Năng lực tự khôi phục của không gian trong thế giới mẹ rất mạnh. Sau khi không gian bị xé rách, nó sẽ nhanh chóng sửa chữa lại. Vì thế các vết nứt không gian do các cường giả Bỉ Ngạn cảnh thường chỉ tồn tại trong nháy mắt, sau đó lập tức biến mất không thấy tăm hơiNhưng sức ảnh hưởng của “Không” đối với không gian rất lớn, từng mảnh không gian bị phá hủy lộ ra, hình thành một số bức tranh quái dị.
“Chẳng qua chỉ là hạng người thích giấu đầu giấu đuôi mà thôi!” Không tấn công mấy lần nhưng lại chẳng thể chạm tới người đàn ông áo đen, cuối cùng trong lòng nó cũng xuất hiện cảm giác lo lắng.
Ngay cả người mạnh, không gì là không biết như “Không”, những bí mật mà người như chúng không hiểu rõ cũng rất hiếm, bây giờ đối mặt với tình huống này cũng cảm thấy không thích ứng được.
“Vù!”
Một ánh kiếm màu xanh xuất hiện trên trán của “Không”. Lần này, “Không” không hề tránh né, trong đôi mắt của nó lóe lên ánh sáng màu xanh lam. Không gian trong phần đầu của nó đã xảy ra biến hóa, một ánh kiếm chui vào trong đầu của “Không” rồi lập tức khúc xạ chín mươi độ xuyên sang một hướng khác.
“Vèo!”
Hướng mà nó xuyên qua chính là vị trí của Phục Hy và Nữ Oa. Dù Nữ Oa có né tránh cực nhanh nhưng trên cái chân trắng như tuyết của nàng vẫn bị xuyên thủng một lỗ. Sắc mặt của Nữ Oa vẫn chẳng hề biến hóa, thậm chí cả lông mày cũng không nhíu lấy một lần. Với nàng thì vết thương này chẳng thấm gì. Nhưng Phục Hy lại nhíu chặt mày.
Nữ Oa len lén trấn an Phục Hy, bảo hắn ta đừng kích động, im lặng theo dõi kỳ biến. Nhưng Phục Hy tuyệt đối không phải người sẽ nhẫn nhịn chịu đựng.
“Thừa dịp người áo đen kia vẫn còn ở đây, chúng ta đồng loạt xông lên giết ‘Không’ đi” Phục Hy truyền âm cho Nữ Oa.
Nữ Oa nhẹ nhàng lắc đầu: “Cứ coi như chúng ta liên thủ lại có thể giết được ‘Không’, vậy còn người đàn ông áo đen của tộc Vô Không kia thì giải quyết thế nào?”
Trong mắt Phục Hy lóe lên vẻ ảm đạm hiếm thấy. Rất hiếm khi hắn ta cảm thấy mất nhuệ khí như vậy, bởi vì ngoài Tam Thanh thiên ra, dù trong Bỉ Ngạn hay thế giới mẹ đều không có ai là đối thủ của hắn ta.
Nhưng thực lực của người đàn ông áo đen kia lại ở một cấp bậc khác hẳn. Phục Hy vốn chẳng có phần thắng khi đối đầu với người đàn ông áo đen.
“Sẽ có cơ hội thôi” Đôi mắt tràn ngập ánh sáng thông minh của Nữ Oa lộ ra ý cười, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: “Hoàng Hy phải kiên nhẫn một chút”
Phục Hy đang trong trạng thái nóng nảy, nhưng nghe được giọng nói dịu dàng của Nữ Oa thì bình tĩnh lại. Có lẽ, “Không” có cách đối phó với kiếm Thanh Bình. Chỉ cần có ánh sáng màu xanh lóe lên, một không gian nho nhỏ sẽ ngăn ở phía trước. Dưới tác động phản chiếu của không gian, ánh kiếm màu xanh xuyên qua hàng chục triệu trượng đã đánh trượt.
“Vèo vèo vèo vèo vèo…”
Nhưng ánh kiếm này thật sự rất nguy hiểm, độ dài của nó có thể xuyên qua vài, thậm chí vài chục đại châu. Phàm là những sinh linh tồn tại trên đường ánh kiếm đi qua đều gặp nạn.
Một bên khác của Ly Hổ Châu, các cường giả của Thiên Cung, Hữu Hùng và Thần Nông đang chiến đấu với nhau. Trận chiến lúc trước tạm dừng do sự xuất hiện của “Không” và “Tịch. Tất nhiên những cường giả Hồn Nguyên cảnh, Thánh Hồn cảnh đều rõ ràng cuộc chiến giữa những cường giả thuộc tầng thứ cao hơn bắt đầu thì cuộc chiến của họ đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Khi cuộc chiến của các cường giả thuộc tầng cao hơn định ra thắng bại thì trận chiến đấu này cũng kết thúc. Nhưng chẳng mấy chốc, “Tịch” đột nhiên biến mất. Một lúc sau, từng ánh kiếm màu xanh mạnh tới đáng sợ bay loạn xạ khắp nơi.
Đám Thánh Hồn cảnh, Hồn Nguyên cảnh này không có thân thể mạnh như Nữ Oa. Nếu bị đánh trúng chân hoặc tay thì còn đỡ, chẳng qua là mất cánh tay hay cái chân thôi. Nếu bị đánh trúng đan điền ở ngực hoặc đầu, e rằng họ sẽ bị phế hoặc chết…
Hai phe đang lơ lửng trên không trung thu hồi địch ý một cách ăn ý, rối rít né tránh. Tuy nhiên, việc né tránh này chẳng có tác dụng gì, ánh kiếm màu xanh gần như chẳng quan tâm tới bất cứ chướng ngại vật nào.
