Tiểu Vân ngước nhìn bóng đen trên tường thành, gương mặt trong sáng thuần khiết vẫn bình tĩnh, chỉ là thù hận trong đáy mắt không tài nào kìm nén được, như thể sẽ bộc phát ra bất cứ lúc nàoNàng và Phù Sơ đã phải chịu quá nhiều đau khổ, mà khi đó Phù Sơ vẫn còn nhỏ, phần lớn khó khăn trắc trở đều là do người làm tỷ tỷ là nàng gánh chịu.
Nỗi đau mất mẹ, nỗi đau mất cha…
Trơ mắt nhìn cả nhà thúc phụ của mình chịu hình phạt, bị cái cối xay khổng lồ kia nghiền nát bấy.
Ba ca ca cứu nàng đều bị mưa tên bắn thành nhím.
Từng cảnh tượng xưa cũ không ngừng hiện lên trong lòng nàng, giống như rắn độc cắn xé tim gan nàng.
Khát vọng báo thù của nàng quá mãnh liệt, nàng chỉ có thể gắng sức đè nén thù hận trong lòng.
Thời điểm tìm được đối tượng thích hợp là “La Chinh”, nàng kích động vô cùng, sau đó nghĩ hết mọi cách, hy vọng La Chinh trợ giúp mình.
Nếu không phải xét thấy La Chinh nhân phẩm đoan chính, thậm chí nàng còn nghĩ đến việc bán rẻ tất cả mọi thứ mình có, thậm chí là thân thể.
Trong lúc chờ đợi, nàng vẫn luôn lo được lo mất.
Không ngờ tất cả đều tiến hành thuận lợi hơn nàng nghĩ…
Cứ như vậy, nàng bước từng bước vào không gian này, cuối cùng về tới cố hương của mình, hiện tại đã đến lúc nàng báo thù.
“Dì Lâu, chắc dì cũng không ngờ được chúng ta lại gặp nhau trong tình cảnh này nhỉ?” Tiểu Vân khẽ nhếch môi, trên gương mặt trong sáng thuần khiết hiện lên một nụ cười. Nàng rất hưởng thụ thời khắc này.
Tộc Trưởng Giám Ngục không lớn, mặc dù phái tự do và phái bảo thủ là kẻ địch nhưng giữa đôi bên vẫn có họ hàng với nhau, cho nên Tiểu Vân mới gọi bóng đen kia một tiếng “dì Lâu”.
Đương nhiên, Tiểu Vân không hề có ý xem nàng ta là bậc trưởng bối.
Người phụ nữ họ Lâu đứng trên tường thành nhìn chằm chằm vào Tiểu Vân một hồi, sau đó thì thầm: “Quả thực không ngờ… Ta không ngờ phe tự do các ngươi sa sút đến bước đường này, cuối cùng lại chọn cách dẫn những người ngoại tộc đến tàn sát tộc mình…”
Nghe thế, Tiểu Vân đang định đáp lại một cách mỉa mai thì không ngờ phía sau lại vang lên giọng nói của Phù Sơ.
“Sa sút?” Phù Sơ chậm rãi đi tới bên cạnh Tiểu Vân, kích động nhìn lên người trên tường thành: “Ta không biết cái gì gọi là sa sút, ta chỉ biết các ngươi giết cha mẹ ta. Để báo mối thù này, chúng ta không còn lựa chọn nào khác!”
Từ khi cậu biết ghi nhớ thì đã chẳng còn bao nhiêu lòng cảm mến với tộc Trưởng Giám Ngục nữa, chỉ còn lại thù hận, cho nên cậu chưa bao giờ có cảm giác về cái gọi là “sa sút”.
Người phụ nữ họ Lâu mặc áo choàng đen nhìn Phù Sơ. Thực ra Phù Sơ còn quan trọng hơn Tiểu Vân, bởi vì chỉ cậu ta mới là người có thể chặt đứt sợi xích nguyền rủa…
“Chỉ là vì báo thù sao? Ngươi thân là người phá lời nguyền của tộc Trưởng Giám Ngục mà ngay cả sứ mạng của mình cũng không biết, sao ngươi biết được cái gì gọi là thù hận” Trong giọng điệu của người phụ nữ họ Lâu xen lẫn một chút tiếc nuối.
“Sứ mệnh mà ngươi nói chỉ là ý chí của cổ thần Hỗn Độn, mà chúng ta lại vĩnh viễn hướng tới tự do. Cuộc tranh luận như vậy không cần thiết phải tiếp tục” Tiểu Vân thản nhiên nói.
Có thể nói cuộc tranh luận giữa phe tự do và phe bảo thủ xảy ra liên miên, ai đúng ai sai đã không còn quan trọng nữa.
“Đúng là… không cần thiết nữa rồi” Người phụ nữ họ Lâu nhẹ giọng nói, sau đó lập tức hạ lệnh: “Bắn chết thằng nhóc Phù Sơ kia!”
Diêm Lai phất tay, mấy người trên tường thành đều lấy ra một cái nỏ màu đen, đồng loạt nhắm thẳng về phía Phù Sơ.
Khoảng cách đôi bên vốn cực kỳ gần. Ở cự ly này, uy lực và độ chuẩn xác của cung nỏ đều ở điều kiện tốt nhất.
Người phụ nữ họ Lâu biết tầm quan trọng của Phù Sơ, cả Minh Vi và mọi người cũng thế.
