Chỉ chốc lát sau, từ trong tường thành của Khê Gia Bảo có mấy đường ánh sáng bay vụt ra, lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người tới cầu thânTrong số đó có một đường ánh sáng lao thẳng xuống dưới quảng trường, hét về phía này: “La Chinh!”
Người này chính là Khê Tiểu Giới.
Hai năm trước ở đại hội võ đạo, bởi vì có thay đổi bất ngờ nên Khê Tiểu Giới không có cơ hội thách đấu với La Chinh, điều này vẫn luôn khiến hắn vô cùng tiếc nuối.
Trong hai năm này, thực lực của Khê Tiểu Giới cũng đã tăng lên, nhưng La Chinh lại biến mất tăm mất tích. Xung quanh đều đồn rằng hắn đã sớm ngã xuống. Vậy mà lúc này bỗng nhiên nghe được tin tức của La Chinh, làm sao Khê Tiểu Giới không phấn khích cho được? Hắn gần như là người vọt ra đầu tiên, thậm chí trong lòng hắn còn có chút thấp thỏm, bởi vì hắn cũng hoài nghi, không biết có phải có người giả mạo La Chinh hay không.
Nhưng không ngờ đó chính là La Chinh thật!
Nhìn thấy Khê Tiểu Giới, La Chinh cũng lộ vẻ bất ngờ. Hắn biết người này là thiên tài cấp Thần của Hư Linh Tông, nhưng lại không biết Tiểu Giới cũng là người của Khê gia.
“Tiểu Giới của Hư Linh Tông, từ lúc chia tay ngươi vẫn khỏe chứ?” La Chinh gật đầu, vẻ mặt không có chút phấn khích nào.
“Ngươi cũng đã bước vào Hư Kiếp Cảnh? Chúng ta hãy đấu một trận được không?” Vừa thấy mặt đã muốn khiêu chiến La Chinh, Khê Tiểu Giới không hề để tâm xem giờ là lúc nào.
Đương nhiên La Chinh sẽ không đồng ý, hắn tới đây không phải để khiêu chiến với Khê Tiểu Giới, mà là vì tiểu thư Khê gia.
“Tiểu Giới, không được làm càn!” Phía sau Khê Tiểu Giới là một người trung niên, người có con mắt sắc bén một chút thì đều có thể nhận ra đây là gia chủ Khê gia – Khê Hưng Hoài.
Khê Hưng Hoài chắp tay với La Chinh, rồi nói: “Nghe nói La thiếu hiệp tới hỏi thăm Khê gia ta, ta đây cũng cảm thấy vô cùng vinh hạnh, nơi này không tiện đãi khách, mời vào trong!”
La Chinh cũng chắp tay hành lễ với Khê Hưng Hoài, sau đó mới cùng vài vị võ giả đi vào trong.
Sao Khê Hưng Hoài lại động não nhanh như vậy?
La Chinh biến mất hai năm, tất nhiên chuyện này có nguyên nhân. Mà La Chinh và Khê gia không thân cũng chẳng quen, mối quan hệ này có dùng tám sào tre cũng không nối được chút quan hệ nào. Lý do hắn tới Khê gia hôm nay cũng không khó đoán, tất nhiên là vì Âm Thể Tử Cực. Bởi vì chuyện của Khê Ấu Cầm, gần đây Khê Hoài Hưng cũng sứt đầu mẻ trán, cũng may đúng lúc này La Chinh lại tới!
Vào bên trong, La Chinh vừa mới ngồi xuống liền chào hỏi mọi người Khê gia vài câu ngắn gọn. Võ giả không phải văn nhân, không có nhiều lễ nghi phiền phức, Khê Hưng Hoài lập tức mở miệng: “Lần này La thiếu hiệp tới Khê gia, có phải vì tiểu nữ nhà ta hay không?”
La Chinh gật đầu, lập tức nói: “Đúng vậy, nghe nói Khê gia các ngươi sinh ra một vị có Âm Thể Tử Cực, không biết hiện tại nàng đang ở đâu?”
