La Chinh luôn vô cùng kháng cự khi có vật nào đó chui vào đầu mình. Dù sao xích Vô Lượng vẫn còn nằm ở đó, lỡ bị ai khác nhìn trộm thì sợ rằng sẽ dẫn đến một vài rắc rối không cần thiếtTrong nháy mắt khi sợi tơ chui vào đầu, La Chinh kinh hãi, lập tức nói thầm trong lòng: “9527, thứ này liệu có thể…”
“Đừng hoảng hốt, đây là một ảo ảnh do thanh kiếm kia dùng chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng tạo ra mà thôi. Thứ này không thể nhìn trộm trong đầu ngươi đâu” 9527 cũng không để vụt mất thời cơ mà giải thích thêm: “Huống chi xích Vô Lượng trong đầu ngươi chỉ là do Xi Vưu mê sảng tạo ra thôi, lỡ bị phát hiện cũng chẳng sao…”
Mãi đến tận lúc này, 9527 vẫn chẳng ôm ấp quá nhiều hy vọng đối với việc dung hợp thần đạo.
Nghe được lời này, La Chinh dần an tâm lại.
Sau khi sợi tơ xanh chui vào đầu, nó lập tức kết nối với linh hồn của La Chinh. Ngay sau đó, hắn liền phát hiện toàn bộ cảnh sắc quanh mình bỗng biến mất, từ Đại kiếm tư, các đài cao, cho đến phong cảnh phía xa… Những thứ duy nhất vẫn còn tồn tại chính là Tham Thiên Đại Kiếm trước mắt hắn, đệ tử của mười ba học cung cùng với bản dịch trong tay hắn!
“Đúng là ảo ảnh như thần…”
“Chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng này lại tồn tại như vật thật!”
“Thảo nào khi đối diện với Tham Thiên Đại Kiếm để tu luyện có thể mang đến hiệu quả gấp bội phần. Ta cảm thấy đầu mình bỗng thư thái hơn rất nhiều!”
Trên mặt mấy người Lại Hoa Bắc tràn đầy vẻ kích động, họ vươn tay vuốt nhẹ lên sợi tơ mỏng manh trên trán mình.
Những đệ tử của các học cung khác nghe nhóm Lại Hoa Bắc trò chuyện thì chỉ tỏ vẻ khinh thường, xung quanh loáng thoáng tiếng bàn tán xôn xao.
“Không biết Ngưng Kiếm Cung thu nhận đám nhà quê này từ đâu nữa?”
“Hình như đây là lần đầu họ quan kiếm…”
“Học cung đó vốn đã là một bãi rác rồi, còn trông đợi họ nhận được thiên tài gì à?”
“Đừng để ý đến họ nữa, cần gì phải lãng phí thời gian cho đám vô dụng ấy!”
Các đệ tử Táng Kiếm Cung, Yêu Kiếm Cung đã giở bản dịch ra, trong miệng thầm nhẩm, bắt đầu đọc bản dịch trong tay mình.
Giọng của họ rất to, từng chữ một tuôn ra vô cùng trôi chảy qua bờ môi khép mở…
“Thái sơ kiếm địa, cổ vi cầu tác, tư tư kiếm tâm, vi hằng xương vận đạo…”
Một người niệm rồi hai người niệm, ai nấy đều đọc lên theo đúng tốc độ mình có khả năng đạt được. Từng ấy âm thanh hòa lẫn vào nhau tạo thành tiếng ồn hỗn tạp.
Lại Hoa Bắc cũng cầm bản dịch của mình lên, đọc ra: “Thái, thái, thái sơ…”
Vốn dĩ việc lẩm nhẩm chân ý của đạo là cực kỳ gian nan, mà mấy người Lại Hoa Bắc chỉ vừa mới bắt đầu bước ra bước đầu tiên, lại thêm âm thanh xung quanh quấy nhiễu thì làm sao họ tập trung tinh thần cho nổi? Họ vừa đọc được ba, bốn chữ thì không đọc tiếp được nữa…
Thấy cảnh này, La Chinh khẽ cau mày quay sang hỏi Thu Tư Nguyên: “Vốn dĩ cần chọn một địa điểm thanh tịnh để niệm chân ý của đạo, những người xung quanh ồn ào đến thế thì chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến người khác sao?”
