Tin tức La Chinh mang tới khiến niềm hy vọng trong lòng Lê Lạc Thủy và Linh Thù tăng lên vô số lầnBọn họ biết, người ở ngoài Thần vực rất khó tiến vào, nhưng đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Trong vòng mười năm, cuối cùng những cường giả Bỉ Ngạn cảnh kia sẽ có thể phá vỡ lá chắn không gian, sợ rằng đến lúc đó họ có thể càn quét hết thảy…
Dù sao hư không này cũng không phải chỗ ở lâu dài.
Sau khi La Chinh thuật lại sơ lược những chuyện xảy ra ở ngoài vực, Linh Thù cũng lệnh cho bản sao của Hàm Thanh Đế phá vỡ hư không.
Hàn Sát trong sào huyệt dưới chân núi băng tuyết đã hồi sinh lại toàn bộ.
Linh Thù hiểu rõ tất cả mọi thứ dưới chân núi nên ngay sau khi phá vỡ hư không, bản sao của Hàm Thanh Đế đã tạo ra một đường hầm không gian, đưa mọi người thẳng lên đỉnh núi tuyết.
“Núi tuyết này bị sao vậy?” Trần Hoàng Dịch Kiếm nhìn ngọn núi tuyết, trên mặt toàn là vẻ khó hiểu.
Linh Thù nhìn chăm chú xuống dưới, cũng hơi khó hiểu: “Hình như xảy ra tuyết lở, trước đây chưa bao giờ xảy ra chuyện kỳ quái như vậy”
Lớp tuyết phủ quanh năm trên núi đều ào ào đổ xuống, để lộ ra đỉnh núi trơ trọi, chỉ còn lại một lớp tuyết mới mỏng tang.
Hoa Thiên Mệnh lại nói: “Có lẽ vì trận chiến trong hư không vừa rồi quá ác liệt khiến lớp tuyết đọng bị sạt lở”
“Không thể nào” Linh Thù lắc đầu.
Hư không dưới chân núi lửa băng là không gian hoàn toàn biệt lập với thế giới bên ngoài, dù động tĩnh trong hư không có lớn thế nào đi chăng nữa cũng không thể nào gây ra tuyết lở.
“Có lẽ là Hàm Thanh Đế ra tay cho hả giận?” Trần Hoàng Dịch Kiếm suy đoán.
“Cái này thì có thể” Linh Thù gật đầu.
Họ không nán lại lâu thêm, Linh Thù lập tức dẫn mọi người bay về phía trước, nhanh chóng đi tới vị trí của cỗ quan tài, trở về dưới đáy cung điện băng khổng lồ.
Ngay khi La Chinh và Hoa Thiên Mệnh cùng rời khỏi quan tài, cô bé vốn đang nằm trong quan tài bỗng hóa thành phấn vụn màu vàng và biến mất ngay trước mắt mọi người.
Thân thể Chân Ma đã được La Chinh và Hoa Thiên Mệnh mang đi.
Linh Thù nhìn ánh sáng còn sót lại sau khi cô bé biến mất, vẻ mặt hơi mất mát: “Ta chiến đấu vì thân thể Chân Ma này lâu như vậy, cuối cùng lại bị hai thằng nhóc các ngươi lấy đi…”
Tuy Linh Thù là một hung vật, nhưng dù sao nàng ta cũng có ký ức hoàn chỉnh, cũng có tình cảm đầy đủ.
Nàng ta ra ra vào vào cỗ quan tài này mấy trăm nghìn lần, thậm chí còn chết ở trong đó rất nhiều lần, rồi lại hồi sinh trong Hắc Thủy vực…
Bởi vì sức mạnh của bản thân không đủ nên nàng ta phải nâng đỡ tộc Ác Ma, rồi lại trợ giúp Trần Hoàng Dịch Kiếm… Nàng ta dùng hết tất cả mọi thủ đoạn, cuối cùng đều là công dã tràng, đương nhiên có hơi mất mát.
