La Chinh không dây dưa về vấn đề này quá nhiều, cùng mọi người đi tới trước hai hàng rào kiaHai hàng rào này nhìn có vẻ rất cổ xưa, từ trong ra ngoài đều đã mục nát. Bề mặt hàng rào cũng từng có những bức điêu khắc tinh xảo, nhưng đã mục nát mất hết hình dạng từ lâu.
La Chinh để ý thấy trên lan can còn có một bức điêu khắc hoàn chỉnh, chẳng qua bị tro bụi che mất một phần. Ngay khi hắn đang định đưa tay phủi lớp tro bụi này đi thì Phục Hy ở bên cạnh lại chợt biến sắc: “La Chinh, đừng chạm vào hàng rào này!”
Ngón tay La Chinh kịp thời dừng lại ngay một tấc trước khi chạm vào hàng rào: “Vì sao?”
“Hàng rào này không may mắn, bất cứ ai chạm vào đều không thể đi ra khỏi con đường Than Khóc” Phục Hy khẳng định chắc nịch.
“Thần kỳ như vậy?” La Chinh hơi nhướng mày.
Hắn không tin lời Phục Hy cho lắm, nhưng trong Bỉ Ngạn chuyện gì cũng có thể xảy ra, có lẽ hàng rào này thật sự có liên quan đến con đường Than Khóc.
Cuối cùng La Chinh vẫn không đụng vào hàng rào này. Lúc này, Thiên Nhãn Nham Đằng chợt vươn một dây leo nhỏ tới, chạm nhẹ vào trán La Chinh, truyền suy nghĩ của mình cho La Chinh: “Ta, đã đưa các ngươi tới đây rồi, ta có thể đi được chưa?”
Thiên Nhãn Nham Đằng hoàn toàn bị La Chinh ép tới, nguồn gốc sinh mệnh của nó còn đang nằm trong tay La Chinh.
La Chinh nhìn thoáng qua con mắt to bự của Thiên Nhãn Nham Đằng rồi nói: “Theo ta được biết, rời khỏi nơi này, ngươi chỉ có thể đi theo đường núi Lặng Im, ngươi cảm thấy những người dị tộc khác sẽ bỏ qua cho ngươi?”
Thiên Nhãn Nham Đằng cũng là một thành viên dị tộc, vấn đề là trong mắt những dị tộc này, Thiên Nhãn Nham Đằng đứng về phía La Chinh.
Cho dù là ngày thường, Thiên Nhãn Nham Đằng rời khỏi tộc Tiễn Thốc Tinh Ma cũng rất khó đơn độc sinh tồn, huống chi hiện tại đám dị tộc kia lại còn đang nổi giận, trông đợi chúng nó buông tha cho Thiên Nhãn Nham Đằng là chuyện khó hơn lên trời.
Dây leo này lại còn suy nghĩ nghiêm túc một hồi, sau đó đáp: “Không đâu…”
“Vậy ngươi định như nào?” La Chinh hỏi lại.
“Ta… Đi theo các ngươi thì hơn…”
Thiên Nhãn Nham Đằng cực kỳ không muốn đi theo đoàn người La Chinh. Con đường Than Khóc này vốn đã nguy hiểm trùng trùng, chỗ nào cũng quỷ dị. Huống chi với trạng thái hiện tại của nó, cho dù thực sự đi tới Thượng Thanh Thiên thì cũng khó mà tiếp tục sinh tồn.
“Nếu đã chuẩn bị xong xuôi, vậy các vị theo bọn ta đi vào. Nghe đồn con đường Than Khóc này cực kỳ bí ẩn và đáng sợ, có lẽ ngoại trừ La Chinh thì tất cả mọi người ở đây đều đã từng nghe nói tới?” Phục Hy cao giọng nói.
Khóe mắt La Chinh giật giật, trừng mắt nhìn Phục Hy một cái.
“Đúng là con đường Than Khóc rất hung hiểm, nhưng một khi nắm giữ bí mật của nó thì nó sẽ trở nên đơn giản nhất. Đây cũng là nguyên nhân vì sao ta muốn lựa chọn con đường Than Khóc” Nói xong, Phục Hy bèn xoay người đi tới con đường giữa hai hàng rào, đồng thời tiếp tục nói: “Mời mọi người theo sát sau ta, nhất định có thể bình an vô sự thông qua!”
“Sột soạt sột soạt sột soạt…”
Thiên Nhãn Nham Đằng lại là kẻ đi theo Phục Hy đầu tiên, hiển nhiên là sợ bị tụt lại đằng sau. Nhưng nó vừa vươn tới thì những người khác lại không có vị trí.
Phục Hy bất đắc dĩ nhìn Thiên Nhãn Nham Đằng một cái, bèn nói: “Ngươi có muốn tiến vào túi Linh Thú của ta hay không?”
Không gian trong túi Linh Thú của Phục Hy rất lớn, dư sức chứa Thiên Nhãn Nham Đằng. Nhưng phần lớn dị tộc đều không muốn ở trong túi Linh Thú, trừ khi vô cùng tin tưởng đối phương.
Có lẽ Thiên Nhãn Nham Đằng quá sợ hãi con đường Than Khóc nên mới vội vàng vươn dây leo nhỏ chạm vào đầu Phục Hy, truyền suy nghĩ “đồng ý” cho hắn ta.
