Không ai có thể nói rõ đáy hỗn độn rộng lớn đến thế nàoThật ra ngục giam này chỉ chiếm một phạm vi cực nhỏ trong đáy hỗn độn mà thôi.
Đi qua khu vực hình răng cưa tức là rời khỏi thế giới này.
Không ít người bị lưu đày như Minh Vi, lão Kim đã tự mình trải nghiệm điều đó.
Bọn họ không gặp trắc trở khi đi xuyên qua nó bằng sức mạnh của mình. Sự thật là “ngục giam” này không có tường chắn chân chính, thứ thật sự ràng buộc bọn họ là dây xích nguyền rủa kia kìa.
Bọn họ không tài nào thoát khỏi sự trói buộc của dây xích nguyền rủa nên dù có thoát ra ngoài cũng sẽ bị nó lôi về.
Những người bị lưu đày gửi gắm hy vọng vào Phù Sơ cũng vì cậu ta có khả năng cắt đứt dây xích nguyền rủa.
Đôi mắt Minh Vi chợt lóe vẻ nghi hoặc khi nhìn khu vực hình răng cưa ấy. Nàng ta lên tiếng hỏi: “Hang ổ của bộ tộc Trưởng Giám Ngục không ở trên thế giới này sao?”
Phù Sơ vừa nhìn về phía trước vừa gật đầu, sau đó giơ hai tay vẽ một vòng tròn trên không trung.
Một cảnh tượng đặc biệt hiện ra bên trong vòng tròn ấy.
Dây xích nguyền rủa sau lưng hơn trăm nghìn người đang quấn quanh nhau, kéo dài qua khu vực hình răng cưa và đi vào trong bóng tối.
Dây xích nguyền rủa uốn lượn thành một lối đi vô cùng phức tạp.
“Đi theo lối này là có thể xuyên qua đó à?” Sau khi thấy rõ con đường phía trước, Minh Vi hơi nhướng mày.
Những người bị lưu đày khác cũng nhìn sang với vẻ chờ mong.
Phù Sơ thì nhìn về phía Tiểu Vân ở bên cạnh. Sự thật là cậu ta cũng không quá rõ bí mật về chủng tộc của mình, cậu ta vẫn còn dựa vào tỷ tỷ.
Tiểu Vân gật đầu: “Đúng, đi theo con đường này là có thể qua đó, có điều ta nghĩ bọn họ đã chuẩn bị xong rồi…”
“Chúng ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng” Minh Vi cười lạnh lùng.
Những người bị lưu đày đều nở nụ cười lạnh lùng, không ít người còn siết nắm đấm.
Bọn họ đều căm giận vì bị bộ tộc Trưởng Giám Ngục chết tiệt giam giữ tại đây vô số năm tháng, bây giờ đã đến lúc tính sổ nên dĩ nhiên là bọn họ không thể chờ đợi lâu hơn nữa.
“Vậy các vị đi theo ta đi” Tiểu Vân mỉm cười.
Sau đó, Phù Sơ và Tiểu Vân đi trước dẫn đường. Minh Vi, lão Kim, những người bị lưu đày và La Chinh thì theo sau.
Hơn trăm nghìn người trong các tộc đứng chờ ở ngoài.
Do tình hình còn chưa rõ ràng nên bọn họ chỉ cần chờ lệnh ở ngoài đây thôi.
Khi đi tiếp trên con đường quanh co, La Chinh dần cảm thấy ánh sáng xung quanh ngày càng yếu đi, mọi người từ từ chìm trong ánh sáng màu tro mờ tối.
Khoảng một canh giờ sau, mọi người đã đi được trên trăm dặm và phát hiện khu vực trước mắt trở nên rộng rãi hẳn!
“Đây là…” La Chinh bỗng nhướng mày.
Đôi mắt của những người bị lưu đày khác cũng lóe sáng.
Trước đây, bọn họ cần dựa vào năng lực của Phù Sơ để nhìn thấy sự tồn tại của dây xích nguyền rủa. Tuy nhiên, sau khi bọn họ đi qua con đường này thì dây xích nguyền rủa đã hiện rõ trước mắt mà không cần đến sự giúp đỡ của Phù Sơ nữa.
Dây xích nguyền rủa ở phía trước liên kết với tất cả sinh linh trên thế giới này. Hàng trăm triệu, thậm chí là hàng tỷ sợi xích bay lơ lửng trên không trung gần như che khuất bầu trời và cứ thế kéo dài đến một nơi cực xa.
Nơi đó có những đài cao khổng lồ, dây xích nguyền rủa đang được buộc trên chúng!
