Thân là ác ma trong vực thẳm, Đồ Ách không cho phép bất cứ ai làm lơ mìnhMặc dù gã ta mơ hồ cảm nhận được sự khác biệt của người phụ nữ trước mắt, nhưng gã ta vẫn dùng nắm tay to đập về phía nàng ta.
“Đùng!”
Nắm tay to như một ngọn núi nhỏ nện xuống rồi tạo ra một cái hố to trước mặt người phụ nữ.
Cơn gió hình thành từ cú nện ấy khiến mái tóc dài trên nghìn mét của nàng ta bay phấp phới như một mảnh vải tùy ý bay múa…
“Trả lời câu hỏi của ta, nữ nhân!” Đồ Ách lạnh lùng nói.
Người phụ nữ mỉm cười thật nhẹ: “Bản thân ngươi còn chẳng biết mình là gì, ta không cần phải trả lời ngươi”
“Là sao?” Đồ Ách hạ giọng hỏi.
Trong nhận thức của ác ma, không có gì là bọn họ không hiểu.
Thế nhưng chẳng hiểu tại sao mà gã ta lại xuất hiện ở đây trong thế giới mù sương này, hơn nữa bản thân gã ta cũng bị hạn chế bởi một lực lượng mạnh mẽ nào đó.
Gã ta không thể rời khỏi nơi này, đồng thời trong lòng còn có một loại sát niệm đặc biệt.
Sát niệm ấy không thuộc về gã ta, một giọng nói từ tận đáy linh hồn đang không ngừng bảo gã ta phải đánh chết một số sinh linh và không cho phép phản kháng.
Điều đó khiến Đồ Ách luôn mạnh mẽ cảm thấy khó chịu.
“Cút ngay” Người phụ nữ thản nhiên nói.
“Muốn chết à”
Đồ Ách lại nhấc tay đập xuống lần nữa, mục tiêu lần này của chính là nàng ta.
Trong khoảnh khắc ấy, nàng ta khẽ ngẩng đầu lên.
Một sợi tóc trong mái tóc dài của nàng ta đã lặng lẽ dựng lên.
Sợi tóc của người phụ nữ ấy mềm như lông thiên nga, nhưng khi nó bay lên và trở nên căng chặt thì lại có sức chống đỡ mạnh kinh người.
“Phù!”
Chỉ trong chớp mắt, sợi tóc ấy đã vuốt ngang qua cánh tay to của Đồ Ách.
“Bộp…”
Ngay sau đó, nửa cánh tay của Đồ Ách rơi xuống đất và tạo ra một cái hố to.
Máu tươi nóng như dung nham phun ra từ vết cắt.
“Xì…”
Dòng máu đỏ như lửa ấy điên cuồng ăn mòn mọi thứ.
Máu ác ma có tác dụng ăn mòn mạnh.
Chúng văng tung tóe trước mặt, phía sau, bên trái và bên phải của người phụ nữ nhưng không hề văng dù chỉ một giọt lên người nàng ta, không biết do nàng ta may mắn hay do sở hữu năng lực đặc biệt cho phép lẩn tránh máu một cách ung dung…
“Nữ nhân!” Đồ Ách rống to.
Thế nhưng nàng ta không hề quay đầu mà cứ tiếp tục đi sâu vào trong sương mù.
“Nơi này… do Thiện Ác Chi Niệm biến ra nên chắc hẳn là bên trong Nhược Mộc rồi. Những thứ ở đây đều do thuyền trưởng tạo ra, nhưng ta… rốt cuộc ta là nỗi sợ hãi của ai?”
Số người từng gặp nàng ta trong những năm gần đây có thể đếm bằng đầu ngón tay…
Nếu nàng ta đã đến đây thì phải gặp mặt thuyền trưởng một lần.
***
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Cùng lúc đó, tại một nơi khác.
“Tốt!”
Kiếm Ngao cười to khi nhìn tê giác Bôn Lôi nằm trên đất, kế đó khen ngợi La Yên: “Những hóa thân của nỗi sợ này không lợi hại mấy!”
Thật ra Kiếm Ngao biết rõ sự đáng sợ của các hóa thân, e rằng con tê giác Bôn Lôi này chỉ là loại yếu ớt nhất trong đó thôi.
Nhưng hắn ta càng rõ khả năng vượt qua vùng đất Đạo Tranh sẽ nhỏ hơn nếu các chân thần có áp lực lớn hơn và từ bỏ phản kháng!
Cho nên, Kiếm Ngao cần nhân cơ hội cổ vũ sĩ khí của mọi người.
Phương pháp của La Yên thật sự có thể khiến những chân thần hơi chùn bước khôi phục niềm tin.
Ít nhất bọn họ sẽ không phải một mình đối mặt với hóa thân của nỗi sợ, trong đội cũng không thiếu người lợi hại nên có lẽ bọn họ sẽ vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt.
“Các vị có thể thấy hóa thân của nỗi sợ không kinh khủng như đã tưởng, huống hồ các vị còn có phân thân mạnh mẽ hỗ trợ. Phân thân hình thành từ chân ý của đạo sẽ không bị tổn thương, hơn nữa sức mạnh sẽ cao hơn bản thân các vị nhiều lắm…” Kiếm Ngao bổ sung.
