Mỗi nơi trong sáu thánh địa tu luyện lớn đều có nguồn gốc sức mạnh khác nhauVí dụ như Vạn Tượng tộc nắm giữ quy tắc căn bản, Nguyên Hòa tộc nắm giữ nguồn gốc linh hồn, Thiên Khung thì tộc khống chế nguồn gốc nguyên khí…
Phía dưới núi Thánh Tuyền, một vết nứt kéo dài thẳng một mạch, tạo thành một cái khe hình tam giác. Đó chính là cửa để tiến vào suối nguồn sức mạnh.
Lôi Thiềm và một số trưởng lão của Băng Sơn tộc liền dừng lại ở đó.
Việc có thể nhận được bao nhiêu nguồn gốc sức mạnh được quyết định bởi rất nhiều thứ như: vận may, thực lực, kiến thức… tất cả đều có khả năng. Nói trắng ra là phải dựa vào chính mình.
Dựa theo lệ cũ, người Băng Sơn tộc sẽ tiến vào trong đó trước, sau đó mới tới võ giả ngoại tộc.
Song, lần này lại phá lệ.
La Chinh là người tiến vào trong đó đầu tiên, kế tiếp là người Băng Sơn tộc, cuối cùng mới là võ giả ngoại tộc.
La Chinh không hề do dự, tình cờ xông vào trong Băng Sơn tộc, lại được Băng Sơn tộc dốc sức giúp đỡ, đây là một cơ hội vô cùng quý báu đối với hắn.
Hắn biết nếu không phải như thế thì sợ rằng bản thân còn đang phải khổ cực dốc sức ở quanh vùng đất giáng sinh. Muốn đi vào trong bất kỳ thánh địa thử luyện nào cũng phải trả cái giá không nhỏ, mà trong đó lại có một loại mà La Chinh không trả nổi chính là thời gian…
Thánh tộc đã vượt qua bức tường than thở.
Tuy không biết vì sao thần của họ chưa từng ra mặt, nhưng toàn bộ vũ trụ đều đang lung lay sắp đổ. Hắn phải nắm bắt từng cơ hội để nâng cao bản thân.
Khi La Chinh còn chưa đến gần hang động to này thì đã cảm nhận được luồng gió mạnh từ trong đó thổi ra.
Tốc độ của cơn gió mạnh này cũng có thể coi là không nhanh lắm, ít nhất thì còn lâu mới đến mức sinh ra đao gió. Đối với võ giả, loại gió này chỉ có thể coi là gió nhẹ, căn bản không có sức uy hiếp.
Nhưng khi La Chinh vừa mới tiếp xúc với trận gió lạnh này thì lập tức bị thổi lùi về phía sau!
Trận gió lạnh nhìn như rất nhẹ này lại có thể trực tiếp đẩy hắn cách khỏi cửa sơn động tới mấy chục trượng!
“Trong gió này ẩn chứa sức lực thật mạnh mẽ…”
Thấy La Chinh lùi ra khỏi cửa sơn động, Lôi Thiềm mới không nhịn được mà nhắc nhở: “La Chinh, gió trong sơn động này đối lưu với suối nguồn sức mạnh, trong cơn gió nhẹ đó có hòa lẫn nguồn gốc sức mạnh nên thực lực của ngươi không thể chống lại. Song, cơn gió này có tính gián đoạn”
La Chinh gật đầu với Lôi Thiềm: “Cảm ơn đã nhắc nhở”
Cho dù Lôi Thiềm không nói thì La Chinh cũng đã nghĩ ra vấn đề nằm ở đâu.
Lúc tiến vào lần thứ hai, La Chinh cũng cẩn thận hơn. Hắn âm thầm đến gần sơn động từ một bên khác, toàn thân bám vào trên vách núi, cố gắng hết sức để không bị cơn gió kia thổi vào mặt.
Sau khi tới gần rìa cửa sơn động, La Chinh âm thầm đưa một cánh tay ra.
Lúc này La Chinh chưa cảm thấy có gió thổi ra, hắn cũng không nôn nóng vọt vào mà kiềm chế tâm trạng sốt ruột, chờ đợi ở bên cạnh. Nếu hiểu được tính gián đoạn của loại gió này thì La Chinh sẽ ước lượng trước thời gian gián đoạn của nó.
