Mặc dù mọi người đã sớm chuẩn bị tâm lý sẵn sàng trước việc hạ thấp, nhưng khi nghe La Chinh chính miệng nói ra thì vẻ mặt vẫn hơi xìu xuống“Chúng ta còn sống được bao lâu nữa?” Văn Địa Chi hỏi.
La Chinh quay người chỉ về hướng xa, nói: “Hạ thấp bắt đầu từ vị trí đó, lấy nó làm tâm và mở rộng ra ngoài với tốc độ rất nhanh. Ta sẽ mang theo các vị, cố gắng cách xa khỏi nó”
Về việc liệu họ có sống được hay không, họ còn sống được bao lâu thì La Chinh không thể trả lời, nhưng mọi người đều đã hiểu rõ ý của hắn.
Sau khi trải qua vô số kiếp nạn, những người trong Tiên Phủ đều có khả năng giữ bình tĩnh rất cao.
Lê Lạc Thủy dựa vào vai La Tiêu, ánh mắt lướt qua La Chinh, La Niệm và La Yên từng người một, trên mặt bà là nụ cười thản nhiên.
Kẻ địch của bà đều đã không còn, kẻ đáng chết đều chết hết cả, cuộc đời này không còn tiếc nuối gì nữa. Trong khoảng thời gian cuối cùng còn có thể quây quần cùng con cháu mình, đây đã là sự ưu ái của số phận rồi.
Vẻ mặt của mấy người Hoa Thiên Mệnh, Cố Bắc cũng cực kỳ bình thản.
“Ôi, tiếc là ta còn một tâm nguyện chưa thành” Phục Hy ủ rũ cúi đầu nói.
“Tâm nguyện gì?” La Chinh hỏi.
“Đánh nát cây kim Chung Yên kia!” Phục Hy nói.
Từ rất rất lâu rồi, Phục Hy đã lập chí phải kết thúc sự giáng lâm của Chung Yên, trở thành chúa tể Chung Yên. Chẳng qua sự đời hay thay đổi, cuối cùng cây kim giáng lâm đến hỗn độn vòng này mạnh đến mức ngay cả Bất Hủ cảnh cũng không thể nào chống cự lại.
Hắn ta hiểu, bây giờ đánh nát cây kim Chung Yên đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa, song chấp niệm này vẫn ghim trong lòng không dứt ra được.
“Ta giúp ngươi thực hiện nguyện vọng này” La Chinh nói.
Phục Hy xua tay: “Thôi, ta không thể nào tự mình ra tay thì cũng chẳng có ý nghĩa…”
“Không, ngươi sẽ tự ra tay”
La Chinh nói xong thì vươn tay chạm nhẹ vào Phục Hy, năng lượng vô cùng vô tận ồ ạt tràn về phía hắn ta.
Phục Hy thân là Bất Hủ cảnh, không thể chịu đựng luồng năng lượng quá dồi dào, nhưng khi La Chinh rót năng lượng vào thì cũng đồng thời cường hóa thân thể của Phục Hy, nhằm buộc chặt năng lượng ở bên trong cơ thể hắn ta.
Sau khi đã rót khá nhiều năng lượng cho Phục Hy rồi, La Chinh dùng suy nghĩ của mình để dịch chuyển cả Tiên Phủ ra một khoảng thật xa, đi đến ngay phía trước cây kim Chung Yên.
“Đi đi, ngươi làm được mà” La Chinh nói.
Phục Hy chưa bao giờ nắm giữ năng lượng khủng bố đến vậy, cảm giác đầy ắp này không cách nào dùng từ ngữ để diễn tả được. Hắn ta cảm thấy mình có thể xé nát mọi thứ.
“Vèo…”
Hắn ta nhảy ra khỏi Tiên Phủ, thân hình nhoáng lên đi đến trước cây kim Chung Yên.
Đầu tiên, Phục Hy bẻ gãy phần gốc của cây kim rồi lui lại hơn mười mét, sau đó bỗng quát lớn một tiếng. Sức mạnh từ toàn thân hắn ta bùng phát ra ngoài qua cú đấm.
So với cây kim Chung Yên to lớn này, Phục Hy chẳng khác nào hạt bụi nhỏ xíu. Thế nhưng sức mạnh bộc phát ra từ hạt bụi này lại khiến cây kim Chung Yên bắt đầu vỡ nát và sụp đổ…
‘Rào rào rào rào rào rào…”
Lúc cây kim Chung Yên sụp đổ gây ra động tĩnh rất lớn, hấp dẫn sự chú ý của Tà Thần. Tà Thần bắt đầu dùng năng lực toàn tri để điều tra thử, sau đó hờ hững hừ một tiếng, nói: “Hành động nhàm chán…”
“Ha ha ha ha, sung sướng quá!”
Phục Hy quay về Tiên Phủ với vẻ mặt thỏa mãn vô cùng. Trong hơn một nghìn kỷ nguyên hỗn độn qua, chỉ có mình hắn ta làm được việc này, nguyện vọng cả đời đã được thỏa mãn, trên đời này không có chuyện gì vui hơn.
Cảm xúc lạc quan của Phục Hy cũng lây lan sang những người khác, hoàn cảnh vốn đang u sầu nặng nề nay đã nhẹ nhàng vui vẻ hơn. Thậm chí Phục Hy còn lấy rượu ngon ra cụng ly với mọi người.
La Chinh lặng lẽ rút đi, hắn vào một biệt viện và ngồi trên ghế đá trong sân.
Trong đầu hắn khẽ động, khởi động năng lực toàn tri, lập tức nhìn thấy phía bên kia của hỗn độn. Tà Thần đang đứng trên Hắc Thuyền ra lệnh cho hai tỷ bộ não.