“Đúng thế! Chưa chắc nỗi sợ hãi của chúng ta đã lợi hại đâu!”
“Đây cũng là một loại rèn luyện nội tâm, nếu có thể đánh bại nỗi sợ của mình thì sẽ giúp ích rất nhiều cho đạo tâm!”
“…”
Mọi người đang nhảy nhót thì bỗng nghe thấy một tiếng ma sát ở cách đó không xa.
“Vù!”
Kiếm Hóa Kiếp trong tay Kiếm Ngao bỗng run lên rồi chỉ về hướng hơi nghiêng ở trước mặt hắn ta.
“Chú ý!”
Kiếm Ngao biến sắc, mọi người cũng nhìn về phía đó.
“Xì xì xì…”
Một con rắn nhỏ chui ra khỏi sương mù.
Mọi người đang nghiêm túc theo dõi, đến khi thấy rõ con rắn nhỏ ấy thì lại biến thành dở khóc dở cười…
Đó chỉ là một con rắn hoa độc bình thường tại Thần vực, thậm chí không thể gọi là mãnh thú vì người thường cũng có thể đánh chết…
“Đây cũng là hóa thân của sợ hãi à?”
“Ha ha ha, ai lại sợ một con rắn nhỏ chứ?”
“Không ngờ lại có người sợ con này…”
“Hóa thân của ai đây? Mau thừa nhận đi!”
Các chân thần cười.
“Chắc là… Là của ta…”
Một thanh niên tóc đen đứng dậy, nét mặt hơi thiếu tự nhiên.
Thanh niên tóc đen này tên là Lưu Lương, đến từ Lưu gia tại Trầm Hương vực.
“Lưu Lương? Không phải chứ, ngươi sợ một con rắn hoa nhỏ hả?”
“Nói gì thì ngươi cũng là chân thần cấp cao mà”
“Vút!”
Một chân thần biến ra tia sáng rồi chém con rắn hoa thành vài khúc chỉ trong nháy mắt, phần lớn chân thần đều đang trêu chọc Lưu Lương.
Chỉ mình Kiếm Ngao cảm thấy không đúng nên hỏi trong khi nhìn chằm chằm Lưu Lương: “Ngươi xác định mình sợ một con rắn hoa nhỏ chứ?”
Lưu Lương nhìn sương mù trước mắt, vẻ mặt mê mang, thì thào: “Thật ra không phải, ta sợ nhất là… xà linh. Con xà linh đó có thể biến ra biển rắn, e rằng con rắn hoa này chỉ là một trong số đó…”
Dường như cậu ta đã nhớ lại chuyện đau lòng trong quá khứ.
Cha của cậu ta đã bỏ mạng trong biển rắn…
“Xà linh!”
Đến giờ Kiếm Ngao mới hiểu tại sao sắc mặt của Lưu Lương khi trông thấy con rắn hoa lại khó coi đến thế.
Hắn ta vừa dứt lời, tất cả chân thần lập tức nghe thấy những tiếng “xì xì” vang vọng từ trong làn sương quanh mình.
“Ù ù ù…”
Kiếm Hóa Kiếp trong tay Kiếm Ngao cũng bắt đầu chuyển động như điên!
“Là bầy rắn” La Chinh nhìn chằm chằm những cái bóng rắn không ngừng lấp lóe trong sương.
“Không… Đó là biển rắn!” Cuối cùng Lưu Lương cũng lộ vẻ sợ hãi.
Trong nháy mắt, vô số con rắn lao ra khỏi sương mù, có con nhỏ như bàn tay, cũng có con to đến nỗi không thấy đuôi, còn có rắn độc đầy màu sắc!
Một số loại rắn chỉ là vật thường, nhưng cũng có một số loại là mãnh thú của cấm địa.
“Bay lên!” Kiếm Ngao hạ lệnh: “Tìm cách kiếm xà linh kia, bằng không sẽ bị biển rắn vô cùng tận này bao phủ!”
“Vút vút vút vút…”
Các chân thần vừa bay lên trời thì những cái bóng dài nhỏ cũng bay vút lên theo.
Hóa ra trên không trung cũng tụ tập vô số rắn bay từ bốn phương tám hướng!
“Giết đám rắn này!”
“Chúng chỉ là rắn nhỏ thôi, sợ gì chứ!”
“Đúng vậy, chân thần chúng ta không sợ kịch độc…”
Các chân thần bắt đầu phản công.
La Chinh điều khiển Huân lao về phía bầy rắn bằng suy nghĩ, giáo dài nhẹ nhàng quét ngang tạo thành một vết chém bay ra xa. Trong nháy mắt, hơn một nghìn con rắn đã bị cắt thành hai khúc.
“Không khó đối phó” La Chinh thầm nghĩ.
Các chân thần cũng phát hiện phần lớn rắn đều rất yếu, chém một phát là chết ngay nên tâm trạng cũng thoải mái hơn.
Thế nhưng bọn họ lại nhanh chóng phát hiện đó chỉ là ảo giác…
Một cái bóng đen cao đến ba mươi mét bỗng nhiên xuất hiện trong làn sương. Sau khi nó đến gần, bọn họ mới phát hiện đó là do đám rắn tập trung lại với nhau và ập đến như một cơn sóng.
Đó mới là biển rắn thật sự.