Chủng tộc mới tiến vào Bình Dịch Thiên luôn rất khó đứng vững tại nơi này! Năm xưa các đại năng xây dựng Bỉ Ngạn đều lo lắng vấn đề này, cho nên mỗi một sinh linh mới tới Hỗn Độn đều được bảo vệ trong vòng một kỷ nguyên Hỗn Độn. Thường thì trải qua một kỷ nguyên Hỗn Độn, những chủng tộc mới tới đã có thể đứng vữngĐáng tiếc sự bảo hộ này chỉ kéo dài một kỷ nguyên Hỗn Độn.
Nhưng một kỷ nguyên Hỗn Độn cũng đủ để các chủng tộc mới đó phát triển, mà bởi vì Bình Dịch Thiên có rất nhiều quy tắc bảo vệ các thế lực nhỏ yếu, cho nên có rất nhiều chủng tộc Bỉ Ngạn có thể tự bảo vệ mình trước tộc Nguyên Linh và tộc Vô Không.
“Ta chọn dây thừng Hàn Trầm này!”
Lý Bôi Tuyết chọn tới chọn lui, nhìn trúng một sợi dây thừng dài nhỏ.
Thu Âm Hà mỉm cười nói: “Bôi Tuyết thật tinh mắt, nếu có thể sử dụng dây thừng Hàn Trầm này đúng cách thì ngươi chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh”
Ở những tầng thấp trong Bỉ Ngạn đa số đều là tín vật loại cường hóa và loại phụ trợ, sau khi tới tầng cao trong Bỉ Ngạn, tín vật Bỉ Ngạn loại thần bí lại trở nên nhiều hơn.
Tín vật Bỉ Ngạn loại thần bí có một đặc điểm là năng lực vô cùng quái dị. Quái dị cũng không có nghĩa là cường đại, có một vài năng lực quái dị rất yếu, có một vài năng lực lại vô cùng nghịch thiên.
Dây thừng Hàn Trầm có thể lập tức truy đuổi tung tích kẻ địch ngay khi vừa được lấy ra sử dụng, sau đó trói chặt kẻ địch. Sự “trói” này sẽ không làm đối phương mất đi năng lực hành động, nhưng có thể ghi lại vị trí của đối phương.
Quan trọng là thương tích đối phương phải chịu đựng từ Lý Bôi Tuyết sẽ bị phóng đại gấp ba lần. Nói cách khác, nếu trúng một kiếm ẩn chứa hai mươi nghìn thần quân lực của Lý Bôi Tuyết, đối phương sẽ phải chịu đựng sáu mươi nghìn thần quân lực. Trong trận chiến giữa các cường giả Thánh Hồn cảnh, một kiếm uy lực nhường này là vô cùng trí mạng.
Nếu thực lực của Lý Bôi Tuyết mạnh hơn một chút, uy lực khi chém ra một kiếm có thể đạt tới một trăm nghìn thần quân, ngay cả cường giả Bất Hủ cảnh cũng có thể gặp nguy hiểm.
“La Chinh không định lựa chọn một món tín vật Bỉ Ngạn à?” Thu Âm Hà cười hỏi: “Hay là tín vật Bỉ Ngạn mấy lão già bọn ta lấy được không lọt vào mắt xanh của ngươi?”
Thật ra cả Thu Âm Hà và nhóm người Cam Cao Hàn đều hy vọng La Chinh lựa chọn kế thừa một món tín vật Bỉ Ngạn. Dù sao La Chinh cũng đã cống hiến cho Thiên Cung quá nhiều.
Tuy La Chinh vẫn luôn ở trong Thiên Cung, cũng luôn đại diện cho Thiên Cung, nhưng Thiên Cung lại không thể báo đáp nhiều lắm, đương nhiên bọn họ hy vọng La Chinh có thể nhận lấy một phần quà từ bọn họ.
“Toàn bộ dùng để gánh chịu Văn Minh Chi Khí rồi?” Ninh Hư Viễn cười hỏi.
Trong cơ thể La Chinh có bao nhiêu món Văn Minh Chi Khí cũng đủ để người ngoài suy xét.
Lúc ở trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới, La Chinh từng mở ra Thế Giới Chi Thừa, sau đó La Chinh lại nuốt sống Tà Thần, thu hồi vùng đất ký linh. Tuy đây là chuyện xảy ra trong cơ thể La Chinh, nhưng người ngoài cũng có suy đoán của riêng mình.
La Chinh mỉm cười, hắn không phản bác mà chỉ hỏi: “Vào dưới tranh của Bình Dịch Thiên cần dùng Khinh Thạch, không biết vào tranh thì cần thứ gì?”
Mục đích hắn tiến vào Tam Thập Nhị Trọng Thiên là để luyện Bất Hủ cảnh, đương nhiên cực kỳ quan tâm vấn đề này.
“Vào tranh cũng cần một viên đá, đó là một loại đá tương tự như Khinh Thạch, chúng ta gọi là Trọng Thạch” Cam Cao Hàn nói: “Ta đã lệnh cho nhóm người Lâm Chiến Đình giúp ngươi đi lấy Trọng Thạch rồi, sau khi lấy được Trọng Thạch là có thể dẫn ngươi tiến vào bức tranh bất hủ”
Muốn tiến vào bức tranh bất hủ có ba điều kiện không thể thiếu, có được “Trọng Thạch” là một trong đó, cũng là điều kiện đơn giản nhất.
