Huân và Ninh Vũ Điệp lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau, không giấu nổi vẻ thất vọngHai người bọn họ đều không phải là người không chịu nói lý, mặc dù mấy năm nay bọn họ không rời khỏi Tiên Phủ nhưng cũng khá hiểu về Thần vực.
Hai nàng chỉ vừa mới bước vào chân thần cấp thấp, ở trong đại vực này thôi đã nửa bước khó đi thì nói chi đến việc tìm kiếm La Chinh giữa Thần vực?
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt truyền đến: “Ta mặc kệ các ngươi định chờ bao lâu! Dù sao hôm nay ta nhất định phải rời đi, rời đi ngay bây giờ!”
Khê Ấu Cầm mặc một bộ đồ xanh đi ra sân từ một cánh cửa khác, còn Hàm Cửu Di thì đi phía sau Khê Ấu Cầm, trên gương mặt mềm mại đáng yêu đầy vẻ bất đắc dĩ.
Mấy năm trôi qua, Khê Ấu Cầm cũng thuận lợi bước lên chân thần cấp trung.
Mặc dù có Hàm Cửu Di tận tâm dạy dỗ, nhưng tài năng cỡ ấy vẫn khiến Hàm Cửu Di phải kinh ngạc tán thưởng.
Hàm Cửu Di thành lập Tử Hồn điện và thu nhận rất nhiều phụ nữ có Âm Thể Tử Cực nhưng vẫn chưa bao giờ gặp phải đồ đệ có thiên phú nhường này.
Đương nhiên, trong số những người này phải trừ La Chinh ra, hắn là một kẻ khác loài.
Trong mắt Hàm Cửu Di, Khê Ấu Cầm là một viên ngọc thô chưa được mài giũa mà La Tiêu dày công chuẩn bị cho nàng, mấy năm nay cất công điêu khắc cũng có vẻ thú vị.
Thậm chí nàng còn tin rằng không bao lâu nữa là Khê Ấu Cầm có thể bước vào cảnh giới đại viên mãn, thậm chí phong làm á thánh cũng có thể.
Vấn đề duy nhất là Khê Ấu Cầm sống quá tùy hứng, vì vậy đa số thời gian của Hàm Cửu Di đều dùng để trấn an nàng…
“Xoạt!”
Ngự Thần Phong bước ra một bước, đứng trước mặt Khê Ấu Cầm.
Vóc người hắn ta cao lớn, hai tay khoanh trước ngực, khóe môi nhếch lên một nụ cười xấu xa: “Cũng đâu có ai ngăn cản ngươi, cửa Tiên phủ lại không đóng, ngươi muốn đi lúc nào cũng được!”
Khê Ấu Cầm ngước nhìn Ngự Thần Phong, trong đôi mắt tràn đầy căm phẫn.
Nàng ở trong Tiên phủ chưa được bao lâu đã bắt đầu cảm thấy hối hận, vẫn luôn la hét ầm ĩ đòi rời đi, muốn đi tìm La Chinh…
Có một lần Ngự Thần Phong thực sự thả nàng ra khỏi Tiên phủ, nhưng nàng không thể nào ra khỏi rừng Lang Tuyền rộng lớn này.
Những cây đại thụ khổng lồ, bụi cỏ, dòng suối, sông ngòi, tất cả đều giống như có chân, bất cứ lúc nào cũng có thể thay hình đổi chỗ. Thỉnh thoảng còn có vượn khổng lồ hung hãn đi qua, khiến Khê Ấu Cầm sợ chết khiếp, không ngờ cứ mãi chạy trốn suốt một đường, cuối cùng lại trở về trước của Tiên phủ.
Ngự Thần Phong đã biến nơi này thành một mê cung khổng lồ, hắn ta có thể tùy ý thay đổi đường đi bên trong, Khê Ấu Cầm có thể rời đi được sao?
“Vù!”
Đạo uẩn màu tím từ trên người Khê Ấu Cầm lan ra.
“Cheng cheng cheng cheng!”
Bốn thanh trường kiếm vây quanh Ngự Thần Phong.
Trong cơn tức giận, Lục Thần Kiếm Trận của Khê Ấu Cầm bày ra không chút lưu tình, Phật Hoàng Kiếm cầm đầu phóng về phía Ngự Thần Phong.
Nếu đổi là chân thần cấp trung khác, một khi bị Lục Thần Kiếm Trận vây quanh e là khó có cơ hội sống sót, kể cả chân thần cấp cao cũng sẽ rơi vào nguy hiểm.
Nhưng dù sao Ngự Thần Phong cũng là nhân vật ưu tú trong các đại viên mãn, huống chi hắn ta còn nắm giữ rừng Lang Tuyền trong tay.
Hai người căn bản không phải đối thủ cùng một cấp bậc…
Đối mặt với Phật Hoàng Kiếm đang lao vút tới, hắn ta đưa tay bắt nhẹ một cái, thanh kiếm kia lập tức bất động.
Khê Ấu Cầm chưa từ bỏ ý đồ, Phật Hoàng Kiếm tức khắc hóa thành một luồng khí tím rồi thoát khỏi tay hắn ta, ba thanh kiếm khác cũng bắt đầu hành động, từng chiêu đều như muốn lấy mạng…
Những người khác thấy cảnh tượng này đều đã nhìn mãi thành quen, cho nên chẳng hề có phản ứng gì.
Hàm Cửu Di lại cảm thấy khá hài lòng, lần này xem như cho một người không thích tu luyện như Khê Ấu Cầm một cơ hội rèn luyện miễn phí vậy, hơn nữa còn là rèn luyện cùng với cấp bậc đại viên mãn.