Phục Hy thả Quái Thiên Khuyển trong túi Linh Thú ra ngoài rồi mới đưa Thiên Nhãn Nham Đằng vào trong. Quái Thiên Khuyển là vật cần có để thông qua con đường Than Khóc, dù sao cũng phải thả ra.
Sau đó mọi người lục tục đi vào con đường giữa hai hàng rào. Thân thể Dực Vương quá mức to lớn, để dễ dàng tiến vào con đường Than Khóc nó đã thu nhỏ thân hình trước khi lên đường.
Lúc mọi người đi vào, tình hình cũng không có gì thay đổi. Xa xa phía trước là cánh đồng không thể quay đầu, bên cạnh là vách núi cheo leo, bên kia là tận cùng khe núi Tử Phong. Còn hai hàng rào kia thì giống như một loạt cọc gỗ trên cánh đồng, chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng đi được một đoạn thì xung quanh bắt đầu xuất hiện sương trắng mờ mờ, càng đi về phía trước thì sương trắng càng dày đặc.
La Chinh ngoảnh đầu lại xem, vách núi không còn, khe núi Tử Phong cũng biến mất, nhưng hai hàng rào vẫn cứ đứng nguyên tại chỗ, ngoan cường chứng minh vị trí của mình.
“Giữa hàng rào khép lại rồi?” La Chinh thấp giọng hỏi.
Vốn là hai hàng rào, giờ đã biến thành một hàng, giống như ảo thuật vậy.
“Đừng hỏi” Nữ Oa thấp giọng nói.
Trong mắt nàng nhuộm một vệt sáng đỏ, giống như rót Oa Ảnh vào ánh mắt, không biết việc làm này có thể giúp nàng nhìn thấy thứ gì.
Nữ Oa đã bảo La Chinh đừng hỏi, cho nên La Chinh cũng không hỏi thêm gì nữa. Trong lòng Đông Hoàng, lão Anh và ba thợ săn Bất Hủ đều tràn ngập hoang mang, nhưng bọn họ vẫn ngoan ngoãn đi theo Nữ Oa và Phục Hy.
Mọi người đi được một đoạn, giữa sương mù dày đặc bỗng xuất hiện một căn nhà hình chóp. Tới gần một chút La Chinh mới nhìn thấy rõ ràng, đây là một căn nhà lá dựng bằng cỏ tranh. Nhà lá không có cửa, không thấy rõ tình hình bên trong.
Chẳng qua ban nãy tới gần, trong lòng mọi người đều có cảm giác không được thoải mái cực kỳ mãnh liệt.
Đối với những người có địa vị cao như Đông Hoàng và lão Anh thì cảm giác khó chịu này đủ để bọn họ ra tay giết chết đối phương. Nhưng ở nơi kỳ bí như thế này, bọn họ chỉ có thể kìm chế lại.
Thời điểm đi qua căn nhà lá đầu tiên, tất cả mọi người đều có thể chịu đựng. Nhưng phía trước nhanh chóng xuất hiện căn thứ hai, căn thứ ba…
Những căn nhà lá này đều đóng kín, sinh linh bên trong đều mang lại cho bọn họ cảm giác đó.
Dưới sự thôi thúc của cảm giác tò mò và bất an, cuối cùng Thắng Thiên Thử Vương không nhịn được nữa, hỏi: “Bên trong là cái gì?”
“Đừng hỏi” Nữ Oa lại trả lời.
Đôi mắt đậu tương của Thắng Thiên Thử Vương lập lòe, chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp tục tiến lên.
Nhưng lúc đi ngang qua một dãy nhà lá ngay hàng thẳng lối, Huyết Lang bỗng dừng bước: “Ngươi phải nói cho chúng ta biết rốt cuộc đó là cái gì, chúng ta mới quyết định có đi nữa hay không”
Không phải Huyết Lang không tin Nữ Oa, nhưng từ trước đến nay thợ săn Bất Hủ chưa bao giờ gửi gắm toàn bộ hy vọng vào người khác. Nếu biết trước, bọn họ sẽ thuận tiện đối phó với những tình huống bất ngờ.
Nữ Oa hơi hối hận, lúc ở bên ngoài nàng nên nói rõ quy củ mới phải, bây giờ có muốn cũng không có cơ hội.
“Là một loại Quỷ Quyệt” Nữ Oa đáp.
Nghe thấy đáp án này, Huyết Lang chỉ nhướng mày. Gã đã đoán được sơ bộ, hiện tại chỉ ép Nữ Oa nói ra mà thôi, thật sự cũng không bất ngờ lắm. Nhưng hai huynh đệ Huyết Nha, Huyết Sư lại mặt mày trắng bệch, không che giấu được sợ hãi tràn ra trong ánh mắt.
Ngược lại thì Đông Hoàng, lão Anh, Thắng Thiên Thử Vương và La Chinh lại không có phản ứng gì. Ngay cả ở Thượng Thanh Thiên cũng không có nhiều sinh linh biết đến sự tồn tại của “Quỷ Quyệt”, bọn họ hoạt động trong Thái Thanh Thiên cho nên cũng chưa từng nghe thấy. Nhưng thấy hai huynh đệ Huyết Nha Huyết Sư biến sắc như thế, bọn họ cũng nhận thức được đây không phải thứ gì dễ đối phó.
(Hết tập 200)