Ánh sáng do Thảo Viêm Kim tỏa ra rất chói lóa, nhưng cũng không thể nào chiếu xa trong dòng nước đen đượcLuồng sức mạnh sợ hãi nguyên thủy trong những con sóng ngầm kia đã bị ánh sáng màu vàng kim tỏa ra từ Thảo Viêm Kim xua tan, cho nên La Chinh không cảm thấy chút khó chịu nào.
“Ùm ùm, ùm ùm…”
Hai người tiếp tục lặn sâu xuống dưới dòng nước đen, càng xuống dưới nước càng chảy xiết, sóng ngầm cũng càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Có một vài con sóng ngầm còn lao thẳng về phía La Chinh, chúng muốn cuốn La Chinh rời xa Trần Hoàng Dịch Kiếm.
“Nắm chắc lấy, những kẻ này đang nhìn chúng ta chằm chằm đấy. Nếu bị cuốn đi sẽ mất mạng” Trần Hoàng Dịch Kiếm nói.
La Chinh gật đầu, theo sát sau lưng hắn ta.
Hai người như đang đi trong rừng rậm tối như mực, chỉ có thể dựa vào ánh sáng tỏa ra từ khối kim loại kia để tiến lên phía trước. Nếu ánh sáng màu vàng kim này bị dập tắt, hai người sẽ bị những dã thú tham lam kia nuốt chửng ngay lập tức.
Khoảng trống mà Trần Hoàng Dịch Kiếm ở nằm lơ lửng tại phần giữa trong biển minh tưởng, còn độ sâu của biển minh tưởng lại vượt xa tưởng tượng của La Chinh…
Suốt quãng đường đi, tốc độ lặn của hai người bọn họ không hề chậm, thế mà cũng phải mất nửa canh giờ.
Không lâu sau, cuối cùng La Chinh cũng cảm thấy hai chân mình chạm đến đáy biển.
Khi La Chinh thả thần thức ra, hắn phát hiện ra phía trước có một cái rãnh biển cực lớn, không biết cái rãnh biển này sâu bao nhiêu.
Cũng may Trần Hoàng Dịch Kiếm nói: “Đến đây, thanh kiếm đầu tiên cắm vào nơi đó”
Trần Hoàng Dịch Kiếm chỉ vào cái rãnh biển ở bên cạnh…
Thần thức của La Chinh tìm kiếm vị trí thuận theo hướng mà Trần Hoàng Dịch Kiếm chỉ, chẳng mấy chốc hắn đã dò được một thanh kiếm sắc cắm thẳng ở tầng ngoài của rãnh biển.
“Được rồi!”
La Chinh cực kỳ nghe lời, lấy một thanh trường kiếm ra.
Hắn kích hoạt ấn ký ở chuôi của thanh trường kiếm theo hướng dẫn của Trần Hoàng Dịch Kiếm, sau đó ném mạnh thanh kiếm này về phía rãnh biển kia.
“Vù ọc ọc ọc…”
Mặc dù nước đen rất dính, cộng với nơi đây là vùng nước sâu nên áp lực nước rất lớn, nhưng cũng không ngăn được sức mạnh vượt bậc của La Chinh. Thanh trường kiếm kia bay về phía rãnh biển, kéo theo một chuỗi bong bóng đằng sau.
“Ùm!”
Chỉ một lát sau, một tiếng vang trầm truyền tới.
Thần thức của La Chinh và Trần Hoàng Dịch Kiếm đồng thời quét về phía thanh trường kiếm kia. Trường kiếm đã cắm hơn một nửa xuống tầng ngoài của rãnh biển. Trần Hoàng Dịch Kiếm giơ ngón tay cái lên với La Chinh, ý là đang khