Bóng người cao gầy kia từ từ đi đến gần, sau lưng có mấy vị Chiến Tướng Yêu Dạ tộc đi theoYêu Dạ tộc âm thịnh dương suy, trong chủng tộc hoàn mỹ này hầu như toàn do là phái nữ nắm vai trò chủ đạo!
Khi thấy bóng dáng kia từ từ đi tới, không ít sinh linh giống đực của những chủng tộc khác đều không nhịn được mà nuốt một ngụm ngước bọt, lộ ra ánh mắt tham lam đầy dục vọng.
Có điều khi cô gái Yêu Dạ tộc kia lướt qua bọn họ, thì họ lập tức cảm thấy đôi mắt của mình nóng rực lên, giống như đang bị một ngọn lửa thiêu cháy!
“A! Mắt của ta!”
“Đau quá, ta không nhìn thấy gì cả!”
“Không phải mù rồi đấy chứ?”
Không ít sinh linh che mắt lại, hét ầm lên.
“Ai bảo các ngươi nhìn lung tung làm gì! Nhìn lung tung thì cũng thôi, nhưng trong lòng lại còn có suy nghĩ dâm tà, đương nhiên sẽ bị cắn trả. Đó là người nắm giữ chỗ ngồi của Yêu Dạ tộc, Bạch Huyễn! Nghe nói nàng chỉ mới là Chiến Tôn cấp mười thôi, nhưng linh hồn đã bước vào Chiến Hồn Cảnh rồi!”
“Chiến Hồn Cảnh? Trời ạ! Đến Chiến Thánh còn đầy người chưa có được linh hồn là Chiến Hồn Cảnh đấy?”
“Ngươi đánh giá Chiến Hồn Cảnh quá thấp rồi, ngay cả cường giả Thần Hải Cảnh cũng chẳng phải tất cả đều có linh hồn Chiến Hồn Cảnh đâu. Nghe nói linh hồn Chiến Hồn Cảnh vô cùng lợi hại, công kích linh hồn bình thường hoàn toàn không có tác dụng!”
Bước chân Bạch Huyễn vô cùng nhẹ nhàng, linh hoạt giống như một chú mèo con. Khi nàng bước về phía bia thiên phú, nhìn thoáng qua cái tên trên vách tường kia xong thì trong đôi mắt liền toát ra vẻ kinh ngạc. Cho dù nàng đã nhận được tin tức, rằng một Chiến Giả cấp mười đến từ Nhân tộc đã leo lên tới hàng thứ nhất, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy thì cũng cảm thấy khiếp sợ và không thể tưởng tượng nổi.
Nhân tộc… Dựa vào đâu mà lại xuất hiện một thiên tài như thế? So ra còn mạnh hơn Lưu Vũ của Yêu Dạ tộc bọn họ?
Sau đó Bạch Huyễn nhìn thoáng qua Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc.
Triệu Phần Cầm lập tức nói: “Bạch Huyễn, quy tắc do mười bốn chủng tộc chúng ta cùng nhau định ra, chẳng lẽ lại để mặc cho Ma tộc nói bỏ là bỏ? Có bản lĩnh thì giết La Chinh trên sàn đấu ấy, như vậy tất nhiên Nhân tộc chúng ta sẽ không nói nhảm một lời, nhưng giết La Chinh ở khu vực an toàn thì hơi quá đáng!”
Triệu Phần Cầm rất rõ, Nhân tộc quá nhỏ bé nên hoàn toàn không có tư cách để đàm phán với Ma tộc, chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người Yêu Dạ tộc mà thôi.
Yêu Dạ tộc có 16 chỗ ngồi trên đỉnh tháp, số lượng gần bằng Ma tộc, hơn nữa thân thể Yêu Dạ tộc còn mạnh mẽ hơn cả Ma tộc! Cho dù có ít chỗ ngồi hơn nhưng cũng hoàn toàn không e ngại Ma tộc điều gì.
Mông Xung cũng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuyệt mỹ kia của Bạch Huyễn. Điều Ma tộc không hy vọng nhất chính là Yêu Dạ tộc đứng ra chắn ngang một cước. Một khi Yêu Dạ tộc nhúng tay vào thì chuyện này sẽ trở nên vô cùng phiền toái.
Bạch Huyễn cười thản nhiên, nụ cười kia giống như có thể chạm đến linh hồn của người ta vậy, sau đó thản nhiên nói: “Yêu Dạ tộc chúng ta sẽ không nhúng tay vào chuyện này”
Dứt bỏ ân oán giữa Ma tộc và Yêu Dạ tộc thì thật ra trong chuyện này, Yêu Dạ tộc và Ma tộc có cùng lợi ích chung, bọn bọ đều không mong Nhân tộc có thể quật khởi.
Tài nguyên trên đại lục Hải Thần này có hạn, một chủng tộc quật khởi tất sẽ chiếm mất tài nguyên của chủng tộc khác. Tuy Yêu Dạ tộc đã là chủng tộc mạnh mẽ nhất đại lục Hải Thần, nhưng bây giờ lại chỉ nhờ vào Lưu Vũ để mơ hồ áp đảo Ma tộc.
Chỉ là tốc độ sinh sản của Yêu Dạ tộc không bằng những chủng tộc khác, mà nền tảng thực tế cũng không dày bằng Ma tộc.
Mặc dù bọn họ không thích Ma tộc, nhưng cũng không mong Nhân tộc sẽ quật khởi…
Vì vậy đứng ở vị trí của Bạch Huyễn, tất nhiên nàng sẽ vui lòng để Ma tộc ra tay giết chết La Chinh! Còn Yêu Dạ tộc của nàng chẳng qua chỉ đứng cạnh nhìn xem mà thôi.
Nghe thấy lời nói của Bạch Huyễn, sắc mặt đám người Nhân tộc Triệu Phần Cầm, Chu Chử Hạc, Cảnh đại nhân và Hạ Sương đều trầm xuống. Xem ra nỗi lo của bọn họ là đúng rồi. Đúng là La Chinh quá chói mắt.
Lúc này trên mặt Mông Xung lại toát ra nụ cười ác độc. Xem ra vấn đề này hôm nay không khó xử lý, chỉ cần chờ La Chinh ra khỏi bia thiên phú rồi lập tức giết chết hắn là được. Vấn đề này tuyệt đối không phiền toái chút nào…
Thật ra Mông Xung còn hơi hối hận, bởi đã đợi tới tận khi La Chinh leo đến tầng thứ mười mới ra tay, lẽ ra Ma tộc nên ra tay từ sớm. Chẳng qua lúc ấy còn đánh giá thực lực của La Chinh quá thấp nên đã phái tên thích khách Dạ tộc thực lực quá yếu kia đi!
“Có điều, quy tắc của tháp Tội Ác là do mười bốn tộc cùng nhau định ra, nếu Ma tộc muốn tuỳ ý phá vỡ, ta nghĩ có phải nên cho mọi người một lý do thích đáng hay không?” Bỗng nhiên Bạch Huyễn chuyển lời nói.
Nghe thấy Bạch Huyễn nói như vậy, sắc mặt Mông Xung u ám đi: “Bạch Huyễn, lời này của ngươi là có ý gì?”
“Phá vỡ quy tắc của tháp Tội Ác thì phải trả một cái giá thật lớn. Ma tộc các ngươi phá vỡ quy tắc, diệt trừ thiên tài Nhân tộc, ít nhất cũng phải cho Nhân tộc một khoản bồi thường tương đối chứ! Nếu không, Ma tộc ngươi định ăn nói với các chủng tộc khác thế nào?” Bạch Huyễn không nhanh không chậm nói.
Yêu Dạ tộc là một chủng tộc chú ý đến trật tự, quy tắc là do cường giả định ra, nhưng cho dù có là cường giả cũng không thể tuỳ ý phá hỏng được. Nếu không tất cả mọi người sẽ không ai coi quy tắc ra gì, về sau có phải ai cũng có thể làm càn được không?
Như thế thì tháp Tội Ác sẽ rơi vào hỗn loạn lần nữa, giống như lúc ban đầu. Đến lúc đó, đám thiên tài của tất cả các chủng tộc lớn bọn họ đừng nghĩ đến chuyện tập trung tu luyện nữa. Nếu thiên tài cứ tiến vào tháp Tội Ác sẽ bị ám sát, minh sát… Dù sao cũng không có quy tắc, chủng tộc nào cũng có thể làm xằng làm bậy!
Đây cũng không phải cảnh Yêu Dạ tộc muốn nhìn thấy.
Vì vậy trong cái nhìn của Bạch Huyễn, chuyện Ma tộc muốn phá vỡ quy tắc thì không phải là không thể, chỉ là nếu muốn phá vỡ được quy tắc thì phải trả một cái giá tương ứng, nếu không mọi người còn cần chỗ ngồi để làm gì? Đặt ra quy tắc để làm gì nữa?
