am Cao Hàn không biết rõ năng lực của từng cường giả ở núi khác. Sau khi tìm được tín vật Bỉ Ngạn, có một số cường giả thích che giấu nó, dùng tín vật Bỉ Ngạn đó để đánh bất ngờ. Sau khi Cam Cao Hàn dùng chân nguyên truyền âm hỏi thăm một lượt, ông chuyển mắt nhìn lão HảiTừ khi lão Hải chạy tới Thiên Cung, vào trong Long thành tới giờ, ông gần như chưa bao giờ ra tay. Nhưng lão Hải từng dung hợp một tín vật Bỉ Ngạn Tam Thập Nhị Trọng Thiên. Món tín vật Bỉ Ngạn kia là một con sâu lớn chừng ngón tay cái. Trong Tam Thập Nhị Trọng Thiên, loại sâu này được xưng là “Thi Thể Biên Chức Giả”.
Sau khi con sâu nhỏ này bện trên thi thể của người vừa chết sẽ tạo ra một hiệu quả cực kỳ đặc biệt. Thi thể kia có thể xuất hiện dưới một hình thức khác và tiến hành phản kích người vừa giết mình. Thi Thể Biên Chức Giả cực kỳ thích hợp để chế tạo thần thông ẩn giả. Nhưng từ khi lão Hải trốn vào Thái Nhất Thiên Cung đã rất ít khi ra tay, tín vật Bỉ Ngạn này gần như chưa từng được sử dụng.
Vào giờ phút quan trọng này, Cam Cao Hàn lựa chọn để lão Hải ra tay.
Năng lực của “Thi Thể Biên Chức Giả” chỉ phát huy tác dụng sau khi chết. Điều này có nghĩ là đám Lâm Thương, Cổ Thần rất có thể sẽ bị giết, nhưng kết quả như vậy cũng không thể làm khác được. Nếu không, họ vốn chẳng có cách nào bắt được Đế Tuấn.
Tuy trong lòng Lâm Thương, Cổ Thần sợ hãi cái chết, nhưng dấu ấn ánh sao đã treo trên đỉnh đầu của bọn họ. Trước mắt, họ vốn chẳng có cách nào tốt hơn. Cuối cùng, cả đám chỉ hy vọng Đế Tuấn ngoan ngoãn phá vỡ hoa Bỉ Ngạn…
Nhưng ông ta vẫn dùng thương Tinh Ngân, sử dụng phương pháp đặc thù để rời khỏi hoa Bỉ Ngạn.
Đế Tuấn chạy thoát bằng cách như vậy khiến một phương án mà đám Cam Cao Hàn chuẩn bị mất tác dụng. Tuy nhiên, Thi Thể Biên Chức Giả lại khởi động. Lão Hải chỉ đành lắc đầu nhìn sáu thi thể của đám Lâm Thương, Cổ Thần.
Chỉ trong thời gian ngắn, Thiên Cung đã mất đi mười mấy vị đồng liêu. Ngay cả bốn đại sơn chủ cũng bị Đế Tuấn cướp mất tính mạng khi chưa kịp đề phòng. Đúng là đau lòng!
Thần thái của sáu thi thể rất cứng ngắc, nhưng tốc độ lại chẳng chậm chút nào. Vào giây phút bọn họ xuất hiện, cả nhóm đã lao thẳng về phía Đế Tuấn.
Ông ta nhìn những thi thể này với vẻ mặt lạnh lùng. Chờ tới lúc họ tới gần, Đế Tuấn đột nhiên xoay người một cái, đôi cánh trắng noãn giống như hai lưỡi đao.
“Soạt soạt soạt soạt soạt soạt!”
Sức mạnh chặt chém của đôi cánh này cũng lên tới hàng chục nghìn thần quân lực, nhưng những thi thể này còn cứng hơn cả kim thiết. Đừng nói là chặt đứt được người họ, ngay cả vết xước ở mặt ngoài cũng không có.
Tuy nhiên, sáu thi thể kia bị đôi cánh này của Đế Tuấn chém bay ra ngoài. Từ phần ngực của những thi thể này đều có một sợi tơ liên kết với Đế Tuấn. Lúc bọn họ bị bay ra khoảng mấy chục trượng, những sợi tơ kia lập tức căng ra, kéo họ quay lại một lần nữa.
Nhìn sáu thi thể này, cuối cùng trên mặt Đế Tuấn cũng xuất hiện vẻ căng thẳng.
“Vù!”
Đế Tuấn đưa tay ra, một khối lập phương nhỏ xuất hiện trên đầu ngón tay của ông ta. Khối lập phương này bao phủ một trong sáu sợi tơ kia. Khối lập phương nhỏ màu lam biến mất, sợi tơ bị nó bao phủ lại không bị cắt đứt.
Sợi tơ này không thể nào cắt đứt được!
Đế Tuấn cũng không sợ những thi thể này. Tuy ông ta không biết nguyên lý của “Thi Thể Biên Chức Giả” nhưng sáu thi thể này không thể giết chết ông ta được. Chỉ có điều ông ta còn phải đối mặt với những cường giả của Thiên Cung nữa, nếu kéo theo những thi thể này thì độ nhanh nhẹn của ông ta sẽ giảm nhiều.
“Thi thể của lão Hải đã vây ông ta lại rồi!” Mắt Cam Cao Hàn lóe ra nét căng thẳng, hiệu quả ông muốn chính là như thế này.
“Các vị, xông lên!”
