Vừa rồi khi Tà Thần đuổi một mạch theo La Chinh, hắn ta đã phát hiện ra điểm bất ổn. Kiểu trực giác nhắc nhở như này luôn cực kỳ chuẩn xác, mặc dù hắn ta không xác định được La Chinh sẽ sử dụng sát chiêu gìTrong quá trình dịch chuyển không gian, hắn ta đã lặng lẽ tự chặt đứt một ngón tay của mình và vứt trong hư không, cũng nhờ hành động này mà hắn ta vớt lại được một mạng.
“Ù…”
Không gian ở cách đó không xa gợn lên như mặt nước nổi sóng. La Chinh chậm rãi bước từ trong gợn sóng ra và cau mày, vẻ mặt âm trầm. Hắn không còn quá nhiều thời gian.
Tà Thần nhếch miệng cười: “Muốn giết ta không phải chuyện dễ”
“Ta chỉ muốn để ngươi trở về cơ thể ta” La Chinh trầm giọng nói.
“Chi bằng ngươi hãy áp dụng mưu kế thông minh vừa rồi lên người Hàng Cách Giả đi. Hàng Cách Giả mất đi năng lượng chắc cũng có thể khiến thế giới Bích không thể mở rộng được nữa” Tà Thần đáp.
La Chinh lại lắc đầu, nói: “Hàng cách không cần năng lượng”
Lúc trước hắn đã nhận được lời xác nhận của Tòng cho vấn đề này rồi. Tòng nói với hắn rằng, sở dĩ hàng cách không thể chặn lại là vì đó là hiện thân của quy tắc, không liên quan gì đến năng lượng.
“Vậy vẫn muốn đánh à?” Tà Thần hỏi.
“Ta tiếp ngươi” La Chinh nói, mặt không thay đổi.
Năng lượng vô cùng vô tận lại bắt đầu tuôn chảy lần nữa…
Hiện giờ hai người họ cùng biết năng lượng sẽ cạn kiệt rồi nên đều thử ném đối phương vào trong khoảng trống năng lượng. Nhưng những tồn tại cỡ như Tà Thần và La Chinh, một khi đã biết rõ nguyên lý rồi là nhất quyết sẽ không để mình rơi vào tình cảnh đó, thủ đoạn này chắc chắn sẽ mất tác dụng.
Quan trọng hơn cả là hai người họ đều ý thức được mối đe dọa đến từ khoảng trống năng lượng, họ chỉ cần nhân cơ hội lúc đối phương chưa chuẩn bị xong mà tách một phần thân thể của mình ra và lặng lẽ giấu trong các ngóc ngách của thế giới hỗn độn là được.
Sau khi Tà Thần bỏ Ước Thúc Tràng đi, hai người đều mất đi lực toàn tri nên rất khó chú ý đến chút mảnh vụn thân thể không đáng nói đến ấy, thế thì làm sao giết được?
Trận chiến lần này giữa La Chinh và Tà Thần không kéo dài quá lâu… Chỉ sau một nén nhang, thế giới Bích đã mở rộng đến phạm vi gần bằng một trăm thế giới mẹ.
Ba nén nhang sau, thế giới Bích mở rộng đến bằng một phần mười thế giới hỗn động.
Năm nén nhang sau, thế giới Bích đã chiếm hết một phần ba phạm vi của hỗn độn!
Hàng cách đang tăng tốc nhanh hơn, tốc độ mở rộng vượt qua dự đoán của La Chinh và Tà Thần.
Phục Hy bên trong Tiên Phủ đã uống đến say mèm, đương nhiên với tu vi của hắn ta thì không thể nào say được, nhưng hắn ta cố ý để mình rơi vào trạng thái ấy.