Nghe lời Bạch Huyễn nói, Mông Xung liền cười lạnh: “Bồi thường? Đúng là không phải không thể. Thánh địa Viêm Ma và thánh địa Khủng Ma chúng ta định sẽ cho các ngươi mười món thánh khí hạ phẩm. Vậy có được không? Chỉ cần La Chinh chết, ta sẽ đại diện Ma tộc thực hiện lời hứa này!”
Chu Chử Hạc nghe nói như thế, lập tức nổi giận: “Mười món thánh khí hạ phẩm? Ngươi cho ăn xin à!”
Tuy thánh khí trân quý, nhưng đối với thánh địa mà nói thì cũng chẳng phải là thứ đặc biệt hiếm có gì. Trong thánh địa Tử Tâm cũng có ít nhất hai mươi món thánh khí hạ phẩm.
So với La Chinh, đừng nói là mười món thánh khí hạ phẩm, cho dù là một trăm món thì Nhân tộc cũng sẽ không thoả hiệp. Dù sao thì loại thiên tài siêu cấp này có thể gặp nhưng không thể cầu, mà thánh khí thì phải vào tay cường giả mới có thể phát huy được uy lực của nó!
“Mười món thánh khí, như vậy là nhiều rồi. Đây không phải là ta đang thương lượng với Nhân tộc các ngươi. Hiểu chưa?” Mông Xung cười lạnh nói.
Triệu Phần Cầm lắc đầu: “Nói cho cùng thì các ngươi vẫn không coi quy tắc của tháp Tội Ác ra gì. Chỉ chút bồi thường ấy mà đã muốn Nhân tộc chúng ra hy sinh một thiên tài siêu cấp? Chỉ cần là sinh linh có đầu óc thì cũng biết rõ chuyện gì đang xảy ra!”
Đúng lúc đang tranh luận thì Nguyệt Thủ bất ngờ chen ngang: “Mông Xung đại nhân, không cần tranh luận với bọn họ nữa, ta đã có cách giải quyết”
Mông Xung lạnh nhạt nói: “Ngươi có cách giải quyết? Ngươi nói xem!”
“Nếu như Nhân tộc đã luôn miệng nhắc đến quy tắc, vậy thì chúng ta cứ làm theo quy tắc là được rồi, như thế cũng không cần cho bọn chúng mười món thánh khí để bồi thường nữa. Đợi đến khi La Chinh ra khỏi bia thiên phú, ta sẽ trực tiếp khiêu chiến hắn, giết hắn trên sàn đấu là xong!” Vẻ mặt Nguyệt Thủ tràn đầy tự tin nói.
Nguyệt Thủ vừa nói xong, sắc mặt Mông Trùng và hai người Phần Cầm, Chử Hạc đều toát ra vẻ toan tính.
Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc đều biết rõ, Nhân tộc không có chút lợi thế nào khi cò kè mặc cả với Ma tộc. Nếu như La Chinh có thể sống sót trên sàn đấu, có thể tiến thêm một bước mang tính chất quyết định theo quy tắc, thì ít nhất cũng có thể giúp Nhân tộc tranh thủ lời ủng hộ của những chủng tộc khác.
Mà suy nghĩ của Mông Xung lại hoàn toàn khác với hai người bọn họ. Dưới cái nhìn của gã, Nguyệt Thủ chính là thiên tài xuất sắc nhất trong hai đại thánh địa của bọn họ, hơn nữa tu vi của Nguyệt Thủ còn cao hơn La Chinh cả một cảnh giới lớn. La Chinh chỉ là một Chiến Giả cấp mười, còn Nguyệt Thủ đã là Chiến Tướng cấp mười, chênh lệch tu vi giữa hai người không phải chỉ nhỏ có một chút thôi đâu.
Nếu Nguyệt Thủ có thể giết chết La Chinh trên sàn đấu, tất cả mọi phiền phức đều được giải quyết dễ dàng, Ma tộc không cần phá vỡ quy tắc, lại càng không cần bồi thường cho đám Nhân tộc chó má kia bất cứ thứ gì, trực tiếp loại bỏ một mối hoạ ngầm La Chinh này. Đây đúng là một công đôi việc!
Lui một vạn bước mà nói thì dù cho Nguyệt Thủ có thất bại, đến lúc đó vẫn có thể bỏ qua quy tắc mà giết chết La Chinh như trước. Như vậy chẳng phải rất tốt sao?
