Bí ẩn thật sự trong Lôi Phong U Thần Kiếm chính là bóng người kiaHôm đó, sau khi La Chinh thi triển ra kiếm đầu tiên thì phát hiện ra bí ẩn này, tất nhiên cũng suy nghĩ hồi lâu.
Mỗi khi La Chinh chém ra một kiếm thì đều có thể kích thích ra sấm sét và kiếm gió, đồng thời còn có một bóng người đi kèm với nó!
Cùng lúc đó còn có một loại cảm giác tâm ý tương thông kèm theo.
Nhưng La Chinh đã thử rất nhiều lần mà vẫn không thể khống chế được bóng người kia! Cuối cùng Huân liền cho ra một kết luận, Lôi Phong U Thần Kiếm này hẳn phải có một bộ công pháp riêng tương ứng với nó, mà sợ rằng La Chinh khó lấy được công pháp này!
Cho nên nghe thấy lời này của lão Cung chủ thì La Chinh nhướng mày, mở miệng hỏi: “Chẳng lẽ, là tâm pháp của Lôi Phong U Thần Kiếm?”
Tiêu Đạo Lai gật đầu, “Xem ra ngươi đã thử qua thanh kiếm này, sợ là ngươi không thể khống chế U Thần Ảnh trong kiếm kia…”
“Đúng, đã thử qua rất nhiều lần nhưng vẫn không nắm được bí quyết này” La Chinh trả lời.
“Cái này cũng không phải là thứ ngươi có thể thử ra” Tiêu Đạo Lai lấy một cái ngọc giản ra, rồi giao cho đồ nhi An Tâm bên cạnh.
Vốn dĩ An Tâm muốn đi lên phía trước giao cho La Chinh, song nàng đổi ý, dùng tay ném nhẹ qua, ngọc giản kia liền bay về phía La Chinh với tốc độ cực kỳ chậm rãi!
Nàng hoàn toàn không dựa vào chân nguyên, mà có lẽ dùng phương pháp khác để thay đổi thời gian trong khoảng không gian giữa nàng và La Chinh!
“Quy tắc thời gian?” Trong lòng La Chinh cười nhạt một cái.
Thực ra đây chỉ là quy tắc thời gian tầng thứ nhất mà thôi, võ giả hiểu rõ quy tắc thời gian tầng thứ nhất đều có thể làm được. Nhưng An Tâm vận dụng thời gian cực kỳ tài tình, nàng khống chế phạm vi này vô cùng chính xác, khoảng cách giữa nàng và La Chinh không dài không ngắn, không nghiêng không lệch.
Còn vì sao nàng làm như vậy, đương nhiên chỉ có một mục đích, chính là khoe khoang.
La Chinh đi trước một bước, lấy đi kiếm của nàng, trong lòng nàng không phục cho nên nàng muốn khiến cho La Chinh hiểu rõ khoảng cách giữa hắn và mình!
Nàng chẳng hề quan tâm một thanh Lôi Phong U Thần Kiếm, nàng biết vận mệnh của mình dưới tình huống không ngã xuống thì nàng chính là con cưng của thời đại này. Khi tấm màn Đại Thế Chi Tranh chậm rãi kéo ra, cuối cùng nàng sẽ là nhân vật chính của thời đại này!
Còn La Chinh này lại là cái thá gì?
La Chinh cảm nhận được chút thái độ thù địch từ cô gái mặc đồ xanh này. Chẳng qua chút địch ý này khiến cho La Chinh cảm thấy hơi khó hiểu.
Đương nhiên, với tính tình hiện tại của La Chinh thì cũng sẽ không so đo với nàng…
Nhưng khi ngọc giản kia chầm chậm bay tới, lúc bay được một nửa thì lại càng lúc càng chậm, tuy rằng vẫn đang tiến tới nhưng tốc độ lại hệt như loài bò sát. Nếu không quan sát cẩn thận còn tưởng rằng ngọc giản này đã đông cứng lại ở giữa không trung.
Dù vậy, La Chinh lại hơi mỉm cười, đi thẳng một bước, bước vào trong khu vực nàng khống chế thời gian, giơ một tay lấy ngọc giản này.
Từ đầu đến cuối, quy tắc thời gian này không ảnh hưởng chút nào tới La Chinh!