“Vèo!”
“Bịch!”
Một ánh kiếm màu xanh bay trên không trung, đánh vào mặt ngoài thân thể của La Chinh. Cuối cùng, ánh kiếm màu xanh không gì không xuyên qua được cũng gặp phải vật thể đầu tiên mà nó không thể xuyên thấu.
Sau khi thân thể La Chinh đỡ được ánh kiếm màu xanh, ánh kiếm này lập tức hóa thành một bãi chất lỏng tỏa ra ánh sáng màu xanh. Nhưng chất lỏng này chưa tồn tại được bao lâu thì bị thân thể La Chinh hấp thu một cách nhanh chóng.
Cơ Hiên Viên đội thân thể La Chinh trên đỉnh đầu. Hắn ta định dùng La Chinh làm bia đỡ đạn, về phần La Chinh có đỡ được ánh kiếm hay không thì Cơ Hiên Viên cũng không chắc chắn.
Thấy La Chinh vẫn bình yên vô sự sau khi đỡ ánh kiếm màu xanh, sắc mặt hắn ta lại thay đổi một lần nữa.
Tên nhãi này thật sự không tầm thường…
“Nếu ngươi chỉ biết núp trong bóng tối thì đúng là lãng phí thời gian” Không chậm rãi di chuyển, hai mắt nó đang hóa giải toàn bộ thế giới thành từng khối lập phương. Dao động năng lượng trong từng khối lập phương này đều có thể khiến nó chú ý.
Chung quy Không cũng là Chân Lý Chi Tử của không gian. Sau khi liên tục quan sát, nó đã từ từ hiểu ra phương pháp mà người áo đen dùng. Trong hàng nghìn hàng vạn khối lập phương không gian này có vô số bóng người lóe lên. Những bóng người lấp lóe kia chính là người đàn ông áo đen.
Người đàn ông áo đen không hề biến mất mà là dịch chuyển bằng tốc độ cực nhanh. Dựa theo quy tắc không gian, dù dịch chuyển không gian hay dịch chuyển trong chớp mắt đều là sáng tạo một đường hầm không gian cự ly ngắn hoặc cự ly dài, sau đó di chuyển từ đầu này tới một đầu khác.
Người đàn ông áo đen không cần làm bước này, y có thể xuất hiện tại một điểm tùy ý, sau đó biến mất ở một điểm khác. Bản lĩnh này, ngay cả “Không” cũng không thể làm được.
“Ngươi không thể nào phản chiếu hết tất cả ánh kiếm của ta, trăm lần cẩn thận cũng sẽ có một lần sơ sẩy. Chỉ cần ba nhát kiếm là đủ rồi. Ba nhát kiếm sẽ khiến một Chân Lý Chi Tử phải chết. Như thế là rất lời rồi” Giọng nói của người đàn ông áo đen lại truyền từ không gian ra ngoài.
Y vừa nói dứt lời, kiếm Thanh Bình lại bắn ra nhiều ánh kiếm màu xanh hơn. Từng ánh kiếm đáng sợ nhỏ bằng ngón tay út bắn ra như mưa phùn, lấy “Không” làm trung tâm điên cuồng khúc xạ ra xung quanh.
Cứ thế, Nữ Oa, Phục Hy, Mẫn Hổ và đám cường giả Bất Hủ cảnh càng nguy hiểm hơn. Thỉnh thoảng lại có ánh kiếm lướt qua bọn họ, gần như muốn tránh cũng chẳng tránh được. Chỉ có Cơ Hiên Viên đội La Chinh trên đỉnh đầu, dùng hắn làm một tấm chắn thiên nhiên mới bình yên vô sự.
“Soạt!”
Đúng như người đàn ông áo đen nói, dù cẩn thận mấy cũng sẽ có lúc sơ sót. Dù “Không” có thể phản chiếu chín mươi chín phảy chín phần trăm ánh kiếm, nhưng thời gian lâu dần cũng sẽ có cá lọt lưới. ánh kiếm màu xanh đầu tiên đã tránh được không gian phản chiếu của nó, xuyên qua bả vai của “Không”.
“Nhát kiếm thứ hai”
Giọng nói của người đàn ông áo đen lại truyền tới một lần nữa.
Sắc mặt của “Không” trở nên rất khó coi. Đối phương vừa nói có thể dùng ba nhát kiếm để giết mình. Dựa theo sức phá hoại của những ánh kiếm màu xanh này thì đừng nói ba nhát kiếm, dù là ba mươi hay ba trăm nhát kiếm cũng không thể tạo thành vết thương đáng kể với nó.
Nhưng nghe ý của người đàn ông áo đen kia thì sau khi mình bị đâm nhát kiếm thứ ba, e rằng sẽ có hậu quả khác. Hay đó chỉ là lời đe dọa mà thôi?
Tam Thanh Thiên là một vùng đất thần kỳ, năng lực kỳ lạ hiếm gặp nào cũng có.
“Không” vốn định dùng phương phải từ từ quần nhau để giải quyết, nhưng sau khi ý thức được rằng có nguy hiểm, mặt nó bỗng nhiên trở nên dữ tợn. Cặp mắt của “Không” bỗng hóa thành một luồng năng lượng kỳ lạ màu xanh lam rồi nổ tung. Đồng thời, một khối lập phương cực lớn bao phủ phạm vi mấy chục dặm, lấy nó làm trung tâm xuất hiện. Sau đó, khối lập phương này bị xóa bỏ, người đàn ông áo đen trong khối lập phương cũng bị xóa bỏ theo.