Võ giả Thần Đan Cảnh của Thánh tộc nhìn chằm chằm La Chinh, trên mặt là vẻ ngạc nhiên không chắc chắnUy thế từ trên người La Chinh tản ra khiến gã nhận biết được người này là võ giả tuyệt đỉnh.
Tu vi của gã và La Chinh chênh lệch rất lớn, căn bản không thể nhìn thấy thực lực thực sự của La Chinh. Nhưng gã có thể đoán được, tu vi của La Chinh ít nhất là Hóa Thần Tam Biến, thậm chí có khả năng là một vị Giới Chủ.
Không phải Thất Tuyệt giới bị Thánh tộc của bọn hắn chiếm cứ rồi sao? Cường giả như thế dám xông vào Thất Tuyệt giới, không phải là tìm chết sao?
“Ngươi, ngươi là ai… Ngươi muốn làm gì? Hay là ngươi muốn quy hàng Thánh tộc?” Tu vi của võ giả Thánh tộc này có lẽ không cao, nhưng đầu óc lại khá nhanh nhạy, gã nhanh chóng đưa ra đáp án này.
Nếu như người này thực sự muốn quy hàng, như vậy gã còn có một cơ hội sống. Khi gặp chuyện, con người luôn lựa chọn nghĩ theo hướng tốt đẹp, Thánh tộc cũng không ngoại lệ.
“Ngươi không có tư cách biết mục đích của ta” La Chinh liếc đối phương, buông ngón tay ra, chiếc roi da liền tự động buông xuống, co lại về trong tay võ giả Thánh tộc.
Cử động này của La Chinh lập tức khiến cho trong lòng võ giả Thánh tộc hơi vui mừng. Gã cảm thấy bản thân đã đoán đúng mục đích của La Chinh, người này quả thực là đến quy hàng, chỉ là không muốn nói cho mình mà thôi.
Nhưng câu nói tiếp theo của La Chinh lại nghiền nát hy vọng vừa mới dâng lên của võ giả Thánh tộc.
“Kẻ yếu đều chết hết đi” La Chinh lập tức nhắm mắt.
Đột nhiên, uy áp linh hồn từ trên người La Chinh tản ra, lấy hắn làm tâm rồi tỏa ra bốn phương tám hướng.
Giữa không trung chỉ có ba bốn võ giả Thánh tộc tu vi Thần Đan Cảnh. Họ thấy động tĩnh phía bên này thì đều giữ khoảng cách nhất định, cẩn thận đánh giá động tĩnh của La Chinh.
Lúc nghe rõ lời nói của La Chinh, lập tức trong lòng những võ giả Thánh tộc này dâng lên cảm giác nguy cơ mãnh liệt. Sau khi ý thức được chuyện chẳng lành, từng người đều quay đầu tháo chạy.
Nhưng ý nghĩ tháo chạy vừa nảy ra, họ liền cảm thấy đầu mình nặng trĩu, giống như có thứ gì đó nặng hàng trăm nghìn cân đè mạnh lên đầu họ. Lập tức, linh hồn bọn họ tan vỡ giống như bong bóng nước yếu ớt, cùng vỡ tan với linh hồn còn có cái đầu của bọn họ.
Linh hồn của võ giả Thần Đan Cảnh chưa từng trải qua rèn luyện, yếu đuối giống như đứa trẻ sơ sinh, căn bản không có cách nào chống cự.
Mấy võ giả Thánh tộc áp giải Nhân tộc lập tức trở thành thi thể không đầu, rơi thẳng xuống dưới.
Một khoảng lặng dâng lên trong thung lũng rộng lớn.
Tất cả những người thường đều ngẩng đầu nhìn La Chinh, ánh mắt đầy vẻ không thể tin nổi. Người này chỉ nhắm mắt mà khiến cho đầu những người Thánh tộc vỡ nát. Người này là sự tồn tại ở đẳng cấp nào vậy?
Lúc này, La Chinh trong lòng họ đã biến thành chúa cứu thế do trời cao phái xuống, cứu lấy con dân Khê quốc bọn họ.
La Chinh chỉ lướt qua những người phàm này, rồi lập tức rời đi, nhưng lại đột nhiên nghe thấy âm thanh từ phía dưới: “Xin ân nhân dừng bước!”