Nhìn thấy La Chinh dễ dàng đối phó với lực quy tắc thời gian của nàng, An Tâm khẽ cắn môi một cái, trực tiếp mở miệng nói: “Ngươi sẽ tham gia truyền thừa Tân Hỏa lần này đúng không?”
“Truyền thừa Tân Hỏa?” La Chinh lập tức sửng sốt, “Đó là cái gì?”
Nhìn thấy dáng vẻ không biết gì cả của La Chinh, An Tâm liền thấp giọng nói: “Ngay cả truyền thừa Tân Hỏa cũng không biết, đúng là người phi thăng…”
Vân Lạc lại vỗ đầu mình một cái rồi mới nói với La Chinh: “Xin lỗi, là ta chưa kịp nói cho ngươi biết. La Chinh, ngươi nhất định phải tham gia truyền thừa Tân Hỏa này”
La Chinh nhún vai một cái, “Ta không ý kiến, nhưng ta muốn biết rốt cuộc truyền thừa Tân Hỏa này là cái gì?”
Lúc này Vân Lạc mới nói cho hắn biết: “Truyền thừa Tân Hỏa là một phương pháp kiểm tra tiềm năng trong mười ba cung, cách mỗi một khoảng thời gian sẽ tổ chức một lần” Nàng nghĩ chút, lúc này mới nói: “Ngươi có thể coi nó như là tòa tháp của Thiên Vị tộc!”
Vân Lạc vẫn còn giữ đầy đủ ký ức về tháp Tội Ác!
Nàng chưa từng quên việc La Chinh đã đạt được danh hiệu Thiên Vị vàng kim.
Trong một đại diễn kỷ cũng chỉ xuất hiện mấy người nhận được danh hiệu siêu cấp. Dĩ nhiên là Vân Lạc cực kỳ mong đợi biểu hiện của La Chinh trong truyền thừa Tân Hỏa.
Đương nhiên, vị đồ đệ này của lão Cung chủ cũng không tệ, nhưng nhìn dáng vẻ của nàng, hình như muốn so tài với La Chinh trong truyền thừa Tân Hỏa, đúng là có chút không tự lượng sức!
Nếu lão Cung chủ biết La Chinh sở hữu phong hào Thiên Vị vàng kim thì e rằng sẽ lập tức xua tan suy nghĩ này của An Tâm.
Song đương nhiên Vân Lạc sẽ không chủ động tiết lộ chuyện này. Cô bé này tuổi còn trẻ, bởi vì thiên phú cao nên được Tiêu Đạo Lai nuông chiều đến mức tự phụ như vậy. Vân Lạc thân là trưởng bối vốn cũng nhìn không thuận mắt, loại con gái này nên bị La Chinh dập tan cái tính khí này đi!
Đương nhiên, trong tiềm thức Vân Lạc cảm thấy An Tâm này không bằng La Chinh, nhưng cũng không tiện nói ra. Vũ trụ rộng lớn, kỳ nhân nhiều như vậy, rất nhiều chuyện đều sinh ra kết quả trong vô ý khiến cho người ta không lường được, cứ để xem biểu hiện của hai người trong truyền thừa Tân Hỏa thế nào.
“Ồ, hiểu rồi” La Chinh gật đầu, lúc này hắn mới quay đầu nói với cô gái mặc đồ xanh kia nói: “Ta sẽ tham gia truyền thừa Tân Hỏa này, nhưng không biết vì sao ngươi phải hỏi như thế?”
An Tâm nhìn chằm chằm La Chinh, hờ hững nói: “Ta sẽ cho ngươi hít bụi ở phía sau!”
“Sau đó thì sao?” La Chinh lại hỏi, trên mặt mang theo vẻ tươi cười.
Nhìn thấy vẻ mặt này của La Chinh, nàng đời nào sẽ tiếp tục nói về vấn đề này với La Chinh chứ. Nàng chỉ hung hăng trừng mắt với La Chinh một cái, trở về bên cạnh sư tôn của mình.
Mùi thuốc nổ giữa hai tiểu bối này cũng không là gì trong mắt Tiêu Đạo Lai và Vân Lạc, thế giới của võ giả vẫn luôn như vậy, chỉ có cạnh tranh mới có thể phát huy được tiềm lực và cực hạn của mình.
