phủ bụi chính mình!” Mạc lão đại thấy vậy thì mặt lập tức biến sắc, vừa kêu gọi mọi người, vừa hướng về phía tà long.
Bốn người khác đều hành động không chậm, đặc biệt là gã đàn ông cường tráng kia. Lưỡi hái lớn trong tay gã nhanh chóng chuyển động, thân hình lóe lên, nhằm về phía tà long.
Nhưng khi gã đàn ông cường tráng kia tới gần đám tro bụi, một cảnh tượng thần kỳ liền xuất hiện.
Đám tro bụi trước mắt lẽ ra chỉ là thứ nhỏ bé không đáng kể, cho dù là người thường không tu luyện gì thì cũng chỉ cần che miệng là có thể tiến vào.
Nhưng gã đàn ông cường tráng này lại không cách nào vọt vào trong, đám tro bụi dày đặc này giống như một tấm chắn tự nhiên, ngăn cản gã ở bên ngoài.
“Phá vỡ cho ta!”
Gã đàn ông cường tráng dứt khoát vung lưỡi hái trong tay lên.
“Loảng xoảng…”
Lưới hái vung lên, nhưng khi cắt lên đám tro bụi thì lại chỉ tạo ra vài tia lửa, căn bản không cắt được đám tro bụi bay lả tả này.
Thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt gã đàn ông cường tráng lập tức trở nên khó coi.
Không chỉ là gã đàn ông cường tráng, sắc mặt mấy người khác cũng rất khó coi. Mạc lão đại chậm rãi bay tới, dùng cây trượng trong tay nhẹ nhàng chỉ vào đám tro bụi, ngay sau đó thản nhiên nói: “Thế này thì phiền rồi. Con tà long này thật sự phủ bụi chính nó rồi, lực phủ bụi này chính là một loại bản năng của thần thú siêu cấp…”
“Quá trình phủ bụi này sẽ duy trì bao lâu?” Một người trong Thiên Vị tộc hỏi.
Mạc lão đại thản nhiên nói: “Thời gian sẽ không quá ngắn, nhưng cũng sẽ không quá lâu. Phiền phức không phải ở việc nó phủ bụi chính mình, mà là… Trong khoảng thời gian nó phủ bụi, nó sẽ tiến hành lần lột xác thứ tư! Khi đó… nó không phải là đối thủ mà chúng ta có thể đối đầu”
Con tà long này mới lột xác ba lần đã cần tới mấy vị cường giả Thần Cực Cảnh để đối kháng với nó. Nếu như lột xác lần thứ tư, thực lực lại tăng vọt thì sợ là phải cần những người đứng đầu Thiên Vị tộc ra mặt. Đây là điều Thiên Vị tộc không muốn thấy.
“Thế giờ phải làm sao?” Gã đàn ông cường tráng kia nhíu mày hỏi. Vừa rồi hắn mở ra chế độ cuồng bạo của mình, vất vả lắm mới chém con tà long này bị thương. Đã sắp bắt được nó rồi, vậy mà không ngờ thiên phú của nó còn lợi hại như thế. Lực phủ bụi chó má gì đó vừa được bày ra, bản thân liền hết cách với nó?
Mạc lão đại lắc đầu, không đáp lời. Bởi hắn đeo mặt nạ nên mọi người cũng không nhìn ra hắn vẻ mặt hắn lúc này. Nhưng là người dẫn đầu bảy người trong chuyến đi này, nên mọi người vẫn phải hành động theo lệnh của hắn.
Đúng lúc này, phía chân trời có ba bóng dáng bay tới, Mạc lão đại nhìn xuyên thấu qua mặt nạ một cái, sau đó liền nói: “Bỏ qua chuyện bên này trước đã, xem ra tình hình bên phía Cổ Bội Nhi càng phiền phức hơn”
“Càng phiền phức hơn?” Gã đàn ông cường tráng ngẩng đầu nhìn. Khi ánh mắt gã chuyển dời tới người Cổ Bội Nhi, đôi mắt như chuông đồng kia lập tức mở thật to, đồng thời giận dữ nói: “Mẹ nó, cô gái kia lấy được trứng rồng tổ rồi ư? Còn là rồng tổ đã nở! Sao nó lại ở trên tay nàng ta?”
“Nàng” trong miệng gã đàn ông cường tráng đương nhiên chính là La Chinh.
Một người trung niên có dáng vẻ thư sinh cũng nhíu mày: “Bội Nhi sao thế? Để nàng đuổi theo cô gái kia, vậy mà sao nàng lại để nàng ta lấy được trứng rồng tổ?”
Mạc lão đại lại nhẹ nhàng thở dài một hơi, lúc này mới nói: “Ài, tuy rằng lần này ta đã tăng cường số mệnh của chính mình từ trước khi xuất phát, nhưng có vẻ như có người còn có số mệnh cao hơn ta…”
Hắn than một tiếng, cũng cảm nhận được thế sự xoay vần.
Thân là một thành viên chủ chốt của Thiên Vị tộc, Mạc lão đại đã từng đạt được danh hiệu không tệ ở trong tháp Huyễn Lung, hơn nữa còn là danh hiệu màu bạc…
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Mạc lão đại càng ngày càng tin vào vận số, càng tin vào mệnh!
Cho nên khi nhìn thấy La Chinh ôm rồng tổ đi theo phía sau Cổ Bội Nhi, hắn cũng không hề phẫn nộ mà là lại cảm khái như vậy.
“Bội Nhi, sao lại thế này? Tại sao lại để nàng ta ôm rồng tổ?” Gã đàn ông cường tráng kia nhìn chằm chằm La Chinh, giọng điệu chẳng có vẻ thân thiện gì. Vừa rồi mới để tà long phủ bụi chính mình, làm gã thất bại trong gang tấc, tâm tình gã vốn đã vô cùng không tốt. Kết quả là chuyện tà long bên này còn chưa giải quyết xong, thế mà rồng tổ đã nở, hơn nữa lại còn bị một người dân bản địa chạy trốn ôm mất…
Ánh mắt Cổ Bội Nhi hơi lóe lên, nàng ta lười đi để ý đến gã đàn ông cường tráng mà đáp xuống. Cùng lúc đó, La Chinh và Vũ Trạch cũng đáp xuống.
Lúc này Mạc lão đại mới thản nhiên hỏi: “Bội Nhi, sao lại thế này? Có phải khi nàng ta vọt vào tháp nhọn, rồng tổ vừa lúc nở ra không?”
Cổ Bội Nhi gật đầu: “Có thể nói như vậy”
“Vấn đề là, làm thế nào mà nàng ta có thể đánh vỡ kết giới của ta?” Người trung niên có dáng vẻ thư sinh lại tò mò hỏi. Hắn thật sự không tưởng tượng nổi, La Chinh có thủ đoạn gì mà đánh vỡ được kết giới mà hắn tỉ mỉ bố trí.
Cổ Bội Nhi cười nhẹ rồi mới nói: “Hắn có được cuốc Hắc Tinh. Có thần khí chí tôn này thì dù kết giới của Thanh Phong ngươi có kiên cố đến mấy cũng không ngăn được. Luật nhân quả chất chứa trong cuốc Hắc Tinh còn lợi hại hơn nhiều so với luật nhân quả của ngươi!”
(*Cảm ơn bạn đọc đã luôn theo dõi và ủng hộ Waka. Bản quyền truyện Bách Luyện Thành Thần thuộc về Waka, các cá nhân, tổ chức khác đăng tải truyện đều là trái phép và sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Trân trọng!)