Theo sau đó là một bóng hình bay nhanh đến. Người này chính là Quốc chủ Khê quốc. Hắn sở hữu tu vi Chiếu Thần Cảnh, có thể phi hành.
Trong Khê quốc, chỉ có vài người sở hữu tu vi cấp độ này.
“Vị ân nhân này, ta là Quốc chủ của những con dân này. Nếu ân nhân đã ra tay giúp đỡ, vậy liệu có thể mang con dân Khê quốc của ta rời khỏi Thất Tuyệt giới hay không!” Quốc chủ cầu khẩn. Hắn biết tu vi của mình và La Chinh cách nhau quá xa. Người này chịu ra tay cứu giúp đã là ân tình to lớn rồi, hắn không có mong ước xa vời nào khác.
Nhưng trong lòng Quốc chủ hiểu rõ, cho dù là La Chinh cứu người trong nước hắn, bọn họ cũng không thể sống sót trong Thất Tuyệt giới. Mục tiêu mấy trăm nghìn người quá lớn, rất dễ bị võ giả Thánh tộc phát hiện.
Quan trọng là một khi thuật huyết chú này thi triển thành công, vậy tất cả mọi người trong Đại Giới này đều không có cơ hội sống sót. Cho dù là ẩn thân dưới hang sâu nghìn trượng cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng của thuật huyết chú này.
Con đường thoát thân duy nhất chính là rời khỏi Đại Giới này.
Cô bé nhỏ tết tóc hai bên thò đầu ra từ trong lồng ngực to lớn của Quốc chủ, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm La Chinh. Dường như nỗi tò mò về La Chinh đã áp chế nỗi sợ hãi và đau thương của bé, nên bé bèn mở mắt đánh giá La Chinh.
La Chinh không phải là không hiểu ý của Quốc chủ, nhưng hắn nhẹ lắc đầu, “Quá nhiều người, ta không đưa đi được”
Trên mặt Quốc chủ lộ vẻ chán nản. Yêu cầu của hắn có chút làm khó người. Người này có thể ra tay giúp đỡ đã là ân huệ to lớn rồi. Thỉnh cầu của hắn quả thực có chút quá đáng.
Nhưng ánh mắt La Chinh chợt lóe lên, lại hướng về phía vách núi, cân nhắc một lát.
Ngay lập tức, hắn tiến gần về cách núi, thò một ngón tay ra đặt lên tường, vách núi lập tức sụp xuống một cái động lớn.
La Chinh đi vào từ cửa động, ngón tay cong lại như dao, không ngừng cắt ở bên trong, mở rộng xuống phía dưới. Chỉ tốn thời gian mười nhịp thở, La Chinh đã đào được một cái động rộng hàng chục trượng, sâu hàng trăm nghìn trượng.
Đến khi La Chinh quay ra ngoài động, hắn nói với Quốc chủ: “Lương thực của các ngươi đủ dùng không?”
Quốc chủ hiểu ý La Chinh, trên mặt tỏ vẻ khó xử, “Lương thực quả thực đủ dùng, nhưng trốn trong động này…”
Khê quốc của hắn bị Thánh tộc cưỡng ép di chuyển cả nước. Trước khi rời đi, Quốc chủ đã động viên tất cả mọi người mang tất cả lương thực có thể mang được đi. Khẩu phần lương thực còn lại của mọi người có thể chống đỡ được nửa tháng cũng không vấn đề gì.
Nhưng ẩn thân trong động này có tác dụng không? Một khi thuật huyết chú có hiệu lực, trốn ở đâu mà kết quả chẳng giống nhau.
Đương nhiên, La Chinh hiểu lo lắng của Quốc chủ, “Ta sẽ không để cho thuật huyết chú thi triển thành công. Các ngươi chỉ cần ở trong này nấp vài ngày là được”
Nghe thấy những lời này, Quốc chủ hơi giật mình.
Có lẽ tu vi của Quốc chủ Khê quốc hơi thấp, nhưng không có nghĩa là tầm nhìn cũng hạn hẹp. Dù thế nào đi nữa hắn cũng là võ giả Thượng Giới.