Nếu La Chinh có thể tu thành Bất Hủ cảnh, nhóm người Cam Cao Hàn đương nhiên phải chuẩn bị từ trước.
Nghe nói như vậy, La Chinh bèn chắp tay nói với Cam Cao Hàn: “Vậy thật làm phiền các tiền bối”
“Chút việc nhỏ mà thôi, không cần khách sáo” Cam Cao Hàn suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Lấy Trọng Thạch cũng không khó lắm, theo thời gian đã định, hẳn là phải lấy được rồi mới đúng”
“Có lẽ là bao nhiêu năm nay chưa từng đi lấy Trọng Thạch, nhóm Chiến Đình cũng không có kinh nghiệm, hao phí nhiều thời gian trong Thạch Lâm cũng là chuyện thường tình” Ninh Hư Viễn nói.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, không trung trước thần miếu đột nhiên có một tia sáng trắng giáng xuống.
“Vù!”
Khoảnh khắc ánh sáng trắng rơi xuống mặt đất, một cường giả Thánh Hồn cảnh lập tức bước ra.
Cường giả Thánh Hồn cảnh này chính là Chu Hàm của núi Thái Kim, ông là người cùng Lâm Chiến Đình đi lấy Trọng Thạch. Nhưng giờ phút này, khí tức linh hồn của Chu Hàm lại có dấu hiệu suy bại, rõ ràng là bị trọng thương.
Ông còn chưa tiến vào thần miếu của Thiên Cung đã lớn tiếng kêu lên: “Lão Cam, lão Ninh, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Cam Cao Hàn nghe thế, sắc mặt lập tức trầm xuống. Lâm Chiến Đình dẫn theo một nhóm Thánh Hồn cảnh đi lấy Trọng Thạch, qua một thời gian dài vẫn không thấy trở về, trong lòng ông thoáng cảm thấy lo lắng. Chu Hàm chật vật chạy về như vậy, chỉ sợ rắc rối bọn họ gặp phải cũng không nhỏ!
La Chinh và Lý Bôi Tuyết cũng nhíu mày, Cam Cao Hàn cũng vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện lớn gì? Lấy Trọng Thạch thất bại sao?”
“Đâu chỉ là thất bại, rất nhiều cường giả Thánh Hồn cảnh của Thiên Cung chúng ta đều bị mắc kẹt trong Thạch Lâm, Tả Kham của núi Thái Nhạc, Lưu Đáng của núi Thái Tú đã bỏ mạng rồi…”
Chu Hàm này là cường giả Thánh Hồn cảnh lâu năm, cũng là một trong những trụ cột của núi Thái Kim, thực lực gần với sơn chủ núi Thái Kim, nhưng bây giờ lại nói chuyện như sắp khóc, có thể thấy chuyện họ gặp phải không hề tầm thường.
“Sao có thể như vậy?” Sắc mặt Cam Cao Hàn trở nên nghiêm trọng: “Là tộc Nguyên Linh ra tay?”
“Không phải tộc Nguyên Linh đích thân ra tay, nhưng đám sinh linh Bỉ Ngạn này rõ ràng là do tộc Nguyên Linh sai khiến! Có khoảng ngàn con ve quỷ ập vào Thạch Lâm, hiện tại Lâm Chiến Đình đang chỉ đạo mọi người gắng gượng chống đỡ!” Chu Hàm vội nói.
“Vì sao lại không phong quyển cơ chứ!” Ninh Hư Viễn trách móc.
“Ôi, cũng chỉ là nhất thời sơ ý, dù sao Tam Thập Nhị Trọng Thiên cũng đã lâu chưa xảy ra xung đột, không ngờ chúng lại xảy ra ngay vào lúc này” Chu Hàm lắc đầu nói.
Thật ra dưới tranh của bức tranh bất hủ được chia thành vô số khu vực, không thể thông hành giữa khu vực này và khu vực khác.
Ví dụ như thần miếu của Thái Nhất Thiên Cung là một khu vực, bên cạnh là khu vực của một chủng tộc Bỉ Ngạn là tộc Lạc Lâm, nếu muốn tiến vào khu vực của tộc Lạc Lâm thì chỉ có thể lui ra từ khu vực của thần miếu Thái Nhất Thiên Cung rồi mới tiến vào khu vực của tộc Lạc Lâm!
Mỗi khi tiến vào một khu vực nào đó có thể dùng phương pháp “phong quyển” để tạm thời phong tỏa một khu vực.
Sau khi đóng lại, dù người nào dùng Khinh Thạch phóng ra Nhập Quyển Chi Quang cũng không thể chui vào khu vực đó, người ta gọi đây là “phong quyển”.
Nhưng cái giá của việc phong quyển vô cùng đắt, cho dù Thái Nhất Thiên Cung gầy dựng cơ ngơi trong Tam Thập Nhị Trọng Thiên lâu như vậy cũng không nỡ dùng phương pháp phong quyển…
Nhóm Lâm Chiến Đình cũng chỉ ôm tâm lý may mắn, dù sao lấy một viên Trọng Thạch cũng không khó. Ai ngờ đâu bọn họ vừa bước chân vào Thạch Lâm thì ngay sau đó cũng có nhiều hung vật ùa vào như vậy.
“Các tiền bối đều bị bao vây rồi, phải làm sao bây giờ?” Lý Bôi Tuyết ở bên cạnh cũng vô cùng lo lắng. Cam Cao Hàn nhíu mày suy nghĩ rồi nói: “Tới Thạch Lâm xem thế nào đã!”
(Hết tập 190)