Lúc La Chinh định phá tan vách tường từ khói biến thành này thì mấy con Doanh Ngư đã lặng lẽ xông về phía hắnNgay khi bọn chúng há cái miệng to như chậu máu cắn về phía La Chinh, một thanh kiếm nhỏ lặng lẽ không tiếng động bay tới, cắt bọn chúng thành mấy khúc.
“Cẩn thận, La Chinh” Lăng Sương nhắc nhở.
Lúc La Chinh phá tường, Lăng Sương cũng chú ý động tĩnh xung quanh.
“Vách tường này… rất khó phá” La Chinh cau mày nói.
Không cách nào vượt qua bức tường, cũng không có cách nào rời khỏi Bỉ Ngạn, mà Doanh Ngư trong tế đàn xuất hiện liên tục không ngừng, đối với đệ tử Thiên Cung mà nói y hệt một con đường cùng!
Những con Doanh Ngư kia đương nhiên không thể làm La Chinh bị thương, nhưng đệ tử Thiên Cung phía sau thì thảm rồi.
Doanh Ngư trong tế đàn bay ra từ bốn phương tám hướng chạy thẳng tới chỗ đám đệ tử Thiên Cung, cũng không biết tộc Hữu Hùng và Thần Nông Thị dùng thủ đoạn gì mà những con Doanh Ngư kia tự động bỏ qua bọn họ.
Một đệ tử thực lực nhỏ yếu chạy hơi chậm một chút, bị một bầy Doanh Ngư vây quanh, trong nháy mắt dương hồn đã bị xé nát. Cơn đau do linh hồn bị xé rách khiến hắn ta không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng tiếng hét thảm đó chỉ kéo dài một hơi thở đã biến mất, hắn ta đã bị Doanh Ngư chia ra ăn sạch.
Tiếng kêu thảm thiết như vậy đua nhau vang lên, dương hồn của đệ tử Thiên Cung không ngừng bị Doanh Ngư cắn nuốt, cục diện lại trở nên hỗn loạn.
Tuy nói ở đây có không ít tinh nhuệ Thiên Cung, nhưng cho dù là Mạc Nhất Kiếm hay những người khác đều chỉ tự lo phần mình.
“Tiếp tục như vậy không được” La Chinh nhìn Doanh Ngư càng ngày càng nhiều bèn đứng trên tế đàn hét lớn, đồng thời thúc giục linh hồn bộc phát ra khí thế kinh người: “Tất cả đệ tử Thiên Cung đều tới chỗ ta mau!”
Tất cả đệ tử Thiên Cung đều bị La Chinh thu hút tới.
Lúc trước La Chinh vẫn luôn dẫn trước, vốn đã rất nổi bật, còn mọi người theo sát phía sau, chỉ có điều không thành hình dạng gì mà thôi. Bây giờ nghe theo lời kêu gọi của hắn, đám tinh nhuệ Thiên Cung cũng sắp xếp đội hình, không ngừng tụ hội về chỗ La Chinh.
Các đệ tử Thiên Cung thực lực nhỏ yếu được vây ở giữa, những cường giả điện hồn có sức đánh một trận với đám Doanh Ngư thì cản ở bên ngoài.
Đội hình sắp xếp xong, dựa lưng vào cạnh tế đàn, cuối cùng thế cục cũng hòa hoãn lại.
Những con Doanh Ngư hung hãn kia con trước gục ngã con sau lập tức tiến lên, nhưng vừa mới đến gần đã bị mọi người đồng tâm hiệp lực chém chết!
“Mọi người đừng hoảng loạn!”
“Chúng ta không phải không có sức chống trả đám Doanh Ngư này!”
“Nếu tộc Hữu Hùng không để chúng ta rời đi, chúng ta hãy chiến một trận với bọn họ!”
Đầu óc của đám tinh nhuệ Thiên Cung đều rất minh mẫn, họ liên tục cổ vũ nhau, lòng tin của mọi người cũng dần khôi phục.
“La sư đệ!”
Một người nhảy lên tế đàn và gọi.
La Chinh cũng nghe thấy giọng của người này, đó là Cao Khải Chính.
“Cao sư huynh cũng tới à” La Chinh nói.
“Ta chỉ tới xem náo nhiệt thôi, ai ngờ lại xảy ra loại chuyện này” Cao Khải Chính buồn bực nói.
Đại khái đa số đệ tử Thiên Cung ở đây đều chỉ muốn xem náo nhiệt, cũng không loại bỏ khả năng bọn họ có ý đồ với kết tinh linh hồn mà tộc Hữu Hùng lấy ra.
Bây giờ La Chinh cũng không rảnh nghe Cao Khải Chính than phiền. Lúc này đông đảo đệ tử Thiên Cung đang xếp thành một hình tròn, chỉ cần có thể phá vỡ vách tường khói bụi này là được. La Chinh bèn nói: “Vách tường tạo thành từ khói này rất kỳ quái, nếu các vị tinh nhuệ Thiên Cung có cách thì có thể tới thử!”
Vừa rồi La Chinh mới thử xong, ngay đến Tâm Niệm Kiếm vô địch mà vẫn không làm được gì vách tường này.
Nhưng những tinh nhuệ của Thiên Cung được truyền thừa từ những ngọn núi khác nhau, đương nhiên mỗi người đều có thần thông của riêng mình, nói không chừng có người tu luyện thần thông linh hồn có thể phá vỡ bức tường này.
Dứt lời, La Chinh nhảy xuống khỏi tế đàn và đi tới tầng ngoài đội ngũ, giúp đỡ đám tinh nhuệ Thiên Cung đánh giết Doanh Ngư.