“Vù vù vù…”
Một cơn gió nhẹ khẽ thổi đến, nhưng chỉ lướt nhẹ qua cánh tay La Chinh. La Chinh lập tức cảm nhận được một lực đẩy rất mạnh đang hung hăng đẩy cánh tay hắn ra ngoài!
La Chinh dùng một cánh tay đó để cảm nhận. Khi cánh tay chuyển động, cả người hắn liền quay một vòng tại chỗ, sau đó mạnh mẽ đập lên bên kia vách núi.
Cũng may thân thể hắn đã mạnh mẽ hơn xưa nhiều, nếu không chắc đã bị thương nặng.
Bò dậy khỏi mặt đất, La Chinh cũng thầm kinh hãi. Không ngờ nguồn gốc sức mạnh ẩn chứa trong suối nguồn sức mạnh lại kinh khủng đến mức độ như vậy?
Sau đó La Chinh cũng không dám dùng tay thăm dò luồng gió nhẹ này nữa, mà kéo ra một mảnh vải từ bên hông, nhẹ nhàng vẫy về phía cửa động!
“Vù vù!”
Mặc dù miếng vải này rất mềm, vốn dĩ có thể bay theo gió, nhưng nguồn gốc sức mạnh ẩn chứa trong cơn gió kia nên nó lập tức bị xé nát bét.
Vì vậy La Chinh dứt khoát xé thêm mấy miếng vải, liên tục đưa về phía cửa động để thăm dò.
Sau khi gần mười miếng vải bị xé rách, La Chinh mới duỗi người, đưa về phía cửa động. Lúc này trong cửa động đã không còn phản ứng nữa…
“Chính là lúc này!”
La Chinh gần như không hề dừng lại, toàn thân hóa thành một tia sáng lấp lánh, lập tức chui vào hang động này.
“Vù…”
Hắn không hiểu về địa hình trong hang động, mà trong tình huống này cũng không có thời gian để hắn quan sát. Hắn gần như chỉ dựa vào cảm giác và bản năng mà điên cuồng đi về phía trước.
Có nhiều lần La Chinh đã đâm thẳng vào vách của hang động màu bạc. Một tiếng vang bí bách vang lên, hắn bị dội ngược về bên khác rồi lại tiến lên!
Chỉ trong chớp mắt, La Chinh đã chui vào được một khoảng hai, ba mươi trượng trong hang động này. Bây giờ hắn lại phát hiện ra con đường phía trước còn rất xa xôi, thế mà bên cạnh còn có một hố to tối tăm mịt mù!
Gần như hắn chui vào cái hố to kia theo bản năng!
Trong nháy mắt khi vừa mới chui vào, La Chinh đã nghe thấy sau lưng truyền tới một tràng tiếng hú hét. Đó là tiếng gió thổi trong hang động. Chúng thổi qua mấy cái chuông đá nên phát ra.
“Nguy hiểm thật. Nếu không phải mình trốn trong hố này thì có lẽ lại bị thổi ra ngoài rồi”
La Chinh dừng lại trong cái hố to này một lát, sau khi xác nhận cơn gió kia đã ngừng thì thân thể hắn co lại rồi tiếp tục lên đường!
Đi thẳng một mạch về phía trước, La Chinh phát hiện ra hai bên lối đi của hang động dài ơi là dài này vốn đã bị đào ra không ít cái hố to. Những cái hố to này cao tầm một trượng, ngay cả người Băng Sơn tộc cũng có thể tiến vào trong đó.
Cũng có lẽ những cái hố này vốn do người Băng Sơn tộc đào ra để cho người tới sau có thể tạm lánh ở bên trong.
La Chinh liên tục qua lại, sau đó cứ đi đi về về trong hố lớn để tránh, cứ thế vòng vèo mà tiến lên…
Thoạt nhìn núi Thánh Tuyền không hề lớn, nhưng hang động lại sâu như thế, khiến La Chinh hết sức bất ngờ. Có lẽ bây giờ hắn đã đi qua núi Thánh Tuyền, xuyên vào trong lòng đất.
