Sau khi bước vào sảnh chúng thần, La Chinh đã thắng ba trận, thứ hạng của hắn tăng đều lên hơn một trăm bậcTuy nhiên, thứ hạng của hắn chỉ ghi lại trên bảng xếp hạng ở cánh cửa phòng kia, bởi vì hắn chưa có trận thua nào nên vẫn không thể tìm thấy tên trên bảng ngọc bích chúng thần.
Sau khi kéo giãn khoảng cách một trăm bậc với những vị thần cấp thấp kia thì xem như La Chinh đã hoàn toàn cắt đứt hy vọng của họ. Vì chủ động khiêu chiến có giới hạn trong phạm vi cao hoặc thấp hơn một trăm bậc, nên những vị thần cấp thấp đó đã không có tư cách khiêu chiến với La Chinh nữa rồi.
Không chỉ vậy, La Chinh đã liên tục đánh bại ba vị thần cấp thấp, phô bày được thực lực của mình.
Thắng người thứ nhất thì có thể nói là do ăn may, cứ cho là thứ hai thì đối phương khinh địch, nhưng nếu thắng người thứ ba… Quá tam ba bận, như vậy mà vẫn đối xử với La Chinh như võ giả chứng thần thì đúng là quá ngớ ngẩn.
Không ai dám chủ động khiêu chiến với La Chinh, hắn cũng muốn thử tùy ý chọn đối thủ cho mình nên lập tức cân nhắc thứ hạng để lựa chọn đối thủ. Với La Chinh lúc này, thực lực của đối thủ phải không được quá mạnh.
Đối thủ thứ tư là Lý Phong Tụ, đệ tử Lý gia, đảo nổi xếp đứng thứ mười bảy. Thần đạo hắn lĩnh ngộ là “thuật Đại Khống Chế”. Thuật này có thể điều khiển được vạn vật khắp trời đất, nhưng nó lại giống với thuật con rối mà La Chinh từng tiếp xúc. Có thể thuật con rối là thuật có trình độ cao nhất, nhưng thuật Đại Khống Chế lại càng mạnh hơn, vì nó có thể tạo ra vô số sợi tơ vô hình, xâm nhập vào đầu đối phương và điều khiển linh hồn!
Lúc này, La Chinh không hề giơ cổ ra để những sợi tơ đó tùy ý đi vào đầu mình. Lý Phong Tụ thực sự đang dùng hết mọi cách để biến hắn thành con rối, lỡ linh hồn của hắn bị khống chế thì rất phiền phức, vì lúc đó hắn không chỉ phải đối mặt với việc bị thua, mà linh hồn bị xâm chiếm còn cho đối phương nhìn rõ thân phận và bí mật của hắn. Đó mới là phiền phức lớn nhất.
Đúng là khả năng của thuật Đại Khống Chế rất đặc biệt, nhưng sức chiến đấu của nó không mạnh. Có lẽ do trong tay Lý Phong Tụ không có con rối nào mạnh mẽ, mấy con rối kim loại vốn lại chẳng thể cản nổi La Chinh.
Sau một trận chiến ác liệt và rất cẩn trọng, cuối cùng Lý Phong Tụ vẫn thua. Hắn vô cùng bất mãn mà rời khỏi đấu trường của các vị thần. Nhưng vì tính chất đặc biệt của thuật Đại Khống Chế nên La Chinh không thể hấp thụ thần đạo này được.
Nếu hắn có thể tùy ý kích hoạt thước Vô Lượng thì sẽ không phiền phức đến vậy. Đến lúc đó, hắn chẳng cần phải mạo hiểm thu nạp đạo uẩn của đối phương nữa, chỉ cần dùng đôi tròng mắt vàng kia là có thể nhìn rõ hoàn toàn đạo uẩn của đối phương rồi. La Chinh vô cùng bực bội khi nghĩ đến vấn đề này!
Sảnh chúng thần không phân biệt ngày đêm, mọi con cháu trên đảo nổi ở đó đều đang lựa chọn đối thủ để chiến đấu. Các cánh cửa được xếp theo hình xoắn ốc thường xuyên phát ra tia sáng màu xanh lam, thay đổi vị trí của nó. Nếu nó vọt lên trên thì tất nhiên là thắng, còn nếu nó rơi xuống phía dưới thì là thua.
Sau khi đánh xong trận vượt cấp thứ tư, La Chinh đã kiếm được hơn năm trăm điểm thưởng. Hàm Cửu Di nói không sai, phần thưởng thêm trong đấu vượt cấp thực sự rất lớn. Nếu cứ như vậy mà tính thì có lẽ đến trận đấu thứ mười thì hắn đã có khả năng kiếm được mấy nghìn điểm thưởng thêm rồi!
Đương nhiên, khi thứ hạng càng cao thì đối thủ mà hắn gặp phải cũng sẽ càng mạnh, muốn kiếm điểm tích lũy sẽ càng khó.
La Chinh không tiếp tục khiêu chiến với đối thủ mới, mà trở về phòng rồi rời khỏi bảng ngọc bích chúng thần.
