“Hiên Viên Thần Phong? Sao hắn biết được? Hiện hắn đang ở đâu?” Gia chủ Tào gia có hơi khó hiểuTào Tư lắc đầu: “Con không biết, hắn nói hắn phải rời khỏi đây, sau này có duyên sẽ gặp lại…”
Lúc rời đi Hiên Viên Thần Phong đã truyền âm cho gã, nói ra một đống chuyện không tài nào hiểu nổi, đồng thời cố gắng thuyết phục gã rời khỏi thần thành.
Gã thấy giọng điệu hắn ta quá chắc nịch, lại kết hợp với chuyện mà thành Dạ Minh gặp phải thì lờ mờ đoán ra dường như hắn ta đã sớm biết được việc này, còn biết được từ đâu thì Tào Tư đâu rõ?
Nhưng Tào Tư biết, người bạn mà mình kết bái chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.
Trong khi mọi người trong thành Dạ Minh đang bàng hoàng thảng thốt thì La Tiêu đã dẫn theo La Chinh đến Hậu Khám vực cách xa vạn dặm.
Tấm đạo bia của Hậu Khám vực kề sát một thần thành trung ương. Thần thành này quy mô khá lớn, có khoảng chừng hơn triệu thần dân.
La Chinh nhìn thần thành trung ương này, mím môi vài cái mới lên tiếng: “Phụ thân, có cần lan truyền tin tức toàn thành bị tàn sát không?”
Hiên Viên Vệ cứ tiếp tục tàn sát hết thần thành này đến thần thành khác như thế, không biết Thần vực sẽ có bao nhiêu người chết.
Nếu La Chinh nhanh chân hơn và tung tin ra ngoài trước thì chí ít có thể cứu vớt rất nhiều tính mạng.
La Tiêu lại lắc đầu, nói: “Quá mạo hiểm. Chúng ta không biết địa điểm đối phương xuất hiện, hơn nữa cho dù chúng ta lan truyền tin tức ra ngoài thì cũng không thể truyền khắp toàn bộ Thần vực trong một thời gian ngắn được. Bọn họ có thể đổi sang một khu vực khác mà tàn sát”
Nếu lần nào giáng lâm cũng phát hiện thần thành trống không, sợ rằng đối phương sẽ đổi sang phía Bắc Thần vực, cũng có thể là phía Nam.
“Muốn cứu vớt sinh linh trong Thần vực, chỉ có cách diệt trừ mấy tên Hiên Viên Vệ kia” La Tiêu xoa đầu La Chinh: “Đi thôi”
La Chinh gật đầu, lướt thành một đường vòng cung trên không trung, đi thẳng tới phía dưới đạo bia.
Ba nghìn đạo bia được phân bố khắp Thần vực theo một khoảng cách nhất định.
Trong khu vực rộng lớn nhường ấy, khả năng gặp phải Hiên Viên Vệ cực kỳ nhỏ.
Thứ duy nhất đáng chú ý chính là mấy tấm đạo bia phân bố xung quanh biển Thời Gian. Trước khi dẫn La Chinh xuất phát thì La Tiêu cũng đã chuẩn bị chu đáo, chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay ông sẽ đưa La Chinh rời đi.
Trong một tháng này, từng tấm đạo bia trong đầu La Chinh lần lượt thắp sáng lên, các vạch trên xích Vô Lượng cũng được lấp đầy bằng các loại thần đạo. Tại thế giới trong cơ thể La Chinh, bàn thần cách tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ lóa mắt, không ngừng tỏa ra khắp bốn phía.
La Chinh thu nạp thần đạo khắp Thần vực, nhưng có người còn bận rộn hơn cả hắn, đó chính là Tà Thần.
Hiện tại thế giới bên trong cơ thể La Chinh cũng là một thế giới lớn đầy phức tạp, trong đó môn phái nhan nhản, thực lực phức tạp rối rắm. Cứ một khoảng thời gian lại có ngôi sao mới ra đời, sau khi lĩnh ngộ một môn thần đạo thì lại khai sáng một vương triều, thậm chí còn muốn thống nhất toàn bộ thế giới.
Thế nhưng bọn họ đều thất bại, không có lấy một ngoại lệ nào, nguyên nhân chính là vì Tà Thần.
Hiện tại Tà Thần đã trở thành một truyền thuyết trong thế giới bên trong cơ thể La Chinh. Mặc dù hắn ta rất ít khi xuất hiện trên nhân thế, nhưng những lão quái vật trong các tông môn và thế lực lớn đều dặn dò hậu bối của mình rằng, có trêu chọc ai cũng không được trêu chọc người này.
Những năm gần đây, tâm trạng của Tà Thần vẫn luôn không tốt. La Chinh từng nhiều lần hứa hẹn sẽ đưa hắn ta ra khỏi thế giới này, nhưng hắn ta khổ sở chờ đợi mấy năm trời vẫn bặt vô âm tín.
Có đôi khi Tà Thần có thể nhận thấy dao động sức mạnh trong thế giới này, đặc biệt là khoảnh khắc khi bàn thần cách và chín ngôi sao nhấp nháy, hắn ta có thể cảm nhận được rõ ràng có người đã rút đi sức mạnh trong đó, mà người này chính là La Chinh!