Đám người này vốn đã chuẩn bị ở bên cạnh hoa Bỉ Ngạn từ lâu, chỉ có điều Đế Tuấn dùng trường thương chạy qua nên họ đã uổng công. Bây giờ, Cam Cao Hàn lên tiếng nên bọn họ sẽ cùng nhau xông lên.
Người đàn ông trung niên cao to kia khiêng gậy xương, bóng dáng lóe lên một cái đã xuất hiện sau lưng Đế Tuấn. Ông vừa xuất hiện, một người đàn ông trung niên giống hệt ông cũng xuất hiện theo. Người đàn ông trung niên này sao chép bản thân nhờ vào tấm gương kia.
Những đường vân trên mặt ngoài của hai cây gậy bằng xương lấp lóe, thần quân lực dâng trào như thủy triều.
“Vù, vù!”
Thấy hai cây gậy bằng xương lần lượt đập về phía mình, Đế Tuấn khẽ nhíu mày. Ông ta biến thành vô số khối lập phương. Phương pháp dịch chuyển không gian của Đế Tuấn rất đặc biệt. Ông ta không dịch chuyển thông qua đường hầm không gian, vì thế không có cách nào trốn vào trong đường hầm không gian để chặn đường được.
Nếu trước đây, khi những khối lập phương này biến mất, Đế Tuấn sẽ xuất hiện ở một vị trí khác. Nơi đó có thể cách nơi này hàng nghìn, hàng vạn dặm. Nhưng lúc này, ông ta phải kéo theo sáu thi thể nên tình huống đã khác. Sáu cỗ thi thể này không bị dời đi.
Trong tầm mắt của mọi người, sợi dây kết nối giữa sáu thi thể và Đế Tuấn đột nhiên căng ra, sau đó bị kéo hướng lên trên.
“Kẹt kẹt kẹt…”
Sáu sợi tơ kia ma sát với không gian giống như bánh răng sắt đang hoạt động, liên tục phát ra những âm thanh “kẹt kẹt”. Không gian trên đường đi cũng xuất hiện vết rạn với đủ loại hình dáng, giống như có người đang cắt bầu trời ra không theo nguyên tắc nào vậy.
Dù Đế Tuấn có thông thạo thần thông không gian, nhưng kéo theo sáu thi thể như thế này cũng khó mà cưỡng ép dịch chuyển được. Sau khi miễn cưỡng chạy được một đoạn, Đế Tuấn có lợi hại đến đâu cũng không kéo được nữa. Bóng dáng của ông ta lại xuất hiện một lần nữa ở cách đó không xa.
Các cường giả của Thái Nhất Thiên Cung sao có thể không nhìn rõ được?
Vào giây phút thấy Đế Tuấn xuất hiện một lần nữa, bóng dáng của hai người đàn ông trung niên lóe lên một cái. Họ lại xuất hiện bên cạnh Đế Tuấn một lần nữa, hai cây gậy bằng xương đập xuống phía đầu của ông ta tạo ra tiếng rít chói tai.
Lần này, Đế Tuấn không tránh kịp. Ông ta chỉ có thể cụp đôi cánh màu trắng lại để bảo vệ bên ngoài thân thể.
“Rầm!”
“Rầm!”
Hai cây gậy xương to lớn nện vào thân thể ông ta, sức mạnh bùng nổ không thể xem thường. Mặc dù Đế Tuấn đã dùng hai cánh để bảo vệ bản thân, nhưng bị sức mạnh lớn như vậy đánh khiến ông ta rơi xuống bên dưới như một thiên thạch.
“Để ta!”
Bóng một thanh niên toàn thân mặc đồ đen – người của núi Thái Minh lóe lên một cái, ở đỉnh đầu hắn ta xuất hiện một Thập Tự Tinh màu đen. Người này cầm song kiếm trong tay, lao về phía Đế Tuấn trên không trung.
“Vù vù!”
Hai ánh kiếm giao nhau tạo thành hình chữ thập, Đế Tuấn thì vừa vặn ở trung tâm của chữ thập này.
“Phập phập!”
Sau khi hai ánh kiếm kia chém vào Đế Tuấn, trên cánh chim vốn trắng noãn chảy ra một ít máu. Trên mặt thanh niên mặc áo đen lộ ra vẻ hưng phấn: “Ông ta bị thương rồi!”
Dù cường giả của Thiên Cung hay Đế Tuấn thì bị thương một chút xíu cũng chẳng phải vấn đề gì lớn. Nhưng cường giả Hồn Nguyên cảnh bị thương thường mang ý nghĩa Hồn Nguyên Chi Linh rơi vào trạng thái mệt mỏi. Một khi Hồn Nguyên Chi Linh mất hiệu lực, lực phòng ngự của Đế Tuấn sẽ giảm cực nhanh.
Ngay khi thanh niên mặc áo đen vừa tấn công, một mũi tên màu vàng kim bay từ phía sau hắn ta tới và lao thẳng về phía Đế Tuấn.
“Rầm rầm…”
Mũi tên màu vàng kim nổ tung, tia sáng bắn ra xung quanh. Người bắn tên là một cường giả của núi Thái Nhạc.
“Còn ta nữa!”
Tiếng rít gào và ánh kiếm liên tục chém tới. Đế Tuấn giết chết sơn chủ của bốn ngọn núi khiến cường giả dưới trướng của những sơn chủ này hận ông ta thấu xương. Thấy Đế Tuấn bị đánh trong thế bị động, sao bọn họ có thể bỏ qua cơ hội này được.