“Rốt cuộc tìm được nơi quỷ quái này rồi, khà khà…” Một người bị lưu đày của tộc Hỏa Dung không khỏi kích động: “Chỉ cần cắt đứt dây xích nguyền rủa trên người mình là được rồi phải không?”
Dứt lời, người bị lưu đày đó nhảy lên không, cả người được bao bọc bởi một ngọn lửa hình xoắn ốc rồi tiến hành dịch chuyển không gian trong chốc lát!
“Đừng!”
Tiểu Vân vừa thấy hành động của người bị lưu đày tộc Hỏa Dung bèn vội vã ngăn cản.
Thế nhưng đã muộn rồi…
Người bị lưu đày ấy vừa mở lối đi không gian thì những dòng chảy màu đen bỗng tràn ra. Chúng vừa chạm vào người nọ liền cắn nuốt hắn ta ngay lập tức.
Dòng chảy màu đen không biết là chất liệu gì đã bọc kín người hắn ta.
“Tần Di!”
Mấy người bị lưu đày của tộc Hỏa Dung đều sợ hãi.
Một ông lão nhỏ bé trong tộc khẽ vươn tay, một sợi xích ngọc trắng xuất hiện trong tay ông ta. Gần như không chút do dự, xích ngọc đã chạm đến người của Tần Di và phóng ra một năng lượng kinh khủng.
Hiển nhiên ông lão muốn loại bỏ dòng chảy màu đen ấy giúp Tần Di!
Thế nhưng dòng chảy màu đen không những không bị loại bỏ mà còn tràn qua cả xích ngọc màu trắng hòng cắn nuốt cả xích lẫn ông lão!
Ông lão cắn răng, buộc lòng buông tay ra.
Chỉ chốc lát sau, Tần Di và xích ngọc màu trắng đã bị dòng chảy màu đen cắn nuốt sạch sẽ và biến mất trước mặt mọi người.
Một người bị lưu đày đã bỏ mạng ngay trước mắt cả đội.
Người bị lưu đày của tộc Hỏa Dung cũng có sức mạnh tầm trung, ấy thế mà lại chẳng thể phản kháng nổi.
Mọi người im lặng nhìn nơi Tần Di biến mất.
Tiểu Vân cau mày: “Bọn họ đã biết chúng ta sẽ đến nên chắc chắn sẽ bày ra hàng loạt cấm chế, ngay cả các vị cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ!”
Trong mắt Minh Vi toát lên vẻ kiêng kỵ, nàng ta nói: “Nếu như ta không nhìn lầm thì dòng chảy màu đen ấy là nước tiêu trừ, không ngờ bọn họ lại bỏ thêm thứ này trong không gian…”
Lão Kim gật đầu: “Đúng là nước tiêu trừ, loại nước chỉ có thể tồn tại trong lối đi không gian. Mọi người không cần hoảng hốt, chỉ cần không cắt vỡ không gian là được rồi!”
Tuy lão Kim đã lên tiếng trấn an nhưng mọi người vẫn thấy hơi nặng nề.
Khó lắm bọn họ mới tìm được thế giới này, nhưng đôi bên còn chưa thật sự giao tranh mà bọn họ đã mất đi một người một cách khó hiểu như thế. Sợ rằng chuyến này sẽ gian nan hơn tưởng tượng đây.
La Chinh vẫn luôn im lặng đi theo đội ngũ.
Tuy rằng thực lực của hắn đã tăng vọt nhưng vẫn chưa là gì so với những người bị lưu đày.
Hiện giờ hắn không cách nào giúp đỡ nên chỉ còn cách lặng lẽ quan sát.
“Lão Kim nói đúng” Tiểu Vân gật đầu: “Mọi người đi theo ta là được. Tuy bọn họ bố trí cấm chế nhưng lại không lợi hại như mọi người đã tưởng đâu, các vị đừng quá liều lĩnh!”
Hơn trăm người tiếp tục bước đi trong thế giới u ám dưới sự dẫn dắt của Tiểu Vân.
Cùng lúc đó, khoảng ba mươi người đang đứng trên một đài cao sâu trong thế giới này.
Họ không phải là người trong bộ tộc Trưởng Giám Ngục, mà là người bị lưu đày đến từ các cốt tháp.
Người cầm đầu chính là Diêm Lai của bộ tộc Hiên Viên!
“Hì hì, cấm chế ở nơi này thật là lợi hại, Tần Di chẳng kịp chống trả gì đã bỏ mạng rồi. Ta đã từng là bại tướng dưới tay hắn ta!” Một người bị lưu đày cười hì hì.
Sắc mặt của Diêm Lai vô cùng nặng nề, y khẽ lắc đầu: “Đừng sơ suất, sợ rằng hôm nay không dễ dàng như các vị đã tưởng đâu”
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!