Trong Thần Vực, thần đạo Đoạn Tình đã biến mất hơn trăm kỷ nguyên thầnCho dù thần có tuổi thọ gần như vĩnh hằng thì hơn một trăm kỷ nguyên thần cũng quá lâu…
Mặc dù, những vị thần trong hẻm núi biết đến sự tồn tại của thần đạo Đoạn Tình, cũng biết thần đạo Đoạn Tình là đạo cấm, nhưng bọn họ chưa từng nhìn thấy thần đạo này.
Những năm gần đây, lần duy nhất có lời đồn nhắc đến thần đạo Đoạn Tình chỉ có Trần Hoàng Dịch Kiếm năm đó chạy vào vực sâu Ma Vực mà thôi.
Nhưng năm đó, Trần Hoàng Dịch Kiếm không gây ra sóng to gió lớn gì, không ít thần cũng biết có chuyện như thế. Hơn nữa, sau khi Trần Hoàng Dịch Kiếm trốn vào vực sâu Ma Vực thì đã biến mất, không còn bất kỳ ai nhìn thấy ông nữa, chuyện này cũng từ từ lắng xuống.
Sức mạnh linh hồn của La Chinh đã tăng lên đáng kể dựa vào thần quyết Đại Diễn, lại dựa vào thần đạo Đoạn Tình bộc phát ra uy áp linh hồn mạnh mẽ như vậy, khiến những vị thần đó nhìn thấy đều kinh hãi đến ngây người!
Lúc trước, những thần này vẫn còn lo lắng. Cho dù bọn họ có chạy đến chỗ tượng nữ thần thì cuối cùng những Âm Ma Câu Hồn kia cũng sẽ đuổi đến.
Mấy thần nắm giữ thần đạo hệ Lôi không thể tiêu diệt được hết những Âm Ma Câu Hồn này. Chỉ sợ ngoài thần cấp cao ra, những người khác đều sẽ chết sạch…
Không ngờ, tên nhóc kia lại có thể một thân một mình đuổi giết đám Âm Ma Câu Hồn này chạy bốn phương tám hướng trong hẻm núi!
“Tên nhóc này thật sự chỉ là thần cấp thấp thôi sao?” Một thần cấp trung sững sờ nhìn La Chinh đang chạy như điên trong hẻm núi. Theo cảm giác của thần cấp trung này, những Âm Ma Câu Hồn bị La Chinh đuổi kịp sẽ bị hắn nhanh chóng giết chết. Tưởng như tên nhóc này đi vào chỗ không người vậy!
Lãnh Lâm Nhạc nhìn La Chinh ở nơi xa, mí mắt không ngừng co giật. Cho dù hắn không muốn thừa nhận đi chăng nữa thì tên nhóc này cũng mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn…
Sau khi linh hồn của Mục Ngưng quay về thể xác, nàng cũng nhanh chóng trèo lên một gốc cây thật to, nhìn La Chinh hung hăng đuổi giết đám Âm Ma Câu Hồn kia. Trong lòng nàng vô cùng cảm thán, tên nhóc này… ngay cả linh hồn cũng mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nàng.
Trong đôi mắt của La Chinh không chứa một chút cảm xúc. Dưới ánh sáng vàng lập lòe, những mũi tên linh hồn kia hóa thành mưa tên bắn ra.
Những Âm Ma Câu Hồn nằm rạp trên mặt đất không ngừng bò đi, cuối cùng vẫn bị La Chinh đánh thành mảnh nhỏ, hóa thành sức mạnh linh hồn thuần túy, không ngừng củng cố linh hồn La Chinh.
Mặc dù có nhiều thần trên gốc cây phóng ra tia sét giết chết một số Âm Ma Câu Hồn, nhưng hầu hết vẫn là bị La Chinh giết chết.
Chính vì vậy, La Chinh đã hấp thụ được một lượng lớn sức mạnh linh hồn. Linh hồn của hắn đang điên cuồng lớn mạnh!
Sau khi giết chết Âm Ma Câu Hồn cuối cùng, La Chinh mới trở về tượng nữ thần.
Lúc này, những thần trốn trên gốc cây mới lần lượt nhảy xuống, không ít thần vẫn còn sợ hãi.
Cách đó không xa, còn có một số thần hoặc đứng, hoặc nằm tại chỗ, không hề cử động…
Linh hồn của những thần này đã bị rút ra, bọn họ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, cứ như một tác phẩm điêu khắc. Vì linh hồn vừa bị hút ra, nên sự sống trong cơ thể bọn họ vẫn chưa bị cắt đứt, chỉ hóa thành cái xác không hồn, mất đi ý thức, điều này cũng đồng nghĩa với chết đi.
“Nhị ca!” Một vị thần vô cùng đau thương đỡ một pho tượng mà gọi.
Không ít thần đều đến từ cùng một nhà quyền thế, là huynh đệ có cùng huyết thống, thấy cảnh này tất nhiên sẽ vô cùng đau lòng.
Chiến Minh lắc đầu, thở dài: “Chuyển những thi thể này đến ngoài Tinh Môn đi…”
“Đây không phải thi thể!” Có thần phản bác.
Chiến Minh nhún vai. Trên thực tế, để phán đoán một thần có ngã xuống hay chưa, điều quan trọng nhất chính là linh hồn có bị hủy diệt hay không. Cho dù thân thể hóa thành mảnh vụn, linh hồn lại được bảo vệ hoàn hảo thì cuối cùng vẫn sẽ có cơ hội sống lại. Nếu linh hồn đã tiêu tán, vậy thì thật sự không còn cứu được.
Các vị thần dọn dẹp hiện trường, chuyển những cái xác đến Tinh Môn.
Trong hẻm núi yên tĩnh, đa số thần đều giữ yên lặng…
Các thần chống đỡ qua cuộc đột kích của Âm Ma Câu Hồn, song lại không thu được lợi ích đáng kể, thậm chí còn không nhận được một đồng Thần vũ tệ. Có lẽ, người duy nhất nhận được lợi ích chính là những thần đã giết chết Âm Ma Câu Hồn. Linh hồn của bọn họ sẽ được tăng lên rất mạnh!
Trong đó, lời nhất chính là La Chinh.
Hắn dựa vào sức lực của một người mà giết chết hơn ba phần tư số Âm Ma Câu Hồn, không ngừng hấp thu sức mạnh linh hồn quý giá mà tinh thuần kia, cường độ linh hồn đã tăng đáng kể!
Cực Ác lão nhân ở trong đầu sững sờ quan sát linh hồn La Chinh…
Lúc trước, sau khi thể xác của Cực Ác lão nhân ngã xuống, ông ta đã từng nhìn thấy La Chinh thi triển những mũi tên linh hồn kia, xé nát linh hồn Ân Nguyên Tử.
Khi đó, La Chinh chỉ là võ giả chứng thần mà đã có thể đánh nát linh hồn của thần cấp trung!
Hiện tại, La Chinh hấp thu nhiều sức mạnh linh hồn một lúc như vậy đã khiến linh hồn hắn càng thêm sung sức, càng cường đại hơn. Hiện còn có thể thấy có ánh sáng màu lưu ly mờ nhạt xuất hiện trên bề mặt linh hồn hắn. Mặc dù La Chinh không phóng ra uy áp linh hồn, nhưng khí thế mơ hồ phát ra từ linh hồn của hắn vẫn khiến Cực Ác lão nhân cảm thấy áp lực vô hình.
“La Chinh, cảm giác như linh hồn của ngươi ngày càng gần đại viên mãn rồi, có phải sắp tu thành Dương Thần rồi không?” Cực Ác lão nhân không nhịn được hỏi.
“Dương Thần?” La Chinh hỏi lại.
Cực Ác lão nhân gật đầu: “Linh hồn của thần đại viên mãn được gọi là Dương Thần”
Thần muốn tu thành đại viên mãn thì cần phải nắm giữ một thần thông viên mãn trong thần đạo nào đó. Cho dù là tu thành thần đại viên mãn thì mỗi thần thông cấp thứ bảy của thần đạo đều tương đối lợi hại, sức chiến đấu có thể tăng hơn nhiều so với thần cấp cao!
Nhưng thần đại viên mãn vẫn tồn tại một số khuyết điểm. Đó là sự tách biệt giữa linh hồn và thân thể.
Có một số thần sau khi tu thành đại viên mãn sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế bù đắp hai khuyết điểm này. Tu thành Thần Đài Cửu Tinh trong thể xác được gọi là thân thể viên mãn, tu linh hồn thành Dương Thần là linh hồn viên mãn!
“Nghe nói sau khi tu thành Dương Thần, linh hồn sẽ chuyển từ âm sang dương, giống như được tái sinh, không sợ sấm sét, không sợ bất kỳ phép trừ tà nào” Cực Ác lão nhân bổ sung.
Cho dù là linh hồn của thần thì vẫn thuộc loại “Âm Thần”. Về cơ bản, nó cũng giống như những oan hồn tà linh kia, tất cả đều được coi là Âm Thần. Linh hồn trong đầu tương đối yếu ớt, nếu bị sấm sét xuyên vào đầu, sẽ khiến linh hồn bị thương nặng.