Khê Hưng Hoài vỗ tay, sai một tên gia đinh bên cạnh: “Nhanh tìm Ấu Cầm đến đây”
Khê Hưng Hoài lập tức thở dài một hơi: “Cũng trách ta cưng chiều đứa nhỏ này quá, nếu La thiếu hiệp đã tìm đến đây, chắc cũng đã biết ngọn nguồn. Bây giờ cũng phải nhanh chóng tìm một người để giao phó nàng, nếu không thì thật không biết nên xử lý chuyện này thế nào”
Khê Hưng Hoài nói như vậy, là muốn xem ý của La Chinh. La Chinh cũng thấy đội ngũ cầu thân xếp thành hàng dài ở bên ngoài, nên lời này của hắn thật ra là ám chỉ một cách trắng trợn.
Ở bên cạnh, Khê Tiểu Giới lặng lẽ không lên tiếng, trên mặt lộ ý cười ranh mãnh. Trong lòng hắn nghĩ, nếu La Chinh thành anh rể của mình thì sau này sẽ có nhiều cơ hội hơn, sớm muộn gì cũng có thể đánh với La Chinh một trận.
Làm sao La Chinh lại không hiểu ý của Khê Hưng Hoài?
Nhưng dù sao hắn cũng không thể vì chuyện này mà thật sự cưới người ta được. Huống hồ, chắc gì vị tiểu thư Khê gia đã đồng ý.
La Chinh lại nói: “Tiểu thư Khê gia có được Âm Thể Tử Cực, quả thực ở lại trong thành Hư Thiên thì không ổn, ta sẽ đưa nàng tới Vân Điện, tạm tránh phải hứng đầu sóng ngọn gió, dựa vào đại trận hộ tông của Vân Điện thì chắc chắn có thể ngăn cản một phần”
Trên mặt Khê Hưng Hoài để lộ chút thất vọng, Khê Tiểu Giới là con nuôi Khê gia nên Khê gia cũng chẳng lạ gì La Chinh. Nghe nói, thiên phú của thằng nhóc này còn lợi hại hơn Khê Tiểu Giới, nếu có thể khiến nó trở thành con rể thì rõ ràng rất có lợi cho Khê gia!
Nhưng giọng điệu của La Chinh đã có ý lảng tránh, thôi cũng được, biết đâu gặp tiểu nữ nhà mình xong, hắn sẽ thay đổi chủ ý. Nếu La Chinh gật đầu, thì lần này Khê Ấu Cầm không thể tùy hứng được nữa! Khê Hưng Hoài nghĩ thầm trong lòng như vậy, trên mặt cũng dần hiện lên vẻ kiên quyết. Chuyện này thực sự không thể kéo dài nữa!
“Nếu La thiếu hiệp có thể thuyết phục được tiểu nữ nhà ta theo ngươi đi Vân Điện, vậy cũng là một cách giải quyết. Nhưng ngày nào tiểu nữ nhà ta chưa được gả đi thì ngày đó ý niệm của Thôi Tà vẫn còn chưa dứt. Chúng ta vẫn phải nghĩ một cách để giải quyết dứt khoát việc này” Khê Hưng Hoài nói.
Lúc này Huân bỗng nhiên truyền âm cho La Chinh, cười nói: “Lão già này rõ ràng là muốn gả con gái hắn cho ngươi đấy! Ta đoán cô ta trông không khác gì cái đầu heo, chắc không ra tay được!”
La Chinh mặc kệ lời Huân nói, chỉ gật đầu với Khê Hưng Hoài. Đúng lúc này, hai tỳ nữ mở cửa ra, một tầng khí thế oai phong hòa lẫn với mùi thơm của thiếu nữ tỏa ra, một cô nương mặc váy trắng bước vào. Đây là Khê Ấu Cầm.
“Ấu Cầm, qua chào hỏi đi” Khê Hưng Hoài vội vàng căn dặn.
Sau khi tên đầy tớ kia báo rằng Khê Ấu Cầm cần trực tiếp gặp mặt, mà nàng nào biết mình sẽ gặp ai? Nàng cứ nghĩ là vị công tử nhà giàu nào đó năn nỉ gia chủ, muốn trực tiếp gặp mình một lần. Đối với việc này, Khê Ấu Cầm vẫn hết sức mâu thuẫn, thế nên khi đi vào làm gì có vẻ mặt hòa hoãn?
Cho nên, khi nghe được lời của Khê Hưng Hoài, nàng bước nhanh tới. Nàng tao nhã như hoa sen trắng, trên mặt bao phủ một lớp sương lạnh. Khê Ấu Cầm thản nhiên liếc mắt qua La Chinh, lạnh giọng nói: “Hành lễ hay không, không quan trọng. Ngươi không có tư cách lấy ta, không biết công tử ở đâu, mời trở về cho!”
