Tà Thần có nhận thức rất rõ ràng về độ chênh lệch giữa mình và La Chinh cũng như Hàng Cách Giả. Khi huy động năng lượng của thế giới mẹ, hắn ta có thể giao đấu với La Chinh và Hàng Cách Giả tầm ba đến năm hiệp. Nếu còn chưa phân chia thắng bại thì hắn ta chỉ đành phải hiến tế vật chất của thế giới mẹ để bổ sung thêm cho mình, khi đó khoảng cách giữa đôi bên chính là hữu hạn đấu với vô hạn, sớm muộn gì Tà Thần cũng sẽ bị La Chinh và Hàng Cách Giả bào mòn đến chếtSong, mức độ năng lượng mà Tà Thần có thể phóng ra trong một hiệp hoàn toàn không thua gì Hàng Cách Giả và La Chinh.
Một mặt, Tà Thần đang cố gắng tìm tòi về nguồn gốc của năng lượng, mặt khác thì dùng “Trường” để mở rộng thế giới mẹ đến vô hạn. Hắn ta muốn bao trùm toàn bộ thế giới hỗn độn ở bên trong, như vậy mọi thứ trong thế giới hỗn độn đều sẽ thuộc về hắn ta.
Nhưng khi nhìn thấy dòng năng lượng bất chợt bộc phát ra này, Tà Thần ngây ngẩn cả người.
Phải là tồn tại như thế nào mới có thể phóng ra năng lượng khủng bố nhường ấy?
Khi dòng năng lượng này cắt ngang qua phạm vi của thế giới mẹ, Tà Thần bèn dùng năng lượng toàn tri để tính thử.
Đáp án thu được khiến lồng ngực hắn ta như bị một cây búa tạ nện vào.
Để kích phát ra dòng năng lượng này ước chừng cần hiến tế toàn bộ vật chất của sáu mươi nghìn thế giới mẹ…
Nói cách khác, dù hắn ta hiến tế hết cả thế giới mẹ này thì uy lực phóng ra cũng chỉ tương đương với một phần sáu mươi nghìn dòng năng lượng vừa rồi mà thôi.
Hắn ta cảm thấy yết hầu khô ran đi, trong miệng đắng nghét, sự ngạo nghễ khinh người của hắn ta càng giống một trò đùa…
“Có cần khoanh vùng tiếp không?” Phân thân nhìn vẻ mặt của bản tôn, thận trọng hỏi.
“Làm tiếp đi” Tà Thần bản tôn đáp rồi lập tức biến mất.
Những mảnh nhỏ của thế giới mẹ nâng một bình đài hình vuông thật to nổi lơ lửng giữa không trung, hàng chục nghìn phân thân Tà Thần tụ tập trên đó.
Xung quanh bình đài này là từng cột sáng năng lượng màu đỏ nhạt, chúng hình thành từng cột rào to lớn, biến bình đài khoáng đạt này thành một ngục giam khổng lồ.
Bất kỳ phân thân nào định thoát khỏi bình đài này đều sẽ bị đánh giết ngay lập tức, mà không gian trên bình đài thì đang trong trạng thái đóng kín, nhóm phân thân không thể nào sử dụng dịch chuyển không gian.
Giờ phút này, bên trong ngục giam to lớn đang nổ ra cuộc tranh luận gay gắt.
“Năng lượng và vật chất là hai mặt của con người, đây là luật lệ sắt thép!”
“Không đủ vật chất thì không đủ năng lượng…”
“Các ngươi toàn nói tầm bậy, sự chuyển đổi của vật chất và năng lượng chỉ mang tính biểu tượng mà thôi, chỉ ở trong thế giới ngăn thấp mới nhìn thấy như vậy. Trong thế giới ngăn cao chắc chắn có một con đường tắt giúp thu hoạch năng lượng, La Chinh và Hàng Cách Giả đều có con đường tắt ấy!”
“Chúng ta mau chóng hoàn nguyên lên cấp cao hơn đi, như vậy nhất định có thể tìm ra con đường tắt này…”
Trong ngục giam ầm ĩ cực kỳ, mỗi một phân thân Tà Thần đều nóng nảy biểu đạt ý kiến của mình. Quan niệm của họ va chạm với nhau, làm bắn ra tia lửa trí tuệ.
Thông Thiên giáo chủ cùng Hàn Ca đứng ở cổng ngục giam nghe ngóng, vẻ mặt hai người đều chấn động vô cùng.
Mỗi một phân thân Tà Thần đều có được trí tuệ khôn cùng, đông đảo phân thân Tà Thần họp lại cùng thảo luận đã dần dần lần mò ra được nguồn gốc của năng lượng.
Lúc trước hai người họ cảm thấy mục tiêu của Tà Thần hơi cao quá, nhưng nhìn tình hình này thì e rằng không bao lâu sau, nhóm phân thân sẽ thật sự tìm ra con đường tắt ấy.
Trong lúc hai người đang thận trọng nghe ngóng thì từng hạt cát nhỏ xíu chầm chậm bay ra khỏi ngục giam.
Hạt cát này lặng lẽ rơi xuống từ một phân thân Tà Thần. Hắn ta không tham gia vào cuộc tranh cãi nảy lửa kia mà chỉ yên tĩnh co đầu rút cổ trong một góc, từ quần áo cho đến thân thể đều đang hóa thành từng hạt cát mịn.
Những hạt cát không hề bắt mắt ấy bay từ từ đến cửa ngục giam, đắp lên thành một lớp thật mỏng, còn thân thể của phân thân kia thì càng lúc càng nhỏ đi…
“Tại sao trên mặt đất lại có nhiều cát đến vậy?”