Nữ Oa, Hoa Thiên Mệnh cùng với Khổ Thụ sau khi mất đi thân xác đã giáng lâm xuống lần nữa thì để ý đến động tĩnh của thế giới hỗn độn. Trận đấu giữa La Chinh và Tà Thần đã gây ra động tĩnh quá lớn. Dù cách hơn phân nửa thế giới hỗn độn mà họ vẫn có thể cảm nhận được uy thế còn sót lại lan đến tận đây. Nếu không nhờ Tiên Phủ và Hắc Thuyền đều có lớp bảo vệ thì những người ở trong đó đã chết đến trăm nghìn lần rồi.
“Nhìn kìa! Bên kia là gì thế!”
La Niệm bỗng vươn tay lên, chỉ về phía Tây.
Cả nhóm người cùng nhìn về hướng đó, lập tức thấy được một đường vòng xung màu xanh thẳm. Đường vòng cung này đang tới gần với tốc độ rất nhanh.
Bản thân thế giới Bích là một mặt phẳng trong suốt tuyệt đối, tựa như một tảng băng không có chút màu sắc gì, trừ khi có thứ gì bị ép vào thế giới Bích mới có thể thể hiện ra đủ loại hình dáng kỳ quái. Chỉ có điều, lúc thế giới ngăn thứ ba hóa thành thế giới Bích sẽ xé rách và đập vụn không gian, cho nên mọi người mới nhìn thấy đường vòng cung màu xanh thẳm này. Đó là ánh sáng phóng ra lúc không gian bị vụn vỡ.
“Là thế giới Bích trong hàng cách, tốc độ nhanh quá!” Nữ Oa kinh ngạc nói.
La Chinh từng nhắc nhở họ rằng, một khi hàng cách đã mở ra thì không thể nào dừng lại hay đảo ngược. Nhưng khi đó phạm vi hàng cách còn rất nhỏ, họ còn tưởng rằng sẽ phải mất một quãng thời gian, thật không ngờ tốc độ lại nhanh đến mức này.
“Đến sớm hay muộn thì cũng phải đến thôi, không trốn thoát đâu…” Phục Hy dựa vào tường, nói bằng giọng say khướt.
Nữ Oa khẽ cau mày, đưa tay vẽ vòng tròn về phía Phục Hy, thế là cảm giác say mèm kia lập tức biến mất hoàn toàn. Dù đã đi đến tình trạng không thể cố gắng được nữa, nàng cũng không muốn nghe mấy lời mất tinh thần của Phục Hy.
Đường vòng cung màu xanh thẳm cách họ ngày càng gần, từ mười triệu dặm đến năm triệu dặm, một triệu dặm…
Với tốc độ chỉ chớp mắt đã vượt qua một triệu dặm như hiện giờ thì tương đương với đường vòng cung đang cách họ trong gang tấc.
“Lui!”
Lúc này, giọng La Chinh bỗng vang lên.
Tiên Phủ bắt đầu chuyển động.
Tiên Phủ lao vun vút về hướng Đông, từ đầu đến cuối vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định với đường vòng cung.
Cả Hắc Thuyền cách Tiên Phủ không xa cũng thế.
Đương nhiên mấy người Thông Thiên giáo chủ cũng trông thấy đường vòng cung màu xanh thẳm đang nhanh chóng tới gần kia. Lão thuyền trưởng vội vàng đẩy Hắc Thuyền lao đi về hướng Đông, nhưng tốc độ bay của Hắc Thuyền sao bì nổi với tốc độ hàng cách chứ?
Khi Hắc Thuyền sắp bị thế giới Bích đuổi kịp thì Tà Thần chợt xuất hiện ngay trên boong tàu. Tốc độ của Hắc Thuyền lập tức tăng vọt, bắt đầu rời xa thế giới Bích thật nhanh…
“Với tốc độ mở rộng của thế giới Bích hiện giờ thì chắc chỉ còn khoảng một nén nhang” La Chinh nhìn mọi người, nói.
“Cũng có nghĩa là, chúng ta chỉ còn sống được một nén nhang nữa?” Hoa Thiên Mệnh hỏi.