Nhờ năng lực toàn tri mà La Chinh cũng biết rất rõ mọi chuyện bên phía Tà Thần.
Kẻ điên Tà Thần này đã chuyển hóa thế giới mẹ thành hai tỷ bộ não Thánh Hồn cảnh.
Hiện giờ Tà Thần vẫn gửi gắm hy vọng vào hai tỷ bộ não này, hy vọng chúng có thể đưa ra một phương án giúp ngăn chặn hạ thấp.
“Hạ thấp thật sự không giải được ư?” La Chinh lại hỏi.
Tòng đã xác nhận đáp án này với hắn rồi, đáp án này được nghiệm chứng suốt từ thế giới tầng cấp cao đến tận bây giờ, cực kỳ chuẩn xác.
“Theo như kinh nghiệm trong quá khứ thì đúng là không giải được” Giọng nói của Tòng đột nhiên vang lên.
“Trong lời ngươi có hàm ý” La Chinh nói.
Tòng im lặng một lúc rồi mới mở miệng nói tiếp: “Kinh nghiệm này được xây dựng dựa trên quy tắc, nhưng khi có thứ gì đó đánh vỡ quy tắc thì kinh nghiệm không còn nền tảng gì để dựa vào”
“Ngươi đang nói Tà Thần ư?” La Chinh hỏi.
“Không chỉ mỗi hắn mà cả ngươi nữa” Tòng đáp.
Khi Tòng nhìn thấy Tà Thần sử dụng năng lượng của thế giới tầng cấp cao hơn, hắn ta nhận ra rằng một vài thứ không giống bình thường đã xuất hiện.
Sau đó, Tòng lục lại ký ức của La Chinh hòng tìm ra nhân quả từ trong đó.
“Tà Thần sinh ra từ thế giới trong cơ thể ngươi, hắn thật ra là hóa thân của trạng thái tiêu cực trong vùng đất sơ khai của ngươi. Từ điểm này mà nói, Tà Thần thật ra là một ngươi nhưng hoàn toàn tương phản với ngươi” Tòng nói.
La Chinh gật đầu, bày tỏ rằng mình đồng ý.
“Ta và Ác vốn là một thể, Ác do ta sáng tạo ra và rốt cuộc ta cũng không thể nào ngăn chặn gã… Quan hệ giữa ngươi và Tà Thần có phải rất giống ta và Ác không?” Tòng nói: “Cho nên, ngươi và Tà Thần sinh ra tuyệt đối không phải chỉ là ngẫu nhiên”
Nghe vậy, La Chinh lại xem thường: “Ví dụ trùng hợp như này thì trên thế giới đâu mà chẳng có”
“Nhưng Tà Thần có thể đi ngược lại quy tắc nền tảng, trực tiếp sử dụng sức mạnh của thế giới tầng cấp cao” Tòng nói tiếp: “Nếu ta đoán không sai thì thật ra ngươi cũng có thể sử dụng năng lượng của thế giới tầng cấp cao”
“Ha ha…” La Chinh cười nhạt rồi tự giễu: “Ngay cả năng lượng Cực Thái, ta còn phải dựa vào ngươi mới sử dụng được. Năng lượng của thế giới tầng cấp cao, ta vốn không thể nào hiểu nổi chứ đừng nói đến chuyện sử dụng”
“Ta trao cho ngươi là ngươi sẽ hiểu ngay”
Tòng nói xong bèn rót ký ức nhiều vô số kể của mình vào trong đầu La Chinh.
Đó là ngăn thứ sáu, ngăn thứ bảy, ngăn thứ tám…
Trường, Xưng, Ngẫu, Ma…
Mãi cho đến phương pháp cấu trúc năng lượng của thế giới ngăn thứ mười hai.
Tòng cũng giống như Hàng Cách Giả, đều nắm giữ năng lượng của thế giới tầng cấp cao, nhưng sau khi thế giới tầng cấp cao hạ thấp thì họ không thể nào sử dụng tiếp nữa, quy tắc nền đã hạn chế bọn họ.
La Chinh nhắm chặt hai mắt, tiêu hóa lượng ký ức trong đầu.
Một lúc sau, La Chinh chầm chậm mở mắt ra, trong đôi mắt đen láy là vẻ kích động khó giấu.
Hắn không biết liệu cuối cùng mình có thể tìm ra biện pháp ngăn chặn hạ thấp hay không, nếu thật sự ngăn được thì giữa hắn và Tà Thần chắc chắn sẽ phải nổ ra một trận chiến.
Nếu chỉ dựa vào năng lượng Cực Thái thì La Chinh thua là cái chắc, thật sự hắn rất cần nắm được sức mạnh tầng cấp cao.
“Năng lượng… Trường”
La Chinh vươn tay, hai ngón tay chà nhẹ vào nhau, năng lượng chầm chậm chảy ra.
“Ù…”
Một dòng năng lượng màu lam nhạt chuyển động thật chậm và dần dần hình thành một kết cấu hình tròn hoàn chỉnh, trôi nổi trước mặt La Chinh.
Đó là một năng lượng Trường mới tinh.
“Ta… làm được rồi?” La Chinh nhìn vòng tròn với vẻ khó tin.
“Tiếp đi” Tòng ra lệnh.
La Chinh lập tức phóng ra “Xưng”, “Ngẫu”, “Ma” một cách tuần tự, tất cả đều hoàn thành một cách hết sức thuận lợi.
“Suy đoán của ta đã đúng” Tòng nói: “Ngươi và Tà Thần đều là biến số bất ngờ sinh ra trong thế giới này nên mới có thể vượt qua rào cản quy tắc”
“Biến số bất ngờ sinh ra? Nghĩa là sao?” Trên mặt La Chinh toàn là vẻ không hiểu.
(Hết tập 217)