Trong lúc vô tình, Thông Thiên giáo chủ để ý thấy hạt cát trên đất thì nhíu mày lại. Y và Hàn Ca không phải là kẻ sơ ý chủ quan, nếu là hạt cát bình thường rơi xuống đất thì bọn họ không thể nào không phát hiện ra.
Lúc Hàn Ca còn đang thấy kỳ lạ thì hạt cát kia bỗng ngưng tụ thành Tà Thần.
Thông Thiên giáo chủ và Hàn Ca không thể phân biệt phân thân với bản tôn, y đang định mở miệng thì Tà Thần kia vươn tay phẩy nhẹ về phía Hàn Ca. Một cái lồng vô hình chụp xuống Hàn Ca, đồng thời Tà Thần vươn một tay ra bóp chặt cổ Thông Thiên giáo chủ.
“Ta thèm thân thể của ngươi từ rất lâu rồi, muốn thoát khỏi bản tôn thì chỉ có thể cướp thân thể ngươi thôi” Phân thân Tà Thần cười to rồi nói.
Phân thân Tà Thần sử dụng năng lượng Cực Thái nên Hàn Ca và Thông Thiên giáo chủ không phải là đối thủ của hắn ta.
“Ngươi…” Thông Thiên giáo chủ tái mặt: “Bản tôn của ngươi gì cũng biết, gì cũng làm được, dù ngươi cướp lấy thân thể ta thì bản tôn cũng sẽ biết được thôi. Ngươi không lừa được hắn đâu!”
“Gì cũng biết? Gì cũng làm được? Năng lực của thế giới ngăn thứ ba là cái thá gì chứ, ta có thể dễ dàng qua mắt hắn!” Phân thân Tà Thần khịt mũi coi thường. Trong hai mắt hắn ta bỗng phát ra gợn sóng nhàn nhạt, đồng thời bắt đầu cướp thân thể của Thông Thiên giáo chủ: “Tâm Linh Cực Thái!”
Ngay khi năng lượng Cực Thái vừa bắt đầu tuôn ra, bản tôn Tà Thần bỗng xuất hiện ngay trên đỉnh đầu của phân thân này và đạp một đạp xuống.
“Soạt…”
Thân thể của phân thân Tà Thần lập tức đổ sụp xuống biến thành một bãi cát. Những hạt cát này đều có linh tính, chúng vội chảy về một hướng.
“Hừ…”
Bản tôn Tà Thần hừ lạnh, một ngọn lửa được nhóm lên bao quanh ụ cát này.
Hạt cát chạy đến đâu là lửa đốt đến đó.
Từ trong ngọn lửa không ngừng truyền ra tiếng gào thét của phân thân Tà Thần. Sau khi âm thanh tắt lịm thì những hạt cát kia đã bị nung luyện thành một khối pha lê trong suốt.
Thông Thiên giáo chủ vẫn chưa hết sợ hãi, y nói: “Đám phân thân này đúng là không khiến người ta an tâm được…”
Tà Thần bản tôn nhìn thoáng qua ngục giam, lắc đầu nói: “Chịu thôi, ta không thể đưa sự sợ hãi vào trong đầu của đám phân thân này”
“Sao lại không?” Hàn Ca hỏi.
Tà Thần bản tôn chỉ chỉ vào đầu mình: “Sợ sệt quá mức sẽ khiến họ mất đi trí tưởng tượng và sức sáng tạo, đó là thứ quý báu nhất của họ”
Nghe đến đây, Thông Thiên giáo chủ và Hàn Ca cũng hiểu được đôi chút.
“Này!”
Một phân thân Tà Thần chào hỏi qua lớp hàng rào, sau đó chắp hai tay lại rồi nhẹ nhàng kéo ra. Một màn sáng màu đỏ nhạt chầm chậm chuyển động quanh người hắn ta: “Ta tìm ra một loại ‘Trường’ mới, sinh linh ở bên trong đó sẽ rơi vào hỗn loạn…”
Số lượng của “Trường” chắc có tám mươi sáu loại.
Hiệu suất của nhóm phân thân Tà Thần rất cao, trong thời gian ngắn đã tìm ra mười ba loại, sau khi tìm ra được quy luật rõ ràng thì tốc độ sẽ càng lúc càng nhanh.
Nhưng Tà Thần bản tôn không vui nổi. Hắn ta chầm chậm bay lên trên ngục giam, nhìn xuống nhóm phân thân bên dưới và nói: “Các huynh đệ làm không tệ, nhưng thời gian không đủ. Ta vừa mới thấy một dòng năng lượng rất mạnh phóng ra từ trong vùng đất Tuyệt Táng”
“Mạnh cỡ nào?”
“Tương đương với việc hiến tế hết năng lượng của sáu mươi nghìn thế giới mẹ” Tà Thần nói.
“Ồ…”
Mấy chục nghìn Tà Thần lập tức xôn xao hẳn lên.
Thông Thiên giáo chủ cùng Hàn Ca cũng có vẻ mặt hết sức ngạc nhiên, thậm chí họ còn nghi ngờ liệu mình có nghe nhầm không.
“Họ có thể điều khiển năng lượng vô hạn, chỉ dựa vào ‘Trường’ thì ta không có bất cứ phần thắng nào. Ta cần các ngươi tìm ra nguồn gốc năng lượng, tìm ra con đường tắt có thể giúp ta điều khiển năng lượng theo ý muốn. Vì vậy, ta cần càng nhiều trí tuệ hơn, cần càng nhiều các ngươi hơn…”
Vừa dứt lời, toàn bộ mảnh vỡ hình thành nên thế giới mẹ bắt đầu chấn động. Tà Thần dự định hiến tế toàn bộ.