Phản ứng của tộc nhân tộc Vĩ Trùng rất nhạy bén, nhưng Phượng Ca bỗng nhiên ra tay, tốc độ phản ứng thật sự quá nhanh.
Tộc nhân tộc Vĩ Trùng kia căn bản không kịp phản ứng, đầu đã bị Phượng Ca trực tiếp bẻ xuống.
Huyết tương màu xanh chuẩn bị phun ra từ miệng vết thương trên thi thể không đầu, Phượng Ca thuận tay đẩy một cái đã đẩy thi thể đó bay ra xa mấy chục trượng. “Bốp” một tiếng, thi thể không đầu đó duy trì tư thế vốn có khảm vào vách tường.
Phượng Ca vứt đầu tộc nhân tộc Vĩ Trùng kia xuống đất, trong đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa sát ý dày đặc, mấy tên tộc nhân tộc Vĩ Trùng đối mặt với nó giống như bước vào vùng đất đầy băng tuyết.
“Chuyện này, chuyện này… Phượng Ca điện hạ, chuyện này…”
Phương Vĩ và các đệ tử vùng đất Kiếm Đỗng khác thấy cảnh này lập tức trợn tròn mắt.
Sau khi nghe nói Phượng Ca có thân xác, bọn họ cảm thấy nàng nhất định có thể trở thành trợ lực của Thiên Cung, nhưng dù sao Phượng Ca cũng mới vừa tiến vào Thập Tứ Trọng Thiên, dựa theo tiết tấu gia tăng thực lực của sinh linh Bỉ Ngạn không thể nào mạnh như vậy!
Có điều, Phượng Ca điện hạ thật sự không nên ra tay giết người!
Điều mà Phương Vĩ kiêng kỵ tuyệt đối không phải mấy tên tộc nhân tộc Vĩ Trùng mà là thế lực sau lưng chúng!
Bây giờ giết chết người của đối phương, sợ rằng rất nhiều chuyện sẽ rối loạn ngay lập tức.
Nhưng Phương Vĩ bọn họ đâu biết Phượng Ca đã nhịn lâu lắm rồi. Với tính cách của nàng, lúc ban đầu tộc nhân tộc Vĩ Trùng làm nhục người của Thiên Cung, sợ rằng nàng đã xé bọn họ ra thành mảnh vụn.
Đối với những thứ nhỏ yếu mà mình chán ghét, Phượng Ca không có bất kỳ lòng thương hại nào, giống như những sinh linh Ám vực định công kích nàng vậy.
Nhưng vừa rồi La Chinh cứ luôn ra hiệu bảo Phượng Ca kiềm chế cảm xúc của mình, Phượng Ca mới không ra tay. Cho đến khi đám người này ức hiếp người quá đáng, nàng mới xử chúng.
“Ngươi… Ngươi dám giết tộc nhân tộc ta!” Vị tộc nhân tộc Vĩ Trùng cầm đầu kia ngớ người ra. Nó chưa từng nghĩ những nhân tộc hèn yếu này lại dám phản kháng!
Phượng Ca nhìn về phía La Chinh, hỏi: “Ta còn muốn giết thêm mấy con côn trùng nữa…”
La Chinh nở nụ cười, gật đầu nói: “Có thể, giữ lại một con là được”
Hắn vừa mới dứt lời, Phượng Ca đã xông ra ngoài, cuốn theo từng sợi tơ ánh sáng.
Trong Thập Tam Trọng Thiên không có quần áo phù hợp, bao phủ trên thân thể nàng là quần áo được đan thành từ những sợi tơ ánh sáng. Chạy nhanh như thế, nàng giống như một tinh linh đang đuổi theo ánh sáng vậy.
Mọi người chỉ thấy mấy luồng sáng chợt lóe lên trước mắt, đầu của mấy tộc nhân tộc Vĩ Trùng bay thẳng lên trời, chỉ để lại thi thể không đầu.
Sau một hơi thở, chỉ còn lại tên tộc nhân tộc Vĩ Trùng cầm đầu kia còn sống.
Tên tộc nhân tộc Vĩ Trùng cầm đầu kia cuối cùng cũng hiểu được tình cảnh của mình. Vừa rồi nó có tâm tư định phản kích, nhưng thấy bản lĩnh của Phượng Ca, toàn thân nó run rẩy kịch liệt, chỉ có điều đến nước này, nó còn không quên uy hiếp nói: “Các ngươi giết tộc nhân tộc Vĩ Trùng chúng ta, Quỷ Hạt đại nhân… Quỷ Hạt đại nhân nhất định sẽ san bằng các ngươi!”
La Chinh mỉm cười nói: “Cho nên ta mới giữ lại cho ngươi một mạng, chính là vì để ngươi trở về thông báo với vị Quỷ Hạt đại nhân kia, thật muốn biết nó sẽ san bằng như thế nào”
Sau khi tộc nhân tộc Vĩ Trùng đó nghe thấy câu trả lời của La Chinh, trong mắt lóe lên ánh sáng kinh ngạc. Nó cảm nhận được La Chinh cực kỳ tự tin, không chỉ không coi tộc nhân tộc Vĩ Trùng vào đâu mà còn không coi Quỷ Hạt đại nhân ra gì!
Có điều nếu đối phương chịu tha cho mình một mạng, nó cũng không dám nói thêm gì nữa, dù sao cũng không ai tự dưng vô duyên vô cớ muốn đi chịu chết.
Ngay khi tộc nhân tộc Vĩ Trùng chuẩn bị rời đi, Phương Vĩ cắn răng nói: “Nếu đã giết thì giết hết! Không nên để lại hậu hoạn!”
Tộc nhân tộc Vĩ Trùng chết ở cứ điểm Thiên Cung đúng là phiền phức lớn, nhưng Thiên Cung có thể chết cũng không thừa nhận, cùng lắm là hao phí số lượng hồn đan cực lớn để giải quyết chuyện này, nhưng nếu thật sự để mặc tên tộc nhân tộc Vĩ Trùng này rời đi, hậu quả sợ rằng không tưởng tượng được.
Phượng Ca khẽ xoa đầu ngón tay. Ở trong mắt nàng, những con côn trùng này mới thật sự là bẩn thỉu, trong lòng nghĩ có nên làm một thanh kiếm ở Bỉ Ngạn hay không.
Sau khi nàng nghe thấy lời Phương Vĩ nói, ánh mắt nhìn về phía La Chinh lộ ra vẻ dò hỏi, có muốn đánh chết nốt tên tộc nhân tộc Vĩ Trùng cuối cùng này không.
La Chinh lại lắc đầu, đi thẳng về phía cứ điểm, vừa đi vừa nói: “Thả nó đi”
Mục đích hắn để Phượng Ca ra tay là để ra oai với thế lực phía sau tộc Vĩ Trùng. Dưới tình huống địch mạnh ta yếu, thỏa hiệp là chuyện vô nghĩa, hắn cũng không đồng ý với cách xử lý của Phương Vĩ.
“Mẹ nó ngươi là ai! Muốn hại chết Thái Nhất Thiên Cung chúng ta à?” Phương Vĩ ngăn cản trước mặt La Chinh, cắn răng nghiến lợi nói.
Vùng đất Kiếm Đỗng cũng đã từng nghe danh vị “Thiên Hành” này, nhưng thân phận của Thiên Hành vẫn luôn mập mờ có liên hệ với Thiên Cung, có phải đệ tử của Thiên Cung hay không vẫn khó nói.
Trong mắt Phương Vĩ, đắc tội với những sinh linh Bỉ Ngạn này chỉ có thể khiến Thái Nhất Thiên Cung nửa bước khó đi ở trong Bỉ Ngạn, đương nhiên hắn ta sẽ tức giận!
La Chinh tiến tới trước mặt Phương Vĩ, khóe miệng cong lên nở nụ cười nói: “Ta là La Chinh”
Mấy vị đệ tử vùng đất Kiếm Đỗng nghe thấy câu trả lời này đều ngẩn ra, ngây ngốc nhìn bóng lưng La Chinh.
Không ít các đệ tử vừa đạt đến Hồn Nguyên cảnh cũng sửng sốt. Bọn họ nhớ lại sau khi dương hồn của La Chinh vượt qua Bỉ Ngạn xong vẫn chưa xuất hiện lại, có vài người cũng nghi ngờ trong lòng nhưng không hỏi tới, hóa ra “Thiên Hành” này chính là La Chinh?
Sầu Tuẫn đã sớm đoán ra, ngược lại cũng không quá bất ngờ.
La Chinh cơ bản đã bại lộ thân phận của mình ở Hồn Nguyên Đại Thế Giới, không cần thiết phải che giấu nữa, ngược lại còn vướng tay vướng chân khi hành động, bây giờ hắn thoải mái thừa nhận.
Trước khi tiến vào tòa nhà bằng gỗ kia, La Chinh bỗng nhiên vỗ trán một cái, xoay người nói: “Đúng rồi, bắt con côn trùng kia giao đống cương ngọc và kết tinh linh hồn vừa mới nộp ra”
Sau đó hắn mới đi thẳng vào trong phòng.
***
Gần như mỗi một thế lực siêu cấp đều có một thậm chí là vài chủng tộc Bỉ Ngạn làm chỗ dựa, Thái Nhất Thiên Cung cũng không ngoại lệ.
Nhưng chủng tộc Bỉ Ngạn sau lưng Thái Nhất Thiên Cung ở Thập Tứ Trọng Thiên cũng không tính là mạnh mẽ, điều này dẫn đến việc các đệ tử vùng đất Kiếm Đỗng bị động, bị nhắm tới khắp nơi, những năm này bọn họ ở trong thành Vạn Linh phải luôn nhẫn nhịn mới đổi lấy được một nơi an thân, đây cũng là nguyên nhân các đệ tử vùng đất Kiếm Đỗng không muốn ở lại trong Thập Tứ Trọng Thiên.
Vẻ mặt Phương Vĩ nặng nề trần thuật cảnh ngộ hiện tại của Thái Nhất Thiên Cung cho La Chinh nghe: “Cách làm của ngươi như vậy sẽ khiến chúng ta nửa bước khó đi trong Bỉ Ngạn!”
“Không biết những tộc lớn như tộc Hữu Hùng, tộc Ly Uyên có đãi ngộ gì trong Thập Tứ Trọng Thiên?” Đối mặt với Phương Vĩ đang kích động, La Chinh bình tĩnh nói.
“Chỗ dựa sau lưng bọn họ đều là đầu sỏ ở Thập Tứ Trọng Thiên, đương nhiên không có sinh linh Bỉ Ngạn nào dám làm gì bọn họ” Phương Vĩ bất mãn trả lời. Mấy đệ tử vùng đất Kiếm Đỗng nhắc tới chuyện này đều hơi chua xót.
Bọn họ ở Thái Nhất Thiên Cung đều là rồng phượng trong loài người, đâu ai muốn bị ức hiếp ở Bỉ Ngạn?
Sau khi suy nghĩ một lát, La Chinh mới nở nụ cười nói: “Cứ nhẫn nhịn mãi sẽ chỉ khiến những con côn trùng đó được voi đòi tiên, nếu không có chỗ dựa thì chúng ta đi tìm một chỗ dựa là được”
“Nói đơn giản vậy! Tìm ai làm chỗ dựa cho chúng ta? Tìm ngươi à?” Một đệ tử vùng đất Kiếm Đỗng chất vấn.
La Chinh nghiêng đầu nhìn về phía Phượng Ca ở cách đó không xa, Phượng Ca ngồi ngay ngắn ở một bên, thân xác Thuần Khiết Giả dựa vào tưởng tượng điêu khắc mà thành, gần như là hoàn mỹ, không lúc nào không tỏa ra mị lực đặc biệt. La Chinh nói: “Không tìm được chỗ dựa, chúng ta tự làm chỗ dựa của mình là được”