Nghĩ tới đây, Mông Xung cười hắc hắc: “Được. Không tệ. Ta đồng ý đề nghị này của Nguyệt Thủ! Có điều không biết Nhân tộc các ngươi nghĩ thế nào?”
Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc cũng không nói lời nào nữa. Ma tộc đồng ý lên sàn đấu là đã nhượng bộ rồi, huống chi La Chinh chắc chắn cũng sẽ lên sàn đấu, mặc dù trong lòng bọn họ tràn đầy âu lo, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Hạ Sương bĩu môi, nhìn qua hai chữ La Chinh đang loé sáng, thở dài yếu ớt một hơi. Tất cả mọi người đều không phải người ngu, trong lòng Ma tộc tính toán điều gì, sao mà Hạ Sương không nhìn ra cho được?
Cho dù La Chinh có đánh bại Nguyệt Thủ thì cũng đừng hy vọng Ma tộc sẽ tuân thủ quy tắc. Cho tới bây giờ, giữa các chủng tộc với nhau đều chỉ có mối thù sống chết mà thôi, không có bất cứ đạo lý gì có thể đem ra nói được cả…
“La Chinh không nên tiến vào tháp Tội Ác, hắn nên vào thánh địa Tử Tâm để từ từ phát triển mới đúng. Ít nhất thì cho đến khi có đủ thực lực để chống lại đám Chiến Tôn Ma tộc này rồi mới tiến vào tháp Tội Ác… Đó mới là kế hoạch hoàn mỹ. Huống chi, với thiên phú của La Chinh, chỉ sợ không cần sự trợ giúp của tháp Tội Ác mà chỉ cần dốc lòng tu luyện, đợi một khoảng thời gian thì cuối cùng cũng có thể đột phá!”
Lúc này, trong lòng Hạ Sương lại có chút oán giận La Chinh.
Tất nhiên nàng không biết chuyện La Chinh không có nhiều thời gian để từ từ tu luyện như thế! Hắn cần phải đột phá một cách nhanh chóng, mau mau trở nên mạnh mẽ, bởi vì muội muội của hắn vẫn còn đang nằm trong tay người khác. Mỗi ngày trôi qua thì lo lắng của hắn lại càng tăng thêm!
Vì vậy La Chinh mới chọn tháp Tội Ác. Tất cả đều vì rèn luyện giữa sống và chết mà phát triển, còn thiên tài từ từ trưởng thành trong nhà ấm không trải qua gió táp mưa sa, thường sẽ chỉ có một thân tu vi rỗng, thực lực vô cùng thê thảm!
Nếu như những người có tiếng trong các chủng tộc đã định ra được phương án giải quyết rồi thì mọi người cũng không làm ầm lên nữa, mà trầm xuống, lẳng lặng chờ La Chinh đi từ trong bia thiên phú ra.
Cho dù phương án này cũng không phải hoàn mỹ, nhưng cuối cùng cũng giải quyết được tranh chấp vừa rồi.
Có điều thời gian La Chinh ở trong đó quá lâu, thấm thoát đã qua hai canh giờ rồi. Sao lại kiểm tra lâu thế nhỉ? Hắn gặp chuyện gì trong bia thiên phú rồi sao?
Đương nhiên La Chinh không biết chuyện xung quanh hắn đã xảy ra một trận tranh chấp lớn như thế, giờ phút này hắn đang đối mặt với từng ấn ký vong linh ở bên trong.
Tu vi của chủ nhân những ấn ký vong linh này đều đặc biệt mạnh mẽ, mặc dù bọn họ đã áp chế tu vi xuống còn là Chiến Giả cấp mười, nhưng La Chinh vẫn phải cố hết sức mới ứng phó được!
“Người thứ chín rồi…”
Ngay vừa rồi, La Chinh lại chém thêm một ấn ký vong linh của một cường giả nữa ra thành mảnh vỡ.
Để giết chết ấn ký vong linh của vị cường giả này, La Chinh gần đã như sử dụng hết tất cả những thủ đoạn của mình, cuối cùng vẫn phải dựa vào linh hồn Chiến Hồn Cảnh, làm nhiễu loạn tinh thần đối phương mới miễn cưỡng giết được.
“Rốt cuộc có bao nhiêu bài kiểm tra?” La Chinh hỏi.
“Mười! Ngươi cần đánh bại mười cường giả ấn ký vong linh mới được coi là vượt qua vòng kiểm tra cuối cùng” Giọng nói của khí linh thản nhiên vang lên.
