Người động lòng không chỉ có một mình Thắng Thiên Thử Vương, trong mắt người khác cũng thoáng lóe lên vẻ cuồng nhiệtCó điều bọn họ vừa mới tiến vào hoàn cảnh xa lạ này, ai biết bên trong những cây cột đá kia có cấm chế lợi hại gì không, bây giờ đương nhiên không phải lúc ra tay.
Sau khi quan sát một lúc, ánh mắt bọn họ lại tập trung trên người La Chinh.
La Chinh vẫn luôn đứng sừng sững tại chỗ giơ trường thương lên, không nhúc nhích cứ như một bức tượng.
Nhưng trong quá trình này, hơi thở mà Quỷ Quyệt trong cơ thể hắn tỏa ra càng ngày càng yếu, hoặc nói cách khác, cảm giác khiến người ta không thể vượt qua kia nhanh chóng giảm bớt.
“Hơi thở của Quỷ Quyệt yếu bớt rồi, ngươi có thể đuổi nó ra khỏi cơ thể La Chinh không?” Nữ Oa xoay người hỏi thủ lĩnh áo đen.
Thủ lĩnh áo đen gật đầu, hắn ta cũng cảm thấy đây là cơ hội tốt.
Chỉ thấy hắn ta xoay người gọi hai tên áo đen, bảo họ theo hắn ta đi đến bên cạnh La Chinh.
Hai người mặc áo đen đứng hai bên La Chinh, ngay sau đó lấy một cái gương nhỏ màu đen từ trên người ra. Hai người lẩm bẩm gì đó một lúc, trong cái gương nhỏ màu đen có một tia sáng đen lóe lên.
Đám người Nữ Oa thấy ánh sáng đen đó thì khẽ nhướng lông mày lên, đương nhiên bọn họ biết đó là Ám Vực.
Không cách nào lấy thứ bên trong Ám Vực sang Quang Vực được, sau khi tiến vào Quang Vực, đại đa số mọi thứ sẽ nhanh chóng tan chảy như đá đặt dưới ánh nắng chói chang.
Sau đó thủ lĩnh áo đen đi về phía luồng ánh sáng đen, sau khi nó hoàn toàn bao phủ lấy hắn ta, hắn ta khẽ nâng tay trái lên, tay phải thì nhẹ nhàng vỗ vào cổ tay trái, đồng thời thấp giọng nói: “Ra nào, nhóc con, nơi này rất an toàn…”
Có một con thằn lằn nhỏ chui ra từ chỗ cổ tay áo choàng của hắn ta.
Con thằn lằn đó toàn thân đen nhánh, cặp mắt lại lóe lên ánh sáng màu vàng, phun ra đầu lưỡi đỏ thẫm.
Hai tấm gương nhỏ phản chiếu bóng tối tuyệt đối của Ám Vực, người bên ngoài không thấy được con thằn lằn, nhưng có thể thấy hai điểm sáng nho nhỏ màu vàng trong bóng tối.
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, thủ lĩnh áo đen phân phó: “A Hướng, đút cho hắn một Ám Chi Quả Thực”
Con thằn lằn kia vô cùng yếu ớt, Ám Vực được chuẩn bị cho nó, con thằn lằn này không thể rời khỏi Ám Vực được, chỉ đành để La Chinh tiến vào Ám Vực. Hiển nhiên cho La Chinh ăn Ám Chi Quả Thực là lựa chọn hàng đầu.
Người áo đen được gọi là A Hướng ở bên cạnh đang định móc Ám Chi Quả Thực ra, Nữ Oa ở phía sau đã nhắc nhở: “La Chinh là Thiên Chủ của Thập Tam Trọng Thiên, hắn không sợ bị Ám Vực cắn nuốt”
“Thiên Chủ của Thập Tam Trọng Thiên?” Lông mày của thủ lĩnh áo đen khẽ nhướng lên.
Trong mắt vị thủ lĩnh tộc Dạ Nhân này, những Thiên Chủ kia không phải đều là sinh linh Bỉ Ngạn hay sao?
Sao La Chinh lại trở thành Thiên Chủ?
“Đã vậy thì bỏ đi” Thủ lĩnh áo đen kinh ngạc, sau đó ra hiệu cho thuộc hạ nhắm cái gương về phía La Chinh. Ánh sáng đen từ trong gương chiếu ra bao phủ lấy La Chinh, thủ lĩnh áo đen đưa tay đặt con thằn lằn màu đen bên tai hắn.
Con thằn lằn màu đen kia dường như cảm nhận được gì đó, nhảy lên nằm trên đỉnh đầu La Chinh, cái đuôi thật dài chui vào trong tai hắn.
“Vù, vù, vù…”
Ánh sáng vàng trong đôi mắt của con thằn lằn màu đen kia chợt lóe lên vẻ buồn bã, ánh sáng vàng một đường từ lưng của nó truyền thẳng đến đuôi, lại chui vào trong cơ thể La Chinh.
Con thằn lằn nho nhỏ này nhìn như yếu ớt, trên thực tế cực kỳ giỏi khắc chế các loại âm hồn, mang theo nó trên người có thể nói là âm tà bất xâm.
Tình huống của Quỷ Quyệt tương đối đặc biệt, nó không thể định nghĩa đơn giản thành linh hồn, nhưng Quỷ Quyệt cực kỳ chán ghét ánh sáng vàng mà con thằn lằn màu đen kia phóng ra, cho nên nó có thể đuổi Quỷ Quyệt ra.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là vào lúc Quỷ Quyệt tương đối ôn hòa, nếu không Quỷ Quyệt sẽ ung dung tiêu diệt con thằn lằn nhỏ này, cho nên thủ lĩnh áo đen khiến chấp niệm của con Quỷ Quyệt kia yếu bớt trước rồi sau đó mới ra tay.