Với hắn, việc thước Vô Lượng hấp thụ thần đạo là việc quan trọng nhất. Ở đấu trường của các vị thần, hắn vừa kiếm điểm tích lũy, vừa hy vọng bản thân có thể cố hết sức vạch thêm vài vạch nữa trên thước Vô Lượng, hắn quyết định sẽ rèn giũa nó thật kỹ lưỡng.
Không ngờ, khi hắn vừa rời khỏi bảng ngọc bích chúng thần thì đã thấy Hàm Cửu Di đứng khoanh tay ngay sau lưng mình. Đôi mắt dịu dàng xinh đẹp của nàng nhìn chằm chằm vào hắn như có ẩn ý.
Chạm phải ánh mắt của Hàm Cửu Di, La Chinh hơi khựng lại. Thấy không khí có vẻ kỳ dị, hắn bèn xoay đầu đi, lúc này hắn lại thấy Hàm Lưu Tô. Nàng mặc một bộ quần áo đơn giản, hai chân thon dài đứng khép lại, yêu kiều ở một bên đại điện. Nàng có vẻ hơi thẹn thùng, có vẻ như đã nói gì đó với Hàm Cửu Di.
“Trưởng công chúa của Hàm gia chúng ta đã đích thân đến thăm mà ngươi không đến chào hỏi sao?” Hàm Cửu Di cười nói với La Chinh bằng giọng điệu trêu chọc.
Nghe vậy, mặt Hàm Lưu Tô hiện lên nét cười, mở miệng trách móc: “Cửu Di! Bái kiến cái gì, đừng có quá đáng thế chứ?”
Hàm Cửu Di là họ tên của nàng, tất nhiên đó không phải thân phận. Nhưng nếu người trên đảo nổi này chú ý tới thân phận thì ngược lại có lẽ Hàm Cửu Di phải gọi Hàm Lưu Tô là bà trẻ… Vì dù sao Hàm Lưu Tô cũng là con gái trưởng của Thánh Hoàng. Tuy nàng sinh sau đẻ muộn, nhỏ hơn Hàm Cửu Di không biết bao nhiêu tuổi, nhưng thân phận lại cao hơn Hàm Cửu Di vô số lần, đến mức không thể tính rõ được thân phận này, mà thực tế thì chẳng ai đi tính toán chuyện thân phận này cả.
Thế nên Hàm Lưu Tô cũng giống như con cháu dòng chính của Hàm gia, khi gặp Hàm Cửu Di đều theo lệ mà gọi nàng một tiếng “Cửu Di”.
La Chinh làm theo lời Hàm Cửu Di, hắn thật sự chắp tay vái chào Hàm Lưu Tô: “La Thiên Hành của điện Tử Hồn xin chào Trưởng công chúa!”
Hàm Lưu Tô hung dữ trừng mắt với La Chinh. Trong lòng nàng vốn rất ghét hắn gọi nàng một cách xa lạ như vậy, mắt nàng lóe lên một tia giận dữ. Gương mặt vốn vô cùng xinh đẹp kia bỗng nở một nụ cười xấu xa: “Lưu Tô không quen La Thiên Hành gì đâu, Lưu Tô chỉ biết…”
Nếu nói thêm chút nữa, e rằng nàng sẽ nói toạc ra thân phận của La Chinh.
Hắn lập tức căng thẳng, không kìm được mà vừa nháy mắt ra hiệu vừa gợi chuyện: “Trưởng công chúa, La mỗ đã tham gia đánh vượt cấp ở bảng ngọc bích chúng thần, nếu có dịp vô tình gặp Trưởng công chúa, hy vọng người nương tay”
Hàm Lưu Tô hậm hực liếc xéo La Chinh. Đúng là nàng không nỡ vạch trần thân phận của hắn trước mặt Hàm Cửu Di thật. Sợ La Chinh tức giận, nàng lại vô cùng phối hợp, nói chuyện tầm phào với hắn một lúc.
Hàm Cửu Di không biết La Chinh và Hàm Lưu Tô là người quen cũ ở cấm địa Luyện Thần.
Hóa ra lúc Hàm Lưu Tô mới đến thăm La Chinh, Hàm Cửu Di đã trêu ghẹo Hàm Lưu Tô và hắn. Hàm Cửu Di nói, nếu không phải hai nhà Hàm, Lãnh đã quyết định hôn nhân của nàng thì nàng cũng có thể cân nhắc tới La Thiên Hành. Hàm Cửu Di cũng không e ngại gì với Hàm Lưu Tô, cứ liến thoắng liên tục, khen La Chinh ưu tú, giỏi giang.
Hàm Cửu Di đâu ngờ mình lại nói toạc ra tiếng lòng của Hàm Lưu Tô, khiến vẻ mặt Hàm Lưu Tô thẹn thùng như vậy.
Vốn dĩ Hàm Lưu Tô chẳng hề có cảm giác gì với Lãnh Lâm Nhạc, bây giờ sau khi trải qua giông bão, nàng lại càng chán ghét loại đàn ông luôn xem mình là trung tâm như hắn. Đã vậy thì làm sao nàng chịu kết đôi với hắn chứ? Trong lòng nàng đã sớm có quyết định, kiên quyết không lùi bước.