Nghe ý của La Chinh, dường như hắn sẽ ngăn chặn Thánh tộc thi triển thuật huyết chú?
“Hãy tin ta” La Chinh thản nhiên nói.
Thấy nét mặt kiên định mà bình tĩnh của La Chinh, đột nhiên trong lòng Quốc chủ nổi lên cảm giác tin tưởng, có lẽ người này thực sự làm được.
“Cảm ơn ân nhân cứu trợ. Nếu ân nhân có thể giúp Khê quốc ta vượt qua kiếp nạn lớn này, chúng ta, chúng ta…”
Quốc chủ vốn muốn nói lời cảm ơn, nhưng nói được một nửa, đột nhiên không biết nửa câu sau nên nói thế nào.
Hắn là một võ giả Chiếu Thần Cảnh, chỉ có võ giả mới hiểu chênh lệch thực lực giữa kẻ mạnh và kẻ yếu.
Ngược lại người thường sẽ không hiểu. Trong mắt người thường, dường như chênh lệch giữa võ giả Thần Đan Cảnh và Giới Chủ không quá lớn.
Quốc chủ có thể lờ mờ đoán được thực lực của La Chinh. Hắn dám một mình đến Thất Tuyệt giới thì ít nhất cũng phải có tu vi Giới Chủ, thậm chí còn có khả năng là Thiên Tôn. Người như vậy bọn họ căn bản không có khả năng báo đáp.
“Chúng ta… Không biết lấy gì báo đáp, chỉ biết khấu đầu tạ ơn ân nhân!”
Nói xong, Quốc chủ quỳ xuống trước mặt La Chinh.
Quốc chủ Khê quốc đã quỳ rạp xuống, người thường phía dưới nào có đạo lý vẫn đứng. Lúc này, hơn trăm nghìn người thường xếp thành hàng dài dằng dặc đều quỳ rạp trên mặt đất, hướng về phía La Chinh.
La Chinh nhẹ lắc đầu, nói: “Các ngươi vào trong đi. Ta sẽ bố trí ảo trận ở ngoài cửa động”
Quốc chủ gật đầu, rồi phát hiệu lệnh điều khiển.
Mấy trăm nghìn người nối đuôi nhau tiến vào trong động do La Chinh tạo ra. La Chinh dùng thần văn tùy ý bố trí một ảo trận ngoài cửa động. Sau khi hắn kích hoạt ảo trận, về mặt thị giác, cả cửa động biến mất một cách lạ thường.
Ảo trận này không thể ngăn cản được Giới Chủ, thậm chỉ ngay cả võ giả Thần Biến Cảnh cũng có thể dễ dàng tìm được sơ hở của ảo trận, phát hiện ra hơn trăm nghìn người trong động.
Nhưng nhiệm vụ áp giải những người phàm này đều là do võ giả Thần Đan Cảnh hoàn thành. Ảo trận dựa vào thực lực hiện tại của La Chinh bố trí, đừng nói là Thần Đan Cảnh, cho dù là Hư Kiếp Cảnh, Sinh Tử Cảnh cũng không thể nhìn thấu ảo trận này.
Cho nên dưới bố trí lần này của hắn, những người này chắc chắn an toàn.
Sau khi sắp xếp thỏa đáng, La Chinh mới lướt đi, tiếp tục tiến về tiên thành Thất Tuyệt.
Quốc chủ đứng ở cửa động, ôm cô bé tết tóc hai bên, nhìn bóng lưng La Chinh.
“Quốc chủ, hắn là ai vậy?” Cô bé tết tóc hai bên dùng giọng nói trong trẻo hỏi.
Quốc chủ mỉm cười, “Hắn… hắn là đại anh hùng của Nhân tộc chúng ta!”
“Đại anh hùng? Anh hùng rất lớn rất lớn sao?” Cô bé tết tóc hai bên hỏi.
“Ừ, rất lớn, rất lớn…” Quốc chủ trả lời.
Cô bé tết tóc hai bên gật đầu, nhìn về phương hướng La Chinh rời đi thật lâu mới chịu di chuyển tầm nhìn. Trong tâm hồn bé nhỏ của cô bé đã khắc sâu hình tượng của La Chinh.