“Vù, vù, vù…”
Từng luồng sáng vàng đánh vào lỗ tai La Chinh, rất nhanh con ngươi đầy tròng trắng của La Chinh cũng bắt đầu lóe lên ánh sáng vàng.
Thủ lĩnh áo đen thấy ánh sáng vàng trong mắt La Chinh, trên mặt lộ vẻ vui mừng, như này đại khái là sắp thành công rồi.
Chỉ chốc lát sau, thân thể La Chinh khẽ run lên, đôi mắt bỗng nhiên nhắm lại.
Thủ lĩnh áo đen đưa tay lên đỉnh đầu La Chinh, con thằn lằn màu đen kia nhảy một cái lên cánh tay hắn ta rồi chui vào trong ống tay áo.
Sau khi Ám Vực biến mất, hai người áo đen ở hai bên cũng đồng loạt lùi mấy bước theo thủ lĩnh áo đen.
Ánh mắt mọi người lại tập trung trên người La Chinh.
Sau mấy hơi thở, mí mắt La Chinh run run, đôi mắt từ từ mở ra.
Đôi mắt hắn đã khôi phục lại bình thường, ánh mắt bình tĩnh đến lạ thường.
“Thành công rồi?”
Trên mặt đám người Đông Hoàng lộ ra vẻ mừng rỡ.
La Chinh không trả lời, vẫn dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn mọi người, trong đôi mắt kia không có bất kỳ tình cảm gì, giống như đang nhìn một đám sâu bọ vậy.
Phục Hy nhìn ra điều bất ổn, hỏi: “Ngươi là La Chinh?”
La Chinh khẽ nhíu mày, mở miệng nói: “Ô ô ô ô…”
Vẫn là tiếng kêu rên…
Tiếng kêu rên này trở nên cực kỳ trầm thấp, không còn chói tai nữa. Nhưng mọi người lập tức hiểu ra, đây vẫn không phải La Chinh mà là con Quỷ Quyệt bám thân kia.
“Chuyện gì xảy ra?“ Phục Hy nhìn chằm chằm thủ lĩnh áo đen và hỏi.
Thủ lĩnh áo đen lắc đầu: “Ta cũng không biết chỗ nào có vấn đề, theo lý thuyết Quỷ Quyệt kia phải rời đi rồi mới đúng!”
“La Chinh, ngươi có thể trả lời ta không?” Đông Hoàng gọi La Chinh.
Bây giờ mặc dù La Chinh không thể khống chế được thân xác nhưng linh hồn vẫn ở trong đầu, có lẽ có thể trao đổi.
Nhưng linh hồn La Chinh không hề đáp lại tiếng nào…
Tất cả mọi người ở đây trố mắt nhìn nhau, tình hình gặp phải trước mắt dường như hoàn toàn không giải thích được.
Trong lúc đang bế tắc, Dực Vương bỗng nói: “Đi mau”
“Tại sao?” Nữ Oa hỏi.
“La Chinh thông qua Văn Minh Chi Khí truyền tin tức cho ta, vừa rồi hắn phát ra tiếng kêu kia là Quỷ Quyệt đang cảnh cáo chúng ta” Dực Vương trả lời.
“Cảnh cáo cái gì?” Nữ Oa lại hỏi.
“Nơi này sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm, bảo chúng ta mau rời đi” Dực Vương đáp.
Vừa rồi Quỷ Quyệt đã tỉnh lại hoàn toàn, nó đã giam cầm linh hồn La Chinh hoàn toàn, đương nhiên La Chinh không thể nào liên lạc qua thần thức.
Sau khi văn minh Thiên Chấp dịch lời của Quỷ Quyệt nói, La Chinh lập tức bảo Thanh Ngọc Chi Linh dùng Văn Minh Chi Khí báo cho Dực Vương biết.
“Vậy chúng ta rút lui trước đã” Huyết Lang cau mày nói.
“Để lại một mình La Chinh ở đây?” Nữ Oa cau mày nói.
“…”
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Lúc mọi người đang do dự, cách đó không xa bỗng truyền đến tiếng nhai xương.
“Két két… Rộp rộp… Cạch cạch…”
Mọi người quay đầu lại theo âm thanh thì thấy một con quái vật đầu to thân nhỏ đang bò ở cách đó không xa.
Miệng con quái vật kia không ngừng nhai nuốt, một đôi chân người thò ra trên mép nó, từ quần áo trang sức của đôi chân kia có thể nhận ra là hai chân của đám người áo đen!
“Đây là quái vật gì vậy!”
“Là ai, ai bị nó ăn rồi?”
“Không thấy A Trụ đâu, nó đang ăn A Trụ đấy!”
Những người áo đen kia vốn đang đứng ở phía sau đội ngũ, bất tri bất giác đã bị con quái vật đầu to kia ăn mất một người, đám người áo đen lập tức nhao nhao.
“Chờ chút, hình như còn thiếu một người nữa, Nhạc Nhi đâu?” Một người áo đen đếm số người xong thì hốt hoảng hỏi.
“Rắc rắc… Răng rắc… Ken két…”
Mọi người nhìn sang một bên khác, một con quái vật đầu to khác lại xuất hiện như quỷ mị. Con quái vật đầu to này cũng tha một người ra xa nhai nuốt mà không một ai phát hiện ra. Người áo đen được gọi là “Nhạc Nhi” kia còn có hơn nửa thân thể lộ ra bên ngoài miệng con quái vật đầu to.
Sau khi áo choàng đặc chế của tộc Dạ Nhân bị cắn phá, thân thể của bọn họ nhanh chóng bị ăn mòn trong Quang Vực, nhưng tốc độ ăn mòn kém xa tốc độ nhai của con quái vật đầu to kia.