“Vù vù vù…”
Sau nửa canh giờ, tiếng gió đột nhiên lớn hơn, bây giờ La Chinh không cần thăm dò cũng biết lúc nào thì gió ngừng, lúc nào thì gió nổi.
“Đã đến gần đầu gió?”
Đi qua đầu gió thì sẽ không còn bị thổi bay ra ngoài nữa.
Nhưng La Chinh lại chú ý tới khoảng cách giữa mình và đầu gió kia còn cách một quãng tương đối dài.
Càng đến gần đầu gió, thời gian gió ngừng sẽ càng lúc càng ngắn. Dựa vào tốc độ của La Chinh, muốn lướt qua khoảng cách này trong lúc gió ngừng thì vẫn tương đối khó.
Cho dù khó thế nào thì bây giờ La Chinh cũng sẽ sẽ không bỏ cuộc. Nhưng sau khi cân nhắc một chút, hắn vẫn chưa chắc chắn lắm.
“Vù vù vù…”
Trong lúc chờ đợi, La Chinh đã đợi qua ba đợt gió ngừng.
Giờ phút này ánh mắt của La Chinh đột nhiên lóe lên, thân hình nhẹ nhàng giống như con dơi, đôi chân bỗng đạp xuống, toàn thân bắt đầu bắn về phía phía trước như con thoi.
Từ trước đến nay La Chinh đều không thiết lập giới hạn cho bản thân, cho dù không làm được thì hắn sẽ thử trước rồi tính tiếp!
Sau cú bắn vọt này, La Chinh xông về phía đầu gió kia với tốc độ cực nhanh!
Nhưng hắn mới lao ra được hai phần ba chặng đường thì một tiếng gió hú chói tai đột nhiên vang lên.
“Vù…”
Cách đầu gió càng gần, sức gió càng tập trung, nguồn gốc sức mạnh ẩn chứa trong cơn gió nhẹ kia lại càng mạnh.
Cơn gió nhẹ này lướt qua giống như một cú đấm, nện thẳng lên ngực La Chinh. Sức mạnh khổng lồ lập tức đẩy hắn về đằng sau!
“Thất bại rồi…”
Sắc mặt La Chinh đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi, đồng thời trong lòng còn có một chút nghi ngờ.
Tốc độ của hắn đã không chậm, nếu như vậy mà cũng không xông vào nguồn gió này được thì người khác lại càng không thể đi vào…
Trong nháy mắt bị cơn gió nhẹ này “đập”, La Chinh lại đột nhiên ngẩng đầu.
Hắn đã nỗ lực hết sức mình, nhưng vẫn không thể nhảy vào đầu gió. Vấn đề nhất định không phải từ bản thân mà chắc chắn là hắn đã bỏ qua cái gì đó!
“Phía trên!”
La Chinh ngẩng đầu lên mới nhìn thấy phía trên của hang động này vẫn có một sơn động khác.
Thì ra gió này chia làm hai luồng, một thổi ngang tới hang động La Chinh đang đứng, một luồng khác thổi về phía trên hang động kia!
Nói cách khác điểm đến của La Chinh không phải đầu gió mà là phía trên hang động kia!
Trong nháy mắt khi cho ra kết luận này, hai chân La Chinh bỗng đạp trên mặt đất, mượn sức gió “đập” trên người mình để cố gắng đâm đầu vào hang động phía trên kia…
“Bịch! Bịch!”
Dưới sức đẩy của luồng gió này, La Chinh giống như một con diều va chạm khắp hang động, cuối cùng vẫn hướng được lên trên, nhưng dư lực lại không hề giảm đi.
Cũng không biết đã va chạm bao nhiêu lần, đợi sau khi luồng gió kia ngừng lại thì La Chinh mới rơi trên mặt đất của hang động.
Va chạm mạnh như thế khiến đầu La Chinh cũng choáng váng.
Chẳng qua hắn vừa mới dừng lại, còn chưa bò dậy đã nhìn thấy phía trước xuất hiện một dòng suối bảy màu đang chầm chậm chảy ra. La Chinh không cách nào dùng lời nói để hình dung được vẻ đẹp của dòng suối này. Mới chỉ nhìn một cái, La Chinh đã cảm thấy bản thân ngập tràn sức mạnh!