Thu Tư Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu: “La Chinh đại ca không biết rồi, mười ba học cung luôn cạnh tranh gay gắt với nhau, dùng cách này để tu luyện chân ý của đạo chính là ý của các cung chủ…”
“Sao còn có quy tắc quái lạ vậy” La Chinh khẽ cau mày.
“Họ nói rằng, nếu thật sự có thể một lòng ngộ đạo thì đương nhiên trong lòng sẽ không còn vướng bận gì khác, cũng không bị người ngoài ảnh hưởng. Nhưng ta thấy thật ra độ ảnh hưởng vẫn rất lớn, cũng không biết ai đặt ra quy tắc ngớ ngẩn này nữa” Thu Tư Nguyên bĩu môi, nói: “Mà huynh nhìn thân kiếm của Tham Thiên Đại Kiếm kìa, trong lúc tu luyện chân ý của đạo, họ còn tranh chấp với nhau nữa! Chúng ta gọi đây là đấu kiếm chân ý!”
La Chinh nhìn theo hướng tay của Thu Tư Nguyên, bấy giờ mới thấy từng sợi tơ xanh hội tụ trên thân kiếm to rộng, mà ở điểm cuối của sợi tơ thì nối liền với vài bức vẽ hình kiếm.
Những hình vẽ này to nhỏ khác nhau, cái nào to thì có chiều cao nhỉnh hơn cả người thật, còn nhỏ thì chỉ cỡ bằng chiều dài ngón út.
“Những hình kiếm đó tượng trưng cho cái gì?” La Chinh hỏi.
“Chúng thể hiện mức độ lĩnh ngộ đối với chân ý của đạo… Huynh nhìn ta kìa, của ta mới chỉ to cỡ bàn tay thôi. Trước kia ta cũng có thể đọc đến hai, ba trăm chữ nên mới lớn được bằng ấy đấy. La Chinh đại ca, đây là lần đầu huynh tu luyện chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng phải không? Cho nên hình kiếm của huynh chỉ to bằng ngón cái thôi” Thu Tư Nguyên giải thích.
Tham Thiên Đại Kiếm chỉ có thể phân biệt trình độ tu luyện Chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng. Bởi vậy, mặc dù La Chinh đã hoàn thành chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên nhưng vì đây là hai loại chân ý khác hẳn nhau nên đương nhiên không được hiển thị trên đó.
La Chinh nhìn đầu kia của sợi tơ xanh nối liền với đầu mình, quả thực nơi ấy chỉ có một bức vẽ hình kiếm to cỡ ngón cái. Hắn mỉm cười nói: “Nghe thú vị đây…”
Ngoài hắn ra, mấy người Lại Hoa Bắc cũng có hình kiếm to bằng ngón út. Ngược lại, người tên Liễu Từ An chắc từng tu luyện chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng rồi nên chiều dài có nhỉnh hơn một chút so với nhóm La Chinh, khoảng bằng ngón trỏ.
“Keng!”
“Keng!”
Ngay lúc này, trong tiếng lẩm nhẩm ồn ào bỗng xen lẫn thêm tiếng kim loại va chạm vào nhau.
La Chinh bèn nhìn về hướng phát ra tiếng động đó, liền trông thấy hai hình kiếm cao cỡ một người trên Tham Thiên Đại Kiếm đang chém giết lẫn nhau. Rõ ràng chúng chỉ là một bức tranh, vậy mà có thể phát ra tiếng đao kiếm như thật!
