Có Tuyệt Sinh Cốt Địa trong tay, đương nhiên có thể thu hút được một số thiên tài trong hỗn độn. Đây cũng là ưu thế chỉ tộc Vô Không mới có. Nhưng từ trước tới nay, tộc Vô Không đều cực kỳ kén chọn. Người có thể nhận được lời mời gia nhập của tộc Vô Không là người có điểm độc đáo riêng, hoặc đó chính là người phát ngôn trong hỗn độn của bọn họRất nhiều sinh linh Bỉ Ngạn rối rít tỏ ra kinh ngạc.
Thanh niên Nhân tộc tên “Tà Thần” này có lai lịch như thế nào? Hắn ta vẫn chưa tới Bất Hủ cảnh, sao lại được gia nhập tộc Vô Không? Hơn nữa, thanh niên Nhân tộc này còn đề nghị thanh niên Thái Nhất Thiên Cung kia gia nhập tộc Vô Không?
Mặc dù chuyện này chẳng liên quan gì tới những sinh linh Bỉ Ngạn kia, nhưng dưới sự thúc đẩy của sự tò mò, bọn họ vẫn vểnh tai lên để nghe.
Ánh mắt của La Chinh tập trung trên mặt của Tà Thần, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên: “Với vốn hiểu biết của ngươi về ta, ngươi nghĩ ta sẽ gia nhập sao? Hoặc có thể nói ngươi cảm thấy bản thân có thể thuyết phục được ta sao?”
Tà Thần sống tại thế giới trong cơ thể của hắn một thời gian dài, đương nhiên hắn ta hiểu La Chinh ở một mức độ nào đó.
Có thể nói Tà Thần dùng hơn nửa cuộc đời để thăm dò tâm tư của vị “Thần Sáng Thế” La Chinh này. Với sự hiểu biết của hắn ta về La Chinh, Tà Thần biết La Chinh sẽ không gia nhập. Hắn ta có thuyết phục cũng chỉ phí công mà thôi.
“Ta không thuyết phục ngươi” Tà Thần thẳng thắn lắc đầu: “Nhưng một người khác có thể”
“Ai?” La Chinh hỏi.
Tà Thần chỉ cười cười rồi lùi về phía sau hai bước, khẽ nhún tại bề mặt thanh đồng một cái, cả người lập tức nằm trên quả cầu màu đỏ máu. Quả cầu màu máu kia từ từ bao trùm thân thể hắn ta, cuối cùng bao trọn Tà thần.
“Vù…”
Khi quả cầu màu đỏ máu chở Tà Thần rời đi, quả cầu cuối cùng trong ba quả cầu màu đỏ máu từ từ bay tới.
Quả cầu màu đỏ máu đầu tiên chở Quỳnh Tiêu tiên tử, quả cầu thứ hai chở Tà Thần, không biết trong quả cầu màu đỏ máu cuối cùng này là ai.
Trong mắt La Chinh cũng xuất hiện sự tò mò. Rốt cuộc đó là nhân vật nào mà làm Tà Thần tự tin như vậy?
Một bóng đen từ từ hiển hiện trong quả cầu màu đỏ máu. Nhưng lúc người đó chui ra từ trong quả cầu màu đỏ máu, một khí tức quỷ dị lập tức bao quanh trái tim của mỗi người, dường như mọi chuyện trong lòng mỗi người đều bị người này lấy được, xem thấu…
Sau khi tộc Tử Vân, tộc Tam Mục và những Bất Hủ cảnh thuộc chủng tộc Bỉ Ngạn khác thấy người này, trên mặt họ đều tỏ ra chấn kinh.
“Không ngờ y lại đích thân về Tam Thập Nhị Trọng Thiên…”
“Là người kia!”
“Chỉ vì một con người hèn mọn mà y trở về ư?”
Sắc mặt của rất nhiều Bất Hủ cảnh đều cực kỳ cứng ngắc, dường như nhìn thấy người này ở đây là chuyện cực kỳ không hợp lẽ thường.
Đó là một thanh niên mặc áo khoác xám.
Từ bề ngoài, người này không khác gì người bình thường, dưới làn tóc xoăn là một gương mặt trắng nhợt, mơ hồ toát ra khí tức u buồn. Những sinh linh Bỉ Ngạn này không nhắc nhở thì La Chinh cũng phát hiện ra người này không tầm thường.
Nhưng nơi này là Tam Thập Nhị Trọng Thiên, người có lợi hại tới đâu La Chinh cũng không sợ. Hắn lên tiếng hỏi trước: “Ngươi là ai?”
“Ồ!”
Thanh niên kia liếc mắt nhìn xung quanh một lượt rồi mới nhìn La Chinh, đáp: “Ta là Thông Thiên giáo chủ, cũng là người quản lý tộc Vô Không”
“Thông Thiên giáo chủ?” Thân thể La Chinh đột nhiên rung lên.
Sau khi tiến vào Khai Thiên thần miếu, La Chinh đã biết được sự tồn tại của người này thông qua Nguyên Thủy Thiên Tôn. Đây là sư đệ của Nguyên Thủy Thiên Tôn, cũng là một thành viên của tộc Vô Không. Nhưng khi y giới thiệu về bản thân, y lại nói bản thân là người quản lý tộc Vô Không!
Khi nghe Thông Thiên giáo chủ tự giới thiệu, một số sinh linh Bỉ Ngạn không biết rõ tình hình giống La Chinh cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Người quản lý tộc Vô Không!