Huống chi bọn họ vẫn luôn rõ ràng Diêm Lai quỷ kế đa đoan, nên bọn họ vẫn luôn đề cao cảnh giác từng giờ từng khắc.
“Tránh ra!”
Thân hình Minh Vi chợt lóe lên, đưa tay kéo Phù Sơ một cái, lôi hắn ngã nhào xuống đất rồi lăn vài vòng liên tiếp.
“Phập phập phập phập phập…”
Mũi tên liên tục cắm xuống đằng sau Minh Vi và Phù Sơ.
“Hừ, chỉ có các ngươi biết phóng tên sao?” Lão Kim cười lạnh một tiếng.
Những người đứng đằng sau ông ta lật tay lại, trong tay mỗi người đều xuất hiện một chiếc cung nỏ màu đen.
“Vèo vèo vèo vèo vèo…”
Một loạt âm thanh khi thả dây cung vang lên.
Hơn hai mươi ánh kiếm màu đen hóa thành một cơn mưa màu đen, bắn về phía tường thành.
“Phập, phập!”
Hai người bị lưu đày bên cạnh Diêm Lai không kịp né tránh, kêu lên hai tiếng đầy thảm thiết rồi ngã xuống khỏi tường thành.
Còn Diêm Lai thì tránh cực nhanh, vội vàng ẩn nấp vào phía dưới tường thành.
Trong khi đó, người phụ nữ trùm kín trong áo choàng lại đứng yên một chỗ, không tránh không né, tùy ý để mũi tên này bắn lên áo choàng của mình.
Không biết áo choàng của nàng ta làm bằng thứ gì mà khi mũi tên bắn trúng người nàng ta lại bỗng nhiên rơi xuống, không thể xuyên qua lớp áo kia.
“Hừ…”
Người phụ nữ họ Lâu giấu mình trong lớp áo choàng hừ lạnh một tiếng, sau đó nghiêng người nhảy xuống tường thành.
“Làm sao bây giờ!” Diêm Lai hỏi.
“Dẫn theo đội ngũ của ngươi, ngăn cản bọn họ bên ngoài tường thành” Người phụ nữ họ Lâu lạnh lùng nói.
“Đội ngũ của ta? Ta làm gì có đội ngũ…”
Diêm Lai cười khổ một tiếng.
Những người bị lưu đày theo y đến đây đều đã tổn hại đáng kể, vừa rồi lại mới mất đi hai người.
Hiện tại, “đội ngũ” của y chỉ còn lại hai người bị lưu đày thuộc tộc Hiên Viên, thêm cả Diêm Lai thì cũng chỉ có ba người! Bảo ba người bọn họ ngăn cản mấy trăm người do Minh Vi dẫn tới? Hơn nữa sau Chúng Sinh Bình Đẳng, thực lực của mọi người đều chênh nhau không nhiều, ngay cả Diêm Lai cũng không dám chắc chắn mình có thể đối phó đám hoang thần này nổi không.
“Vậy thì đi chết đi, dù sao ngươi cũng chỉ là thứ phế vật chẳng được tích sự gì. Bọn ta chỉ hy vọng các ngươi có thể tàn sát lẫn nhau, không ngờ các ngươi quá vô dụng, quả thực là nằm yên cho người ta hành hạ đến chết” Dứt lời, người phụ nữ họ Lâu nhanh chóng lùi về sau.
Mà Diêm Lai vẫn đứng nguyên tại chỗ, nửa người lạnh toát.
Đến lúc này y mới hiểu được, mình bị tộc Trưởng Giám Ngục lợi dụng triệt để.
Thực ra với trí tuệ của Diêm Lai, người khác rất khó lợi dụng y. Có trách thì chỉ trách y quá nóng lòng muốn rời khỏi thế giới này, vả lại bản thân y cũng có ý định ngăn cản tộc Xi Vưu và tộc Nữ Oa nên mới dễ dàng thỏa thuận với tộc Trưởng Giám Ngục như vậy.
Y không ngờ mình lại bị vứt bỏ một cách dễ dàng đến thế…
“Ngươi…”
Diêm Lai nhìn theo bóng lưng của người phụ nữ họ Lâu, trong mắt đầy căm phẫn.
“Đại ca, làm sao bây giờ? Chỉ có ba người chúng ta mà phải ngăn cản bọn họ sao?” Bên cạnh Diêm Lai, một người bị lưu đày của tộc Hiên Viên cất tiếng hỏi.
Bọn họ vẫn luôn đi theo Diêm Lai, cũng hoàn toàn không ngờ sẽ gặp phải tình cảnh này.
“Còn ngăn cái gì nữa, chúng ta đi!”
Trong đôi mắt Diêm Lai lóe lên tia sáng sắc lạnh.
Y có thể lãnh đạo tộc Hiên Viên đứng vững không đổ suốt bao năm qua thì dù gì cũng là hùng kiệt một phương.
Nếu y đã trở thành đồ bỏ thì sao có thể còn tiếp tục bán mạng cho tộc Trưởng Giám Ngục nữa? Y bèn nhanh chóng quyết định dẫn hai người trong tộc của mình bỏ chạy theo hướng khác, nhưng với tính cách có thù tất báo của y thì chuyện này không thể nào kết thúc dễ dàng như vậy.
(Hết tập 133)
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!