“Mười người ư? Vậy bây giờ là người cuối cùng rồi…” La Chinh cũng chú ý thấy, những bức vẽ chằng chịt lít nhít kia đã bắt đầu biến mất vài bức, chỉ còn lại một bức vẽ trước mắt này mà thôi.
Không hề nghỉ ngơi dù chỉ một chút, bức vẽ kia lại tiếp tục lao về phía La Chinh.
Sau đó một luồng hào quang mạnh mẽ loé lên, trước mặt La Chinh xuất hiện một “người”.
“Ai vậy?” Nhìn thấy “người” kia, trên mặt La Chinh lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
Người trước mắt này mặc dù có mắt có mũi, nhưng lại khiến La Chinh có một loại cảm giác vô cùng kỳ quái, giống như lần đầu tiên La Chinh gặp được kiếm linh Yêu Dạ!
Lần đầu tiên La Chinh nhìn thấy kiếm linh Yêu Dạ, hắn đã bị sự hoàn mỹ của Yêu Dạ làm rung động.
Cho dù là tỷ lệ chân hay tỷ lệ dung mạo, Yêu Dạ đều đạt tới cảnh giới hoàn mỹ. Đơn thuần nhìn từ góc độ thưởng thức cái đẹp mà nói, Yêu Dạ tộc đúng là một chủng tộc hoàn mỹ. Nhìn thấy dung mạo của kiếm linh Yêu Dạ, La Chinh chỉ có thể cảm thán: Tạo hoá thật thần kỳ!
Mà sau khi La Chinh đến đại lục Hải Thần thì hắn mới phát hiện, kiến thức của hắn đúng là quá ít. Yêu Dạ tộc vốn chính là một chủng tộc hoàn mỹ, mỗi cô gái trong tộc đều có được dung nhan và dáng người gần như tuyệt vời, mà cho dù là các chàng trai cũng vô cùng tuấn tú.
Có điều, dù sao Yêu Dạ tộc cũng không phải con người, sự khác nhau được thể hiện rõ ở đôi tai của bọn họ.
Bây giờ người trước mắt La Chinh này nhìn qua như một người đàn ông loài người hàng thật giá thật.
Lỗ tai, lông mi, đôi mắt, thân thể…
Cho dù nhìn từ hướng nào cũng có thể xác định đây là con người, không thể nghi ngờ gì được.
Nhưng sau khi La Chinh chú ý đến người này thì trong lòng lại càng tán thưởng hơn. Hắn không ngờ rằng giữa trời đất này lại có một con người hoàn mỹ đến như thế!
La Chinh không thể tìm thấy bất kỳ một khuyết điểm nào trên người gã. Đây là một nhân loại hoàn mỹ tuyệt đối. Cũng bởi vì quá hoàn mỹ nên La Chinh mới không dám xác định gã có thật là một con người hay không.
“Đây thật sự là con người sao?” Trên mặt La Chinh lộ ra vẻ do dự.
Khí linh thản nhiên nói: “Đúng như ngươi nghi ngờ, gã thật sự không được coi là con người”
“Vậy gã thuộc chủng tộc nào?” La Chinh hỏi.
“Gã chính là chủ nhân của tháp Tội Ác này, thuộc về Thiên Vị tộc!” Khí linh trả lời.
“Thiên Vị tộc rốt cuộc là chủng tộc gì? Vì sao thoạt nhìn lại trông giống con người vậy?” La Chinh hỏi. Dù sao thì người đàn ông trước mắt còn giống con người hơn Yêu Dạ tộc nhiều.
“Vấn đề này, ta không thể trả lời ngươi được…” Khí linh bỏ qua vấn đề này.
“Nếu như nơi đây xuất hiện ấn ký vong linh của gã, vậy hoá ra chủ nhân của tháp Tội Ác đã chết rồi sao?” La Chinh lại hỏi.
“Đúng. Đây là bài kiểm tra cuối cùng, ngươi chỉ cần đánh bại được gã thì xem như là đã vượt qua vòng kiểm tra cuối cùng” Khí linh còn nói thêm.
“Ta hiểu rồi!”
Trên mặt La Chinh không có bất cứ nghi hoặc gì, cho dù Thiên Vị tộc là gì thì cuối cùng kiểm tra cũng đã đến bước cuối rồi, La Chinh nhất định phải cố gắng vượt qua!
Lúc này đây không phải là La Chinh triển khai tấn công đầu tiên.
Sau khi người kia phát hiện ra La Chinh thì lại chủ động xông về phía hắn!