Đồng thời, trong Táng Kiếm Cung và Yêu Kiếm Cung đều có một đệ tử đứng bật dậy, sợi tơ xanh trên trán họ nối liền với hai hình kiếm lớn nhất ấy. Hai người họ trừng mắt nhìn nhau, ý chí chiến đấu sục sôi ngút trời, âm thanh đọc chân ý của đạo cũng càng to hơn!
Một người đọc: “Xích xích hỏa hoàng, ngũ nguyên quy cừu, vi hộ vạn lý, bất diệt thương sinh, bất…”
Người kia thì đọc: “Thần tẩu sí tâm, chính minh chi đạo, phi ngã vô mệnh, phi ngã vô danh…”
“Hai người này một kẻ tên Thu Dịch, kẻ còn lại là Nguyệt Bạch Thành, được xem là hai đệ tử học cung trong nhóm ưu tú nhất. Bọn họ lần lượt là đệ tử của Táng Kiếm Cung và Yêu Kiếm Cung, hơn nữa cũng là con cháu trong hai gia tộc lớn. Xưa nay hai tên này luôn đối chọi với nhau rất gay gắt nhằm đạp đối phương xuống, lần quan kiếm nào cũng đấu kiếm chân ý với nhau hết. Hì hì… Những người còn lại thì chẳng đáng để họ để tâm” Thu Tư Nguyên cười nhạt, trong mắt toát lên vẻ cô đơn.
Bất cứ ai cũng đều hy vọng mình trở thành thiên tài nổi bật nhất, nhưng Thu Tư Nguyên cũng biết mình rất khó đạt tới độ cao ấy. Trong lòng ngoại trừ cảm giác ghen ghét thì còn cả sự bất đắc dĩ sâu đậm.
“Từ từ rồi chúng ta sẽ đạt được thôi. Chỉ cần cố gắng không ngừng nghỉ, đặt từng dấu chân một trên con đường ấy thì sẽ có thể từ từ đuổi kịp,” La Chinh mỉm cười.
Thu Tư Nguyên nhún vai, không phản bác lại La Chinh. Gã lật bản dịch trên tay mình ra và bắt đầu nhỏ giọng lẩm nhẩm chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng.
***
*Wakalà đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩmBách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Trên khoảnh sân trống, sau khi Đại kiếm tư mở đại trận xong thì chắp hai tay sau lưng, ngắm nhìn Tham Thiên Đại Kiếm.
Cung chủ của các học cung cũng đã đến đây.
“Nhóm đệ tử học cung này gần như đều xuất phát cùng lúc với nhau, vậy mà Thu Dịch và Nguyệt Bạch Thành đã bỏ xa những người khác, các đệ tử còn lại e là không thể nào đuổi kịp” Một cô gái có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn nhìn lên Tham Thiên Đại Kiếm và nói. Nàng ta chính là cung chủ của Kiếm Cung, ánh mắt khi nhìn về phía Thu Dịch và Nguyệt Bạch Thành hơi toát lên vẻ tiếc nuối. Quả thật là một sai lầm lớn bởi lúc trước nàng ta không dẫn Thu Dịch gia nhập vào Kiếm Cung.
“Hôm nay Ngưng Kiếm Cung làm sao vậy? Có nhiều người tham gia thế cơ à?” Cung chủ của Nộ Kiếm Cung lên tiếng hỏi, vừa nói vừa quan sát chung quanh: “Mà tên Thu Thắng Thủy kia thì lại không tới…”
“Hắn tới đây làm gì? Dù sao đám rác rưởi trong Ngưng Kiếm Cung cũng chẳng làm nên trò trống gì được, cả đời này hắn đừng mơ tưởng có cơ hội xoay người trước hội trưởng lão nữa” Cung chủ Kiếm Cung cười lạnh.
Chỉ có điều, nàng ta vừa nói dứt câu thì bỗng có hai tia sáng đỏ bay vụt tới từ đằng xa.
Người đến chính là Thu Thắng Thủy cùng vị “Thu học cung” kia.
(Hết tập 151)