Nhưng bây giờ La Chinh không hề lộ diện, Tà Thần cũng chẳng làm được gì.
Ba mươi năm trước, Tà Thần thực sự không nhịn nổi nữa. Trong một lần giận quá mất khôn, hắn ta đã chém một đại lục trên thế giới thành hai nửa để phát tiết bất mãn trong lòng, cũng là để khiến La Chinh xuất hiện, ấy thế mà bóng dáng La Chinh vẫn chẳng thấy đâu.
Nhưng dạo này tâm trạng Tà Thần cũng không tệ lắm.
Với thiên phú của hắn ta, trong bàn thần cách có thêm một thần đạo thì hắn ta lại có thêm một môn thần đạo để tu luyện.
Trước đây trong bàn thần cách có gần bốn trăm thần đạo, hắn ta đã lĩnh ngộ từ lâu, chỉ là bị quy tắc thế giới hạn chế cho nên hắn ta vẫn không thể đột phá chân thần đại viên mãn.
Nhưng dạo gần đây số lượng thần đạo trong bàn thần cách lại gia tăng với tốc độ không thể tin nổi, Tà Thần cũng lấy đó làm vui vẻ.
Thực ra hắn ta không biết thu nạp nhiều thần đạo như vậy có ý nghĩa gì, cũng không biết thiên phú của mình ghê gớm đến mức nào, bởi vì không có một đối tượng nào để hắn ta so sánh. Thậm chí trong nhận thức hắn ta còn cho rằng người ở bên ngoài thế giới này đều giống như La Chinh, đều có thể nắm giữ nhiều thần đạo như vậy một cách dễ dàng.
…
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Tại Cực Bắc, La Chinh dừng lại trước một tấm đạo bia.
Các đạo bia trên bản đồ trong đầu hắn đã được thắp sáng toàn bộ, ba nghìn vạch cũng đã lấp đầy, chỉ còn thiếu một môn thần đạo cuối cùng trước mắt.
“Hấp thu thần đạo và tu thành viên mãn có thể hấp thu vạn vật thế gian. Hấp thu môn thần đạo này xong, xích Vô Lượng cũng sẽ viên mãn, không biết rồi sẽ xảy ra chuyện gì” Trong lòng La Chinh có chút kích động.
Hắn không suy nghĩ nhiều thêm, trong mắt lần nữa lóe lên hai vòng sáng màu vàng.
Đạo bia tỏa ra đạo uẩn nồng nặc, bay dọc theo vòng sáng, chảy tràn vào trong xích Vô Lượng.
Trên một vạch nho nhỏ ngưng kết ra ký hiệu đặc biệt hấp thu thần đạo…
“Ù…”
Ánh sáng chạy dọc theo từng vạch khắc một, từ đầu bên này trôi thẳng đến đầu bên kia của xích Vô Lượng.
Giờ khắc này, toàn bộ thước ngọc như có sinh mệnh, xoay tròn trong tâm trí La Chinh.
La Tiêu cũng biết đây là môn cuối cùng trong ba nghìn thần đạo nên không dằn lòng được. Ông cũng đáp xuống, quan tâm hỏi han: “Sao rồi? Xảy ra biến hóa gì không?”
La Chinh đứng như trời trồng, lông mày khẽ nhíu lại. Hắn nói: “Hình như không có gì thay đổi, chỉ là cái thước này cứ xoay liên tục…”
“Xoay liên tục?” Ánh mắt La Tiêu trở nên nghiêm trọng.
“Dừng lại rồi, cây thước này chỉ tới một hướng, là phía Nam!” La Chinh xoay cả người về phía Nam và chỉ.
Cây thước này giống như la bàn, mặc kệ La Chinh có xoay người như thế nào thì nó vẫn cứ chỉ về hướng Nam.
“Biển Thời Gian?” La Tiêu kinh ngạc.
Hiện tại Bác Cao vực – nơi La Chinh đang đứng – thuộc phía chính Bắc chếch sang Đông, phương hướng mà hắn chỉ chính là biển Thời Gian…
Nhưng ngay khi La Chinh chỉ tay tới thì một cơn chấn động nhè nhẹ chợt truyền đến.
Tần suất của cơn chấn động này không lớn, nhưng toàn bộ người trong Thần vực đều đã lập tức nhận ra.
Ngay cả đảo nổi lơ lửng trên không trung cũng nằm trong cơn chấn động biên độ nhỏ này, có vẻ như nó không phải từ dưới lòng đất truyền đến mà toàn bộ Thần vực đều đang lung lay.
“Xảy ra chuyện gì? Lại có thánh nhân qua đời sao?” La Chinh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
La Chinh cảm thấy cũng chỉ có vũ trụ vỡ nát mới có thể gây ra chấn động như vậy.
Không ngờ La Tiêu lại nói với vẻ kinh ngạc: “Không, đó không phải âm thanh khi vũ trụ vỡ nát, đây là núi Thánh Nhân giáng lâm!”
“Núi Thánh Nhân? Không phải phụ thân đã tính thử, thấy vẫn còn một khoảng thời gian nữa nó mới giáng lâm sao?” La Chinh tò mò hỏi.
“Cho nên phụ thân mới thấy lạ” La Tiêu phiền muộn nhìn La Chinh: “Có lẽ thực sự có liên quan đến xích Vô Lượng…”