“Ta tới!”
Trong đội ngũ có một người bay lên trời, đứng trên tế đàn.
“Là Diệp Thương!”
“Thiên tài đệ nhất núi Thái Thanh!”
“Hắn là nhân vật có thể sánh ngang với Mạc Nhất Kiếm, hơn nữa tu vi còn cao hơn Mạc Nhất Kiếm!”
Giờ phút này, bên ngoài linh hồn Diệp Thương bốc lên từng ngọn lửa màu tím, toàn bộ dương hồn của hắn ta như đang cháy vậy. Chỉ thấy hắn ta vỗ hai tay lên vách tường, ngọn lửa màu tím kỳ lạ cháy bùng lên trên vách tường.
Thần thông hồn hỏa này là một môn tuyệt học linh hồn của núi Thái Thanh, cho dù ở núi Thái Thanh cũng rất ít người có thể nắm giữ.
Bị ngọn lửa linh hồn thiêu đốt, vách tường kia chỉ hơi đổi màu nhưng vẫn không thay đổi tính chất.
Diệp Thương thử mấy lần, sau đó chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, nhảy từ trên tế đàn xuống: “Vách tường này ta không phá được!”
“Ta tới!”
“Ta cũng tới!”
Đám tinh nhuệ Thiên Cung thay nhau ra trận, mỗi người tự thi triển tuyệt học của mình.
La Chinh vừa chém giết những Doanh Ngư kia vừa chú ý động tĩnh phía sau, thấy các loại thần thông linh hồn kỳ quái thì trong lòng cũng cảm thán thờ dài.
Thái Nhất Thiên Cung quả nhiên có cơ sở non yếu, bề ngoài mang tiếng là một trong tam đại chính thống Nhân tộc, nhưng cuối cùng vẫn do vô số gia tộc chắp vá lại, bảy ngọn núi lớn thì mạnh ai nấy tự phát triển, mỗi núi đều có một hệ thống riêng nhưng chưa hoàn toàn hòa hợp.
Nhìn lại tộc Hữu Hùng và Thần Nông Thị, bọn họ đều là người cùng tộc, trong người chảy dòng máu giống nhau, ở rất nhiều thời điểm Thái Nhất Thiên Cung không thể nào chiếm được ưu thế.
Đám đệ tử tinh nhuệ ỷ mình có thể phá vỡ vách tường đều thay nhau thử một lần, nhưng toàn bộ đều thất bại.
“Chúng ta không thể phá vỡ bức tường này!”
“Làm sao bây giờ?”
“Không lẽ cứ bị vây ở chỗ này mãi?”
Tất cả tế đàn đều có Doanh Ngư lao ra liên tục không ngừng. Tuy mọi người tụ tập lại và đồng tâm hiệp lực chém giết không ít Doanh Ngư, nhưng sức mạnh linh hồn của mọi người dù gì cũng có hạn. Mặc dù trong tay mọi người đều có hồn đan để bổ sung nhưng hồn đan cuối cùng cũng có lúc dùng hết.
Nếu cứ bị vây mãi ở đây, cuối cùng vẫn là một con đường chết.
“Vậy nếu phá hỏng tế đàn này thì sao?” Bỗng nhiên có người đưa ra ý kiến.
Tộc Hữu Hùng triệu hồi ra những tế đàn này là từ hư ảo hóa thành thực, đám người Lăng Sương hiện đang ở trên đó, trong tế đàn chỉ cần có Doanh Ngư bay ra là sẽ bị nàng giết ngay lập tức.
Khu vực này có chừng trên một trăm tế đàn, nếu có thể phá hỏng tế đàn thì vẫn có khả năng đánh một trận!
“Có lẽ rất khó…”
Ánh sáng chợt lóe lên trên chiếc dây chuyền Vu Hồn trước ngực Lăng Sương, tiểu kiếm linh hồn trôi lơ lửng bên người nàng đã chém mạnh về phía tế đàn.
“Keng!”
Thanh tiểu kiếm kia bị văng ra.
Mức độ vững chắc của những tế đàn này có thể so với thần miếu, hiển nhiên không phải thứ bọn họ có thể phá hỏng được.
Ngoài Lăng Sương ra, còn mấy người nữa cũng thử một phen nhưng đều có kết quả giống nhau.
La Chinh thấy vậy bèn cau mày. Nếu dương hồn của hắn có thể thoát khỏi Bỉ Ngạn và đổi thành thân xác thì hắn có thể đập vỡ những tế đàn này, nhưng nếu hắn đã có thể thoát khỏi Bỉ Ngạn thì mọi người cũng có thể thoát khỏi, ngược lại không cần phí công như vậy…
“Rào rào rào rào rào rào…”
Doanh Ngư ở phía xa bỗng xoay tròn bay lên theo hình xoắn ốc, bảo vệ một dương hồn ở trong đó, kia chính là Cơ Trường Kim.
“Trong lòng các ngươi vẫn ấp ủ hy vọng sống sót à?” Cơ Trường Kim nở nụ cười châm biếm, nói: “Vậy hãy để ta tự tay đánh nát ảo tưởng của các ngươi! Đều trở thành thức ăn nuôi Doanh Ngư cho ta!”
Gã vừa dứt lời, trong tấm kính trên tất cả tế đàn hiện ra một tia sáng màu vàng nhạt, hình thể của những con Doanh Ngư từ trong gương bơi ra bỗng lớn hơn gấp mấy lần!