Sau khi đưa Phù Sơ và Tiểu Vân vào bộ tộc Nữ Oa, nhiệm vụ của La Chinh đã hoàn thành được một bước lớn. Có thể rời khỏi thế giới này và trở về Thần vực hay không thì phải chờ sau khi ánh sáng phán xét buông xuống rồi mới quyết định được, còn hiện giờ bộ tộc Nữ Oa đang phụ trách việc tăng tu vi cho Phù SơTrong khoảng thời gian này, La Chinh cũng trở về cốt tháp Xi Linh, bế quan tu luyện.
Có một điều hết sức dễ đoán, đó là chắc chắn họ chẳng thể nào thuận buồm xuôi gió rời khỏi thế giới này. Kẻ mà họ phải đối đầu là bộ tộc Trưởng Giám Ngục, e rằng khó mà tránh được một trận chiến ác liệt.
Huống chi, sau khi trở về Thần vực, La Chinh cũng phải đối mặt với những thánh nhân kia, động cơ tăng cao tu vi cũng cực kỳ bức thiết.
Từ khi bộ tộc Xi Vưu và bộ tộc Nữ Oa liên thủ với nhau, bầu không khí trong tộc cũng trở nên tích cực hơn.
Đối với đám hoang thần ra đời tại nơi đây, mặc dù động cơ rời khỏi thế giới này không quá bức thiết nhưng họ vẫn luôn hướng tới thế giới mẹ, một nơi xa hơn và rộng lớn hơn. Dưới sự dẫn dắt của những người bị lưu đày, gần như tất cả tộc nhân đều đang tu luyện chăm chỉ hơn.
***
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Trên biển Thời Gian, những con sóng khẽ dâng cao, ánh sáng năm màu rực rỡ cuộn trào, vô số mảnh vỡ quay cuồng ở trong đó.
Từng tầng mây trắng muốt lặng lẽ trôi qua, đến một góc độ đặc biệt nào đó sẽ bị nhuộm thành đủ màu sắc nhờ ánh sáng phản chiếu đến từ biển Thời Gian.
Ở sâu trong đảo nổi của Đông Phương gia, một cung điện màu vàng nhạt hiện lên sừng sững.
Cung điện này vừa mới được xây xong, dù diện tích không lớn nhưng lại cực kỳ tinh xảo.
Nếu đám thợ thủ công am hiểu luyện khí ở trên kia nhìn thấy cung điện này, e rằng họ đều sẽ phải líu lưỡi.
Toàn bộ cung điện được chế tạo từ Việt Uẩn Kim, vật liệu được sử dụng để chế tạo những pháp bảo cấp cao nhất. Mặt ngoài của cung điện còn được ốp một tầng “lăng ngọc” xanh biếc, loại ngọc thạch trời sinh có khả năng thu hút nguyên khí của trời đất. Có một vài chân thần thích chế tạo lăng ngọc thành hạt châu, đặt ở bên trong phòng, như thế có thể liên tục thu hút nguyên khí trong phạm vi trăm dặm tới.
Nhưng cung điện này lại dùng lăng ngọc ốp kín toàn bộ, từ đó có thể thấy được mức độ xa hoa của nó.
Ngay cả gia tộc quyền thế ở trong đảo nổi cũng sẽ không lãng phí như thê.
Ở giữa cung điện có một cái hộp bằng kim loại, trên đỉnh chóp của cái hộp có một chất lỏng màu nâu đang sôi trào không ngừng, nhưng lại không cảm nhận được chút hơi nóng nào.
Một bóng dáng khôi ngô xuất hiện ở cửa chính của cung điện, người đó chính là Đông Phương Thuần Quân.
Ở Đông Phương gia, thậm chí trước mặt tất cả những thánh nhân của các gia tộc quyền thế, ông ta chính là chúa tể.
Chỉ cần một ánh mắt của ông ta là có thể khiến vô số người nơm nớp lo sợ. Đương nhiên, ánh mắt này cũng có thể giết vô số người…
Nhưng mỗi khi ông ta bước vào cung điện này, trên khuôn mặt tuấn tú kia sẽ nhiễm một tia hung ác, nham hiểm.
Đông Phương Thuần Quân chậm rãi bước tới trước hộp lưu ly, đưa tay khẽ vuốt mặt ngoài của nó. Một lúc sau, hoa văn ở mặt ngoài của hộp bắt đầu lóe sáng, chất lỏng màu nâu cũng sôi trào mãnh liệt hơn.
Chẳng mấy chốc, một đám tóc mượt như tơ trôi ra, từ từ tản ra xung quanh và uốn lượn tựa như có ý thức của riêng mình.
Chỉ trong nháy mắt, một cái đầu chậm rãi bay ra từ trong hộp.
Cái đầu ấy có một khuôn mặt mang vẻ đẹp tuyệt sắc hiếm có, giờ phút này nó đang nhắm chặt hai mắt lại, không nhúc nhích…
Thấy khuôn mặt này, vẻ hung ác và nham hiểm trên mặt Đông Phương Thuần Quân lập tức biến mất, đôi mắt chứa chan vẻ trìu mến.
Nếu có ai nhìn thấy vẻ mặt của ông ta lúc này nhất định sẽ cảm thán trong lòng. Dẫu sao nhân vật kiêu hùng ấy chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt tình cảm như thế trước mặt người khác.
“Lạc Thủy…”
Đông Phương Thuần Quân khẽ gọi.
Hai mắt của cái đầu kia không hề mở ra mà vẫn nhắm chặt như trước, tựa như không thấy tiếng gọi của Đông Phương Thuần Quân.
“Nếu nàng không thích thân thể mà ta chế tạo cho nàng, ta có thể nghĩ cách tìm thân thể trước kia của nàng” Đông Phương Thuần Quân lại nói thêm.
Trong khoảng thời gian này, ông ta đã dùng tất cả các biện pháp trợ giúp Lê Lạc Thủy tìm kiếm đủ loại thân thể hoàn mỹ…
Với thủ đoạn của mình, Đông Phương Thuần Quân có thể sưu tầm mọi vật quý giá, kỳ lạ trong thiên hạ.
Bắc Hải có người dâng “cơ thể thuần âm” lên, Ngộ Thiên vực có người đưa “cơ thể lệnh phượng” tới, thậm chí có cả cơ thể do con rối ngưng tụ máu và hóa ra thịt…
Dù ông ta không cần những thân thể này, nhưng đó cũng là những thứ cực kỳ hoàn mỹ để chế tạo phân thân.
Tuy nhiên, Lê Lạc Thủy chưa từng nhìn tới chúng.
Đông Phương Thuần Quân chỉ nghĩ rằng Lê Lạc Thủy chê những thân thể ấy, dù sao đây cũng chỉ là vật của Thần vực, sao có thể lọt vào mắt xanh của bà chứ?
Có lẽ thứ có thể thực sự làm bà thỏa mãn chỉ có thân thể ban đầu của bà mà thôi.
Nghe vậy, cuối cùng đôi mắt của cái đầu kia cũng từ từ mở ra, trong cặp mắt đẹp tuyệt trần là vẻ kinh ngạc không thôi.
“Thân thể của ta đã bị hủy rồi, ngươi tìm ở đâu ra?” Lê Lạc Thủy hỏi.
Đông Phương Thuần Quân thấy biểu cảm của Lê Lạc Thủy bèn mỉm cười, ánh mắt thâm sâu hơn: “Thân thể của nàng đã bị hủy, nhưng ở trong biển Thời Gian thì không hề bị hủy”
“Ngươi muốn đi vào biển Thời Gian?”
Đông Phương Thuần Quân khẽ gật đầu.
Lê Lạc Thủy cười lạnh: “Trong biển Thời Gian có vô số mảnh vỡ lộn xộn của thời không, ngươi muốn tìm được ta của trước kia không khác nào mò kim đáy biển”
“Nếu mục tiêu có độ khó không cao thì kết quả gặt hái được cũng không có ý nghĩa gì” Đông Phương Thuần Quân thản nhiên nói.
So với việc tìm ra thời không đặc biệt thì hành động “mò kim đáy biển” vẫn quá ư là đơn giản.
Từ khi Thần vực còn ở thuở sơ khai, biển Thời Gian đã dần dần mở rộng ra. Mỗi khoảng thời gian ở bên trong một không gian đều sẽ hóa thành mảnh vỡ có màu sắc rực rỡ, rơi vào trong biển Thời Gian. Nếu muốn truy tìm tận gốc thì nhất định có thể tìm được ở trong biển Thời Gian, tiếc là những mảnh vỡ này vô cùng lộn xộn, khó mà sắp xếp rõ ràng được…
Lê Lạc Thủy nhìn Đông Phương Thuần Quân chằm chằm, trong ánh mắt thoáng qua vẻ phức tạp.
Câu nói thể hiện ý chí sắt son ấy nếu được phát ra từ miệng của thiếu niên thì rất bình thường, nhưng nó lại phát ra từ miệng của thánh nhân đứng đầu của Thần Vực, một người đã sống vô số thần kỷ nguyên, thì lại khiến người ta cảm thấy kỳ quặc.
Song, cuối cùng bà chỉ cười lạnh một tiếng rồi nhắm chặt hai mắt lại.
Thấy vậy, Đông Phương Thuần Quân cũng không buồn bực gì, chỉ mặc cho đầu của bà từ từ chìm vào trong chất lỏng màu nâu kia.
“Ùng ục ục…”
Chẳng mấy chốc, chất lỏng màu nâu lại bắt đầu sôi sùng sục.
Đông Phương Thuần Quân cười khổ một tiếng rồi đi ra khỏi cung điện.
Trong khoảng thời gian này, ông ta luôn bề bộn rất nhiều việc, một mặt là vì Lê Lạc Thủy, mặt khác là do ông ta phải ứng phó với đủ loại sự cố.
Không lâu sau, Đông Phương Thuần Quân đi tới Thanh Ẩn điện của đảo nổi Đông Phương gia.
Thân là tộc trưởng của Đông Phương gia, hôm nay ông ta muốn xem đám đệ tử ưu tú mới lên cấp trong tộc. Bọn họ đều mới nổi bật lên trong khoảng thời gian gần đây, một vài người là do người trong tộc sống ở thần mộc Phù Tang phát hiện ra và tiến cử, một vài người thì có biểu hiện cực kỳ ưu tú ở sân đấu.
Khi Đông Phương Thuần Quân bước vào Thanh Ẩn điện, vẻ mặt vốn có chút bất đắc dĩ và khổ sở đã lặng lẽ biến mất, đồng thời khí thế ngạo nghễ với vạn vật toát ra từ trong thân thể ông ta.