“Không có dao động cương nguyên và chân nguyên? Áp chế tu vi đến Chiến Giả cấp mười mà lại dùng thân thể thuần tuý để đối kháng với ta?” Ánh mắt La Chinh loé lên, bỗng nhiên trên mặt toát ra một nụ cười: “Đã vậy, thì để thử xem trong thân thể hoàn mỹ kia chất chứa bao nhiêu lực lượng!”
La Chinh thu trường kiếm lại, cũng tương tự dùng thân thể lao tới!
Nếu bàn về sự tự tin đối với thân thể, đừng nói là đại lục Hải Thần này, cho dù là trong Đại Thế Giới này thì La Chinh cũng không có đối thủ! Dù sao thì thân thể tiên khí thượng phẩm cũng đã xác định rằng thân thể La Chinh mạnh mẽ rồi!
“Ầm!”
Hai người đều không ai nhường ai, lấy tư thế ngang tàng nhất đánh về phía đối phương.
Dưới sự va chạm như vậy, phản lực cực lớn đã khiến hai người đều phải tự lui lại, trên mặt La Chinh cũng toát ra vẻ bất ngờ!
Cú va chạm vừa rồi, thân thể La Chinh không sử dụng lực vảy rồng. Mặc dù như thế, nhưng đừng nói là một Chiến Giả cấp mười, cho dù là một Chiến Tướng cấp mười mà bị La Chinh đụng phải e rằng cũng bị nát bấy rồi! Cho dù là võ giả mới bước vào Chiến Tôn, dưới sự va chạm này cũng sẽ bị thương nặng!
Nhưng đối phương lại chỉ lùi về sau một khoảng mà thôi! Thậm chí khoảng cách lùi về sau còn ít hơn cả La Chinh!
“Quả nhiên, thân thể thật mạnh mẽ, không kém gì… thân thể tiên khí của ta chút nào!”
Trên mặt người nọ cũng toát ra vẻ nghi hoặc. Mặc dù gã chỉ là một ấn ký vong linh, nhưng vẫn còn kế thừa những tình cảm mà chủ nhân từng có. Có lẽ trong cái nhìn của gã, thân thể La Chinh mạnh mẽ như thế cũng là một chuyện vô cùng khó tin.
“Lại nào!” La Chinh cười lớn một tiếng, lực vảy rồng trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, lúc này La Chinh mở một trăm chiếc vảy rồng ra!
“Ầm!”
Lại thêm một lần va chạm kịch liệt. Lúc này La Chinh lùi về sau khoảng chừng mười trượng, mà người nọ lại lùi về sau mười lăm trượng!
“Lại!”
“Ầm!”
La Chinh càng mở nhiều lực vảy rồng thì lực lượng lại càng được tăng lên nhiều, khoảng cách lui về sau của La Chinh cũng càng lúc càng ngắn, khoảng cách lui về sau của người kia thì lại càng ngày càng dài! Dần dần, khoé miệng của đối phương bắt đầu tràn ra một tia máu.
“Máu màu vàng?” Sau khi nhìn thấy máu người kia, La Chinh mới tin rằng gã không phải là con người, nếu không sao máu lại có màu vàng được chứ?
Người nọ đưa tay lên lau vệt máu màu vàng trên khoé miệng, thản nhiên nhìn La Chinh. Hình như cuối cùng gã cũng rõ, nếu chỉ đơn giản đọ sức thân thể thì không thể nào là đối thủ của La Chinh dược. Nếu va chạm thêm mấy lần nữa thì e rằng thân thể của gã cũng sẽ hỏng mất.
Người nọ bày tư thế, duỗi một quyền ra.
Sau đó xung quanh quả đấm của gã liên tục sinh ra ánh sáng nhàn nhạt, hình thành một vòng xoáy!
“Đó là cương nguyên. Mặc dù người này là Thiên Vị tộc, nhưng vẫn chọn cách luyện thể” La Chinh cảm nhận được những ánh sáng kia là năng lượng tản ra từ cương nguyên. “Đã như vậy, ta cũng dùng thuật luyện thể để đọ sức với ngươi!”
Giờ phút này, giành thắng lợi đã không còn là mục tiêu của La Chinh nữa, hắn càng hy vọng mình có thể đột phá trong lần rèn luyện này, giúp cho bản thân có thể cảm ngộ thêm được nữa!
“Sao Chiến Thể!”
Sau khi La Chinh luyện Sao Chiến Thể, hắn vẫn chưa từng vận dụng vào thực chiến bao giờ. Chính hắn cũng muốn xem thử xem rốt cuộc bộ thần võ tối cao này mạnh đến mức nào.