Trong lúc trận đấu đang diễn ra, phía trước khoảng sân, cửa chính Tiên Phủ bỗng nhiên truyền đến một đợt dao động không gian.
Huân, Khê Ấu Cầm và Ninh Vũ Điệp đều không cảm nhận được.
Nhưng Hàm Cửu Di, A Phúc, Tịnh Vô Huyền đều đồng loạt nhìn về phía cửa.
Nhất là Ngự Thần Phong, hắn ta đã kết thành một thể với toàn bộ khu rừng, có thể nhận biết mỗi một động thái nhỏ của rừng Lang Tuyền.
Xuất hiện dao động không gian mà không có bất cứ dấu hiệu nào, chỉ có thể là có người khởi động lệnh bài chữ Cấn để trở về!
“Cách!”
Ngự Thần Phong thất thần một lúc, Phật Hoàng Kiếm đâm trúng người hắn ta.
Phật Hoàng Kiếm do khí màu tím biến thành nên đương nhiên là rất lợi hại, song thân thể Ngự Thần Phong quá cứng rắn, căn bản không thể tạo thành thương tổn thực sự. Vì vậy, nhát kiếm này không làm hắn ta bị thương chút nào, trái lại Phật Hoàng Kiếm biến trở về thành luồng khí tím…
Khê Ấu Cầm thấy ánh mắt mọi người đều hướng về phía cửa Tiên phủ thì thoáng sửng sốt, hỏi: “Sao thế?”
Sau đó nàng cũng quay đầu nhìn theo, liền thấy được La Chinh xuất hiện ở cửa trong bộ đồ xanh biếc.
Từ khi tiến vào Tiên phủ, những tin tức mà Khê Ấu Cầm nghe được đều cực kỳ bất lợi cho La Chinh, trong lòng nàng vẫn luôn lo lắng khôn nguôi.
Cũng may nàng vẫn luôn có một sự tự tin đến mức cố chấp đối với La Chinh!
Chỉ cần chưa thấy thi thể hắn, nàng sẽ không bao giờ tin rằng hắn đã chết!
“Phu quân!”
Khê Ấu Cầm là người đầu tiên xông về phía La Chinh, vì dịch chuyển không gian nên một luồng khí tím bao phủ quanh thân nàng.
“Vụt!”
Khê Ấu Cầm nhào vào lòng La Chinh, nước mắt cũng không chịu thua kém mà trào ra như muốn nói lúc ở trong Tiên phủ nàng đã phải chịu rất nhiều ấm ức.
Những người khác thấy La Chinh trở về, vẻ mặt mỗi người đều không giống nhau.
“Ồ? Mới có mười năm mà tu vi đã bằng ta rồi, ha ha…” Ngự Thần Phong bĩu môi, mặt mày có vẻ không phục.
Trong ba đồ đệ của Cố Bắc, Ngự Thần Phong luôn cho rằng mình là người có điều kiện thiên phú cao nhất, cho nên lần đầu tiên gặp mặt tiểu sư đệ hắn ta đã muốn ra tay thật nặng để dạy dỗ một phen, nhưng hắn ta không ngờ Tịnh Vô Huyễn lại tốt tính đến như vậy.
Trên thực tế, Ngự Thần Phong cũng biết rõ mình đang ghen tị với thiên phú yêu nghiệt của La Chinh, sợ có ngày thằng nhóc này sẽ vượt mặt mình.
Bây giờ xem ra lo lắng này là dư thừa.
Mười năm đã bước vào chân thần đại viên mãn, đây không chỉ vượt qua mỗi một mình Ngự Thần Phong mà thôi.
Suốt mấy thần kỷ nguyên nay, chưa một ai có tốc độ như vậy…
Sau khi chú ý đến tu vi của La Chinh, trong mắt ba người Tịnh Vô Huyễn, Vũ Thái Bạch và Hàm Cửu Di cũng tràn đầy ngạc nhiên.
Theo suy nghĩ của bọn họ, La Chinh muốn bước vào đại viên mãn tuyệt đối không thể dễ dàng như vậy. Ít nhất cũng phải tốn mấy trăm năm, chậm một chút thì nghìn năm, mà đối với Thần vực thì chút thời gian này vẫn còn quá ngắn.
Mười năm nay La Chinh đã đi đâu?
Nếu tin tức từ đảo nổi truyền đến là thật, La Chinh khó có thể may mắn thoát đi.
Tuy Vũ Thái Bạch không nói ra nhưng trong lòng cũng từng nghi ngờ có khi nào La Chinh đã bỏ mạng ở dưới lòng đất của đất tổ Hàm gia rồi hay không?
Vì vậy, hắn ta đã âm thầm tìm kiếm một người thay thế cho La Chinh, một vị đạo tử Hiên Viên Thần Phong khác.
Bọn họ đều ôm một bụng nghi vấn, nhưng Khê Ấu Cầm lại chẳng coi ai ra gì, cứ thế nhào lên người La Chinh, bọn họ cũng không tiện nhảy vào góp vui.
La Chinh cảm nhận được thân thể mềm mại trong lồng ngực đang run rẩy, hắn có thể cảm nhận được Khê Ấu Cầm đang thực sự kích động…
So với Ninh Vũ Điệp rụt rè, Huân ngay thẳng, Khê Ấu Cầm quả thực cuồng nhiệt hơn hẳn.
Cũng chính tính cách cuồng nhiệt này đã khiến cho nàng thêm phần đáng yêu. La Chinh cũng không cách nào đẩy nàng ra, chỉ có thể ôm nàng vào lòng thật chặt.