Vấn đề truyền thừa Tân Hỏa tạm thời bị La Chinh để qua một bên, hắn cầm ngọc giản trong tay rồi quy quy củ củ nói lời cảm tạ với Tiêu Đạo Lai. Bất kể như thế nào, tâm pháp này vẫn tương đối có ích đối với hắn, mình lấy đi kiếm của người ta, còn được truyền thụ tâm pháp của người này, tất nhiên La Chinh cũng phải cảm ơn.
Sau khi rời khỏi chỗ Vân Lạc, La Chinh cũng hiểu được nội dung của truyền thừa Tân Hỏa lần này.
Quả thật là truyền thừa Tân Hỏa này có thể dùng để kiểm tra tiềm lực và thiên phú của võ giả, nhưng chức năng vẫn nghiêng về kiểm tra…
Còn tháp Tội Ác, cũng chính là tháp Linh Lung lại là nơi rèn luyện ý chí chiến đấu của người luyện võ. Tạm thời bia thiên phú xem như là một vòng quan trọng của nó, nhưng trọng điểm lại là thi đấu và tu luyện. Trong truyền thừa Tân Hỏa này không chỉ có thể nhận được phần thưởng không tệ, hình như còn có một ít truyền thừa vô cùng quan trọng của Nhân tộc. Tất nhiên La Chinh sẽ không từ chối, thậm chí còn hơi kỳ vọng, hiện tại La Chinh sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để tăng cường thực lực của mình.
Mấy ngày sau, La Chinh ở trong đại điện nơi mình sống, trong tay cầm Lôi Phong U Thần Kiếm dài năm thước.
Theo động tác tay của La Chinh nhẹ nhàng run lên, Lôi Phong U Thần Kiếm kia liền bắn ra một đường kiếm quang bay vút lên trời!
Trong ánh kiếm hoàn toàn không có tia chớp và kiếm gió.
Lúc này La Chinh đã hoàn toàn kiểm soát được thanh thần khí nhất phẩm này, tạm thời loại bỏ hai loại lực quy tắc, chỉ kích thích ra bóng người trong đó.
Tâm pháp lão Cung chủ kia truyền cho La Chinh tên là tâm pháp U Thần, chính là để khống chế U Thần Ảnh trong Lôi Phong U Thần Kiếm.
Lần đầu tiên sử dụng kiếm này, bóng người kia chỉ xông lên đấm một cái thật đơn giản. Trải qua những ngày tháng tu luyện, sau khi vận dụng tâm pháp U Thần này thì động tác của bóng người kia đã phức tạp hơn nhiều.
“Vù!”
Trong đại điện, bóng người kia bay ra nhanh như tên bắn, sau khi tiến một bước dài thì nhịp chân liền vặn vẹo như con rắn, kế đó lộn người một cái nữa rồi dần dần tan biến…
Đâm ra thêm một kiếm nữa, một cái bóng người khác lại bắn ra, trong tay bóng người kia đánh ra dày đặc quyền khí, trong khoảng thời gian ngắn liền thi triển trọn một bộ quyền, sau đó dần dần biến mất.
“Vút!”
La Chinh nhẹ nhàng thu kiếm lại, khuôn mặt rơi vào vẻ suy tư.
Một kiếm có thể đâm ra một U Thần Ảnh, như vậy hắn đâm liên tục vài kiếm thì chẳng phải là có thể tạo ra vài U Thần Ảnh?
Nghĩ tới đây, La Chinh rút không ít khí hỗn độn trong đan điền ra, rót vào trong trường kiếm, trong ánh mắt hắn đột nhiên lộ ra một luồng sát khí, bắt đầu nhanh nhẹn múa Lôi Phong U Thần Kiếm!
“Vù vù vù vù vù…”
La Chinh một hơi đâm ra mười kiếm!
Đâm ra mười kiếm trong thời gian không tới một cái chớp mắt, cũng không phải là một chuyện khó khăn đối với kiếm khách thông thường.
Nhưng khi hắn đâm ra mười kiếm này thì trước mắt liền xuất hiện mười U Thần Ảnh, hơn nữa động tác thân pháp của mỗi một cái bóng lại không giống nhau…
Nếu lão Cung chủ của thiên cung Vân Miểu, chủ nhân ban đầu của Lôi Phong U Thần Kiếm nhìn thấy cảnh tượng này thì chắc sẽ trợn mắt há mồm. Bởi lão căn bản không nghĩ tới sẽ có người phát huy được U Thần Ảnh đến trình độ này!