Người con gái như Hàm Lưu Tô, thoạt nhìn thì có vẻ dịu dàng đáng yêu, nhưng một khi đã quyết định thì không bao giờ hối hận!
Hôm nay Hàm Cửu Di thấy Hàm Lưu Tô tự đến thăm, đương nhiên là nghĩ Hàm Lưu Tô muốn tự đến tận nơi để cảm ơn La Chinh. Nhưng khi nghe hắn và Hàm Lưu Tô nói chuyện, có đôi chỗ rất khó hiểu khiến Hàm Cửu Di thầm nảy sinh nghi ngờ.
“Mấy ngày trước, cảm ơn ngươi đã giải vây giúp Sơ Nguyệt nhà ta, đây là quà cảm ơn” Hàm Lưu Tô nói. Chỉ thấy đầu ngón tay của nàng chợt lóe, trong tay bỗng xuất hiện một hộp gấm nhỏ. Toàn bộ hộp gấm trong suốt, vô cùng tinh xảo, trong đó đặt một viên kim đan màu xanh nhạt.
“Lưu Tô rộng rãi ghê, kim đan Hóa Thần thất chuyển này có thể coi như đồ quý hiếm đấy” Hàm Cửu Di nhìn viên kim đan màu xanh kia rồi cười nói.
Sau khi nuốt viên kim đan Hóa Thần này thì nó có khả năng hợp nhất với đan điền, kích hoạt biển chân nguyên trong cơ thể, khiến nước biển ở đó dễ kết thành sương mù hơn, thành ra nó có thể tăng tốc độ ngưng tụ thần cách. Tuy nhiên loại đan dược nhị chuyển, tam chuyển đã là hết cỡ, rất ít người luyện ra kim đan Hóa Thần thất chuyển. Kim đan thất chuyển mà chỉ để phát huy thành thần cách thì quá xa xỉ, và cũng chỉ có những nhà quyền thế lớn như Hàm gia mới có thể luyện chế riêng cho con cháu dòng chính loại kim đan này mà thôi. Chính vì vậy, nó vô cùng quý hiếm.
Ngay cả Cực Ác lão nhân ở trong đầu, sau khi thấy viên kim đan Hóa Thần thất chuyển này thì cũng khen ngợi liên hồi rằng những nhà quyền thế kia quá mức xa hoa!
“Cảm ơn” La Chinh cung kính đón lấy hộp gấm tinh xảo từ tay Hàm Lưu Tô.
Vào khoảnh khắc La Chinh cầm lấy hộp gấm, ngón tay Hàm Lưu Tô bỗng nhói lên bởi lực rất mạnh. Nàng quên mất cơ thể hắn cứng đến mức có thể so với chí bảo hồng mông. La Chinh còn chưa có phản ứng gì mà đầu ngón tay của nàng đã hơi đau nhức rồi!
Tất nhiên động tác này Hàm Lưu Tô đã che đi, nhưng làm sao có thể thoát khỏi mắt của Hàm Cửu Di? Chẳng qua nàng nói toạc trước mặt Trưởng công chúa thì không thích hợp cho lắm thôi.
“Chúc ngươi sớm chứng được thần đạo, có thể góp một phần sức cho Hàm gia chúng ta…”
“Nếu La mỗ đã gia nhập vào đảo nổi của Hàm gia thì đương nhiên nên thế…”
Hai người làm bộ nói vài câu trang trọng trước mặt Hàm Cửu Di. Sau khi Hàm Lưu Tô tạm biệt thì lập tức xoay người đi. Nàng vừa quay người, nụ cười giả tạo tràn ngập đã biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa. Trong chớp mắt, vẻ mặt đó hóa thành vẻ vô cùng mất mát, thậm chí còn hơi tức giận.
Khi đến tìm La Chinh, tất nhiên nàng hy vọng có cơ hội được ở riêng với La Chinh. Không ngờ Hàm Cửu Di lại đưa thẳng hắn đến cung của mình!
Lúc nãy, thậm chí nàng đã ám chỉ rằng mình muốn được nói chuyện riêng với La Thiên Hành, nhưng Hàm Cửu Di lại giả vờ ra vẻ không hiểu, cũng không định rời đi. Ngoại trừ việc tặng một món “quà cảm ơn” thì cuối cùng lại chẳng làm được gì.
Sau khi Hàm Lưu Tô rời khỏi cung, Hàm Cửu Di lập tức trở nên vô cùng hứng thú, nhìn chằm chằm vào La Chinh rồi hỏi: “La Thiên Hành, hồi còn chưa lên đảo nổi, ngươi từng gặp Trưởng công chúa chưa?”
Thấy khát vọng muốn biết của Hàm Cửu Di mãnh liệt đến như vậy, La Chinh cũng thầm cảm thán. Rõ ràng là á thánh, thế mà lại thích nhiều chuyện như vậy.