Đây là địa vị gần như ngang hàng với người mạnh nhất trong toàn bộ Bỉ Ngạn.
Không ngờ y lại đích thân trở lại Tam Thập Nhị Trọng Thiên, hơn nữa mục đích là vì thuyết phục một hậu bối còn chưa vào bức tranh bất hủ.
“Ông nội, có lẽ tên này không cần tới con…” Phi Dục của tộc Tam Mục cười ngượng ngùng.
Lúc ở Ám Vực ở Thập Tam Trọng Thiên, Phi Dục cảm thấy La Chinh không đơn giản.
Thân là sinh linh Bỉ Ngạn trong Tam Thập Nhị Trọng Thiên, Phi Dục luôn cảm thấy tự tin về bản thân. Khi nhìn thấy La Chinh một lần nữa, cậu cũng chẳng để tâm cho lắm. Nhưng tên này khiến Thông Thiên giáo chủ đích thân ra mặt thì tuyệt không phải hạng người tầm thường. Chí ít, Phi Dục không nghĩ tiềm lực của người này kém hơn bản thân cậu.
“Ừ, đúng là không ngờ!” Tộc trưởng Cửu Thiên lộ ra vẻ mặt thận trọng.
Ông ta không rõ đầu đuôi câu chuyện là thế nào, nhưng Thông Thiên giáo chủ đích thân về Tam Thập Nhị Trọng Thiên thì chuyện này tuyệt không đơn giản như bề ngoài.
Sau khi kinh ngạc một lúc, La Chinh nhanh chóng điều chỉnh để bản thân bình tĩnh lại. Hắn hỏi trong đầu: “Nguyên Thủy Thiên Tôn tiền bối, sư đệ của ngài xuất hiện rồi”
Nguyên Thủy Thiên Tôn rất ít khi đề cập tới sư huynh và sư đệ của bản thân, vì thế La Chinh không hiểu rõ những chuyện liên quan tới họ.
Thông Thiên giáo chủ đã đích thân tới, đương nhiên La Chinh phải cân nhắc một chút. Ai ngờ Nguyên Thủy Thiên Tôn lại không líu lo như mọi khi nữa, ông không nói tiếng nào.
“Nguyên Thủy Thiên Tôn tiền bối…” La Chinh lại gọi thêm lần nữa.
Thông Thiên giáo chủ mỉm cười với La Chinh, lộ ra khí tức ôn hòa và nói: “Không cần gọi sư huynh của ta đâu. Ông ấy sẽ không xuất hiện”
La Chinh giật mình hỏi: “Ngươi có thể nghe được?”
Hắn dùng ý thức để giao lưu với Nguyên Thủy Thiên Tôn, người ngoài không thể nào nghe được.
“Bình Dịch Thiên áp chế phần lớn năng lực của ta, ta không nghe được” Thông Thiên giáo chủ nhún vai đáp: “Ta đoán thôi”
“Đoán?” La Chinh nhìn người này với ánh mắt phức tạp.
Vào thời điểm quan trọng, Nguyên Thủy Thiên Tôn không xuất hiện, La Chinh chỉ có thể đối mặt một mình. Nhưng trong thời gian qua, hắn đã tiếp xúc với rất nhiều đại năng của Nhân tộc. Dù phải một mình đối mặt với Thông Thiên giáo chủ, hắn cũng không hề căng thẳng. Hơn nữa, Thông Thiên giáo chủ còn hoàn toàn khác so với tưởng tượng của La Chinh. Y có vẻ là người ôn hòa, dễ tính.
“Muốn ngươi gia nhập tộc Vô Không là ý của ta” Thông Thiên giáo chủ tiếp tục nói: “Nếu gia nhập vào gia tộc của chúng ta, ngươi sẽ có được tất cả những thứ mà ngươi muốn”
“Tất cả?” La Chinh hơi kinh ngạc: “Ngươi biết ta muốn gì?”
Lúc trước, La Chinh rời khỏi Thần Vực là vì Cửu Lê. Nhưng hắn phát hiện nhóm Lê Sơn theo hắn không thể hoàn thành được một vài mục tiêu, bởi vì thế giới này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, thế giới này vẫn còn một nơi là Bỉ Ngạn.
Giống như Nữ Oa nương nương của Lê Sơn từng nói, chuyện phục hưng Cửu Lê không phải chuyện cấp thiết nhất. Hoàn thành Đạo Chung Yên mới là việc cấp thiết nhất. Nếu không khi hỗn độn bị hủy diệt, mọi thứ sẽ thành vô nghĩa.
“Đương nhiên ta biết” Cặp mắt thâm thúy của Thông Thiên giáo chủ dường như có thể nhìn thấu nội tâm người khác: “Trong khoảng thời gian còn lại của vòng hỗn độn này, ta có thể giúp ngươi xây dựng lại Cửu Lê, khôi phục lại sự vẻ vang trước kia của Cửu Lê, thậm chí có thể giúp ông ngoại của ngươi – Xi Vưu sống lại. Ngươi nghĩ sao?”
Đương nhiên, Xi Vưu mà Thông Thiên giáo chủ phục sinh chính là Xi Vưu trong vòng hỗn độn này. Phục hưng một thế lực siêu cấp là chuyện không dễ dàng, huống chi tộc Vô Không còn phải đối mặt với sự bức ép của tộc Nguyên Linh. Y làm được những điều này là tốt lắm rồi.