Lê Lạc Thủy nhìn muội muội của mình, đôi lông mày lá liễu khẽ nhướng lên: “Không có thân thể Chân Ma thì muội không thể rời khỏi vực sâu Ma Vực được sao?”
Linh Thù gật đầu rồi lại lắc đầu: “Nói chính xác thì muốn rời khỏi vực sâu Ma Vực cũng không cần phải dựa vào thân thể Chân Ma, mà cần phải nắm giữ vực sâu Ma Vực…”
Nói đến đây, Linh Thù bỗng nhiên ý thức được một vấn đề.
Trần Hoàng Dịch Kiếm cũng chợt nhận ra, hắn ta hỏi: “Như vậy, hiện tại vực sâu Ma Vực nằm trong tay ai?”
Sắc mặt La Chinh và Hoa Thiên Mệnh cũng có vẻ kỳ quái…
Nếu thân thể Chân Ma là báu vật tín ngưỡng cấp sáu của vực sâu Ma Vực thì hiện tại bọn họ phải nắm giữ vực sâu Ma Vực rồi mới phải, nhưng hai cô bé trên người bọn họ không hề có chút động tĩnh nào.
La Chinh cũng đã từng thấy Ngự Thần Phong khống chế rừng Lang Tuyền, vạn sự vạn vật trong cả khu rừng đều là do hắn ta kiểm soát, có thể nói hắn ta chính là chúa tể của rừng Lang Tuyền.
Lê Lạc Thủy suy tư một lúc mới lên tiếng: “Hay là bởi vì thân thể Chân Ma bị chia làm hai? Nếu là như vậy, các con có thể hợp nhất hai cô bé lại, đổi thành một người nắm giữ”
La Chinh và Hoa Thiên Mệnh nhìn nhau một cái rồi khẽ gật đầu.
Bọn họ cũng không có lý do gì để nhất định phải nắm giữ thân thể Chân Ma, đưa cho ai cũng được, thậm chí đưa cho Linh Thù cũng được.
Hai người lập tức gọi cô bé trong cơ thể ra ngoài, sau đó ra sức tách hai cô bé ra khỏi người mình.
Thế nhưng họ thử một lúc lâu mà vẫn không tài nào tách ra được…
Hai cô bé nhìn mà mờ mịt, hoàn toàn không hiểu La Chinh và Hoa Thiên Mệnh đang làm cái gì. Đặc biệt là cô bé mắt đỏ, càng về sau càng dứt khoát rúc luôn vào lòng La Chinh. Có lẽ cô bé nghe hiểu ý của La Chinh, nhưng hỏi cái gì cô bé cũng lắc đầu như trống bỏi, không hề phối hợp.
Giằng co một hồi, hai người chỉ có thể chọn từ bỏ.
Mặc dù rất thất vọng, nhưng Linh Thù vẫn ôm kỳ vọng: “Hiện tại không được không có nghĩa là sau này cũng không được, nếu sau này ai trong các ngươi nắm giữ vực sâu Ma Vực thì hãy trở về đây, đưa ta ra khỏi vực sâu Ma Vực là được rồi!”
Bị mắc kẹt ở chỗ này nhiều năm như vậy, dù có nằm mơ nàng ta cũng muốn trở về.
“Chỉ có thể như thế thôi, sau khi trở về chúng ta sẽ nhanh chóng nghĩ cách” La Chinh gật đầu, nói.
Sau đó Linh Thù liền dẫn đoàn người La Chinh rời khỏi cung điện băng.
Trước khi rời đi, Linh Thù nhìn thoáng qua cỗ quan tài, trong lòng thấy hơi là lạ. Hình như vị trí của cỗ quan tài này hơi khác thường, nhưng nàng ta cũng không biết khác ở chỗ nào, và cũng không truy tìm đến cùng.
Bên ngoài cung điện băng, tại vực sâu Ma Vực tầng thứ bảy, đám ác ma kia vẫn đang cẩn trọng canh gác.
Hiện giờ chúng đã không đủ để gây nên kinh sợ nữa, sau khi chết một lần, sức mạnh tín ngưỡng của chúng phải tích góp lại từ đầu, thực lực của tộc Ác Ma cũng rơi xuống tận đáy.
Có điều, cho dù đám ác ma này vẫn còn sức mạnh thì có Linh Thù ở đây, chúng cũng không dám manh động.
Đoán người La Chinh đi từ tầng thứ bảy về tới tầng thứ sáu trong ánh mắt kính sợ của đám ác ma.
Diện tích vực sâu Ma Vực vô cùng rộng lớn, cho dù suốt dọc đường đi không hề có trở ngại gì nhưng cũng cần một thời gian nhất định mới về tới lối vào của vực sâu Ma Vực.
***
Ba ngày sau…
Cuối cùng Linh Thù đã tiễn đoàn người La Chinh tới trước lối vào.
Suốt dọc đường đi, hai tỷ muội hàn huyên rất nhiều chuyện quá khứ, lần này ly biệt vẫn có chút không nỡ.
“Linh Thù đừng sợ, tin tỷ tỷ, nhất định không bao lâu nữa tỷ sẽ đưa muội ra khỏi nơi này” Lê Lạc Thủy an ủi.
Linh Thù gật đầu…
Oán khí của nàng ta tích tụ nhiều năm như vậy đều dồn hết vào Hiên Viên Vệ, dồn hết vào việc phục hưng tộc Lê.
Hiện tại biết tỷ tỷ còn sống, cuối cùng tộc Lê cũng có người chèo chống, oán khí trong lòng nàng ta cũng dần được hóa giải.
“La Chinh, sau khi trở về nhất định phải nghĩ cách đấy! Dì phải quay về Hắc Thủy vực chờ tin của con đây” Linh Thù cũng cười nói với La Chinh.
“Chinh Nhi sẽ không phụ kỳ vọng của dì” La Chinh vẫy tay với Linh Thù.
Cửa lớn vực sâu Ma Vực giống như miệng của một con quái thú, tỏa ra khí thế hung hãn.
Bên ngoài cửa là mấy chục truyền tống trận, chúng đều dẫn thẳng về đảo nổi.
Các gia tộc quyền thế muốn độc chiếm cấm địa nên đã bố trí lớp cấm chế rất mạnh ở lối vào các cấm địa, mọi người chỉ có thể thông qua đảo nổi để tiến vào trong đó.
“Chúng ta muốn trở về thì chỉ có thể thông qua truyền tống trận để tiến vào đảo nổi… Nhưng còn có một cách khác, chính là phá vỡ cấm chế của vực sâu Ma Vực” Hoa Thiên Mệnh nói: “Với thực lực của chúng ta bây giờ, muốn phá vỡ cấm chế cũng không khó, nhưng cần một khoảng thời gian”
“Trở về đảo nổi thôi” La Chinh thản nhiên nói.
Trong tình huống các đại thánh nhân đều đã bỏ mạng, với thực lực của đoàn người La Chinh thì không có ai đáng để bọn họ phải sợ hãi.
Cũng chỉ có Hiên Viên Vệ mới được gọi là mối uy hiếp, nhưng thông qua ký ức của Đông Phương Thuần Quân, La Chinh cũng biết lão Hốt đã rời khỏi đảo nổi từ lâu…
Ngay khi bọn họ vừa đưa ra quyết định, một làn sóng dao động vô hình chợt truyền đến.
“Răng… rắc…”
Mặt đất trước cửa vực sâu Ma Vực bỗng nứt ra, bùn đất trong khe nứt biến thành một cái đầu cao vạn trượng, bốc lên cuồn cuộn bụi mù, miệng há to như chậu máu hòng cắn nuốt tất cả mọi người.
Linh Thù nhìn gương mặt khổng lồ kia, giật mình kinh ngạc kêu lên: “Tỷ tỷ… Mọi người, mọi người đi mau! Ta sẽ ngăn chặn thứ này!”