Ngoài ra, còn có một số thần thông tinh lọc có thể tinh lọc linh hồn.
Nhưng một khi tu linh hồn thành Dương Thần thì linh hồn sẽ có thay đổi về chất. Giống như Cực Ác lão nhân nói, linh hồn bước vào của cảnh giới Dương Hồn sẽ giống như được tái sinh, không còn e ngại sức mạnh sấm sét nữa. Thậm chí, khi linh hồn thoát xác còn có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
“Thì ra là thế” La Chinh gật đầu.
Sau khi hấp thụ những sức mạnh linh hồn kia, hắn thực sự cảm nhận được linh hồn có cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có. Sự trống rỗng trong linh hồn dần biến mất, dường như linh hồn của hắn đã hóa thành sự tồn tại chân thật.
Nếu thật sự tu thành Dương Thần Cảnh, linh hồn này thật sự có thể hóa thành một thân thể chân thật thì không biết sẽ có cảm giác gì? Dùng linh hồn của Dương Thần Cảnh kích hoạt thần đạo Đoạn Tình thì chẳng phải sẽ bộc phát ra uy áp linh hồn càng cường đại hơn sao?
Nghĩ tới đây, ngược lại trong lòng La Chinh sinh ra một chút tiếc nuối, đáng tiếc là làn sóng Âm Ma Câu Hồn đã bị hắn chém giết hết rồi. Nếu lại tới một đám nữa thì chẳng phải là tốt quá sao?
“Ầm ầm…”
Đúng lúc này, hẻm núi lại bắt đầu chấn động, làn sóng thú dữ thứ sáu đột kích.
Cùng lúc đó, những thần vẫn duy trì im lặng trở nên rối loạn.
“Làn sóng này, ta không phòng thủ nữa!”
“Cho dù xuất hiện chí bảo tín ngưỡng, ta cũng không cần nữa, lại chần chừ thì chỉ có tự tìm cái chết…”
“Nếu các vị còn muốn cố thủ, thứ lỗi cho tại hạ không theo cùng được!”
Đám Âm Ma Câu Hồn kia đã cướp đi tính mạng của mười mấy vị thần, những thần may mắn sống sót cũng không thu hoạch được gì, khó tránh khỏi sẽ khiến bọn họ xuất hiện ý nghĩ rút lui.
Những thần này nhao nhao rời khỏi Tinh Môn, muốn bảo toàn tính mạng.
Trong nháy mắt, hơn ba trăm thần đã rời đi hơn nửa. Dưới tượng nữ thần chỉ còn lại bảy mươi, tám mươi vị thần…
“Còn phòng thủ sao?” Đông Phương Ninh thản nhiên hỏi.
Chiến Minh nhìn về phía cuối khe núi, nở nụ cười khổ: “Chỉ mấy người chúng ta, muốn thủ cũng không thủ được. Huống hồ, những thứ đó thực sự không phải thứ chúng ta có thể địch lại…”
Các thần nhìn theo ánh mắt của Chiến Minh. Từng con rùa khổng lồ màu vàng chậm rãi bò ra từ bốn phương tám hướng trong khe núi.
Bốn chân cường tráng giẫm lên mặt đất, để lại từng cái hố. Tốc độ bò của chúng rất chậm, nhưng số lượng lại không ít.
“Rùa Giáp Đen” Đông Phương Ninh mặt vô cảm lắc đầu: “Thú dữ cấp bốn trong núi Bất Chu. Hình như thứ này có thể vừa bắn ngược vừa tấn công, thực sự không phải thứ chúng ta có thể ứng phó”
“Rút thôi” Huyền Nguyệt Tiểu Lâu thản nhiên nói. Nếu như những thú dữ trước mắt này không phải là thứ bọn họ có thể ứng phó thì rút lui sớm mới là lựa chọn chính xác.
Nếu những thần cấp cao này đã đưa ra lựa chọn thì Hàm gia và Mục gia, còn có một số thần cũng không do dự nữa.
Chiến Minh lộ vẻ tiếc nuối, chỉ có thể lắc đầu, lập tức dẫn đầu chui vào Tinh Môn.
Nhưng đúng lúc này, ánh sáng giữa Tinh Môn hơi dập dờn.
Một thần cấp thấp vội vàng hấp tấp lao ra từ trong Tinh Môn. Mặt mũi thần cấp thấp này đầy vẻ hoảng sợ, tốc độ cực nhanh, còn va vào người Chiến Minh!