La Chinh lắc đầu, nói: “Không, ta sẽ mang theo các ngươi rời khỏi thế giới hỗn độn, trốn khỏi hàng cách”
“Trốn được bao lâu?” La Tiêu hỏi.
La Chinh nhẩm tính sơ trong đầu rồi nghiêm túc nói: “Không được lâu lắm, chắc chỉ khoảng ba, bốn canh giờ…”
Mặc dù thế giới Huyền Lượng lớn hơn thế giới hỗn độn vô số lần, nhưng tốc độ mở rộng của thế giới Bích luôn tăng lên. Thế giới có khổng lồ đến mấy thì đều có thể bị nuốt chửng và hàng cách trong khoảng thời gian ngắn.
Mọi người nghe được đáp án này, trong lòng hơi siết lại. Nhưng ngay sau đó thì lại thấy thoải mái.
Lúc trước họ còn lo nghĩ không biết mình sống được bao lâu, bây giờ có được đáp án khẳng định rồi, chút lo nghĩ cuối cùng cũng biến mất.
“Khổ Thụ tiền bối sẽ mất sớm hơn” La Chinh nhìn qua Khổ Thụ và nói.
Sau khi thế giới hỗn độn bị hàng cách, Bỉ Ngạn cũng không còn tồn tại nữa, tọa độ của Khổ Thụ bên trong Bỉ Ngạn cũng sẽ bị hàng cách, đương nhiên thể Quỷ Quyệt của Khổ Thụ sẽ vỡ nát.
So ra, mấy người Văn Địa Chi và Lăng Sương may mắn hơn một chút. Họ là người sống, không có sự tồn tại của tọa độ, có thể dùng Vòng Tròn Giáng Lâm để giáng lâm xuống từ Bỉ Ngạn. Như vậy, La Chinh chỉ cần cung cấp năng lượng cho Vòng Tròn Giáng Lâm là đủ.
Khổ Thụ có vẻ rất thản nhiên, ông vuốt nhẹ lên tóc Lăng Sương: “Vi phụ phải đi trước một bước rồi”
“Phụ thân!” Trong mắt Lăng Sương đong đầy nước mắt.
“Phu quân! Ta sẽ đi theo chàng ngay!” Trên mặt Ngọc Chích là vẻ quyến luyến không thôi.
Khổ Thụ mỉm cười gật gật đầu, trên mặt không hề có vẻ đau buồn khi sinh ly tử biệt. Đối với ông, đây không phải là kết cục gì quá khó chấp nhận.
“Uống!”
Phục Hy lại lôi bầu rượu ra và lắc lắc trước mặt mọi người.
Hoa Thiên Mệnh trước nay không uống rượu bỗng đứng dậy, đi thẳng về hướng Phục Hy và nhận lấy bầu rượu, ngửa đầu rót đầy một miệng, sau đó hắn ta yên lặng lùi về một bên, khoanh chân ngồi xuống.
Văn Địa Chi cũng đi qua, nhận lấy bầu rượu.
Sau đó là Cố Bắc, La Tiêu…
Một nén nhang trôi qua, thế giới Bích đã mở rộng đến biên giới của thế giới hỗn độn, đương nhiên Tiên Phủ cũng đi tới biên giới. La Chinh vươn tay đánh ra một chưởng lên vách trong của thế giới hỗn độn.
“Ầm!”
Vách trong của hỗn độn vỡ ra, tạo thành một cái lỗ thật lớn. Tiên Phủ xông thẳng qua cái lỗ ấy và đâm thẳng vào trong thế giới Huyền Lượng.
Đa số người trong Tiên Phủ đều rơi vào trạng thái ngơ ngẩn. Họ chỉ cảm thấy mình đang nhìn vào vô tận điểm sáng, không thể phân biệt rõ bất cứ thứ gì.
La Chinh vỗ nhẹ vào người họ, giúp họ tiến hành chuyển sinh hồn cách.
Lúc này, thế giới Huyền Lượng mới hiện rõ trước mặt mọi người.