Thấy cảnh này, Khê Tiểu Giới liếc trộm Khê Hưng Hoài, trong lòng trầm xuống, liền biết hỏng rồi!
Quả nhiên, sắc mặt Khê Hưng Hoài đen như than, hắn đứng dậy bước vài bước tới gần Khê Ấu Cầm, lạnh giọng nói: “Ấu Cầm, ngươi thật càn rỡ! Đừng cho rằng ông cố thương ngươi là ngươi có thể làm bừa ở Khê gia!”
Ông cố trong miệng Khê Hưng Hoài chính là Thanh Hư đạo nhân.
Bởi vì Thanh Hư đạo nhân rất yêu thương Khê Ấu Cầm nên ngay cả người làm cha như Khê Hưng Hoài cũng không dám quản thúc nàng. Chỉ không ngờ, tính tình của con gái lại bướng bỉnh đến mức này. Ban đầu hắn vắt óc suy tính muốn La Chinh mở miệng, nhưng bây giờ thì có lẽ chính La Chinh chưa hề có ý này, vậy mà lại bị chính con gái mình nói toạc ra, làm sao Khê Hưng Hoài có thể không tức giận?
Không đầu không đuôi bị người ta khinh thường, vậy mà La Chinh cũng không có vẻ gì là tức giận, hơn nữa hắn cũng không phải đến cầu thân?
“Con làm bừa gì chứ? Cha, chính người cứ muốn ép con!” Trên mặt Khê Ấu Cầm hiện lên vẻ kiên quyết. Tính tình nàng ta cũng không phải quật cường bình thường.
Khê Hưng Hoài giơ tay lên, chuẩn bị tát cho nàng ta một cái, nhưng Khê Ấu Cầm lại không hề có ý né tránh. Đúng lúc này, người La Chinh nhoáng lên một cái, ngăn Khê Hưng Hoài lại. La Chinh lập tức nói: “Gia chủ bớt giận, ta có mấy câu muốn nói với Khê tiểu thư”
Trước mặt người ngoài, Khê Hưng Hoài cũng không tiện thất lễ, chỉ đành cưỡng ép cơn tức trong lòng xuống. Cơn tức giận lần này hắn cũng không nhẹ.
Hai mắt La Chinh nhìn chằm chằm Khê Ấu Cầm trước mặt, sau đó nói: “ Khê tiểu thư, ngươi hiểu lầm rồi, ta không phải đến đây cầu thân”
Trên mặt Khê Ấu Cầm lộ vẻ châm biếm: “Ta biết, ngươi chỉ muốn kết bạn với ta, tiện thể phô ra chút thực lực và tài ăn nói của ngươi, cho ta biết ngươi là người của gia tộc này, gia tộc kia, ngươi là ai, trong tương lai có tiềm lực vô hạn tới mức nào… Cuối cùng không phải đều cùng một mục đích? Người như ngươi chỉ dùng hai chữ ‘dối trá’ để hình dung mà thôi! So với mấy tên mở miệng đến cầu thân lại càng đáng ghét!”
“Ha ha…” Nghe được lời này của tỷ tỷ, Khê Tiểu Giới không nhịn được, trực tiếp cười vang.
“Tiểu Giới, cười gì mà cười! Có gì buồn cười chứ!” Khê Ấu Cầm đang kích động, vậy nên liền quay lại quát Khê Tiểu Giới.
La Chinh thật sự cạn lời, hắn không ngờ Khê tiểu thư thoạt nhìn dịu dàng, điềm đạm, tao nhã, thế nhưng lại chua ngoa đến vậy, hơn nữa sức tượng tưởng cũng vô cùng phong phú.
Lúc này La Chinh nghiêm mặt nói: “Ta cũng không phải tới để kết bạn với tiểu thư. Tiểu thư có Âm Thể Tử Cực, ở lại đây rất nguy hiểm, ta muốn đưa tiểu thư tới thành Hư Thiên”
“Dẫn ta đi? Chỉ bằng ngươi?” Vẻ châm biếm trên mặt Khê Ấu Cầm càng đậm hơn.
“Đi theo ra hoặc chờ chết, chọn một trong hai” Tuy rằng giọng điệu của La Chinh rất bình thản, nhưng không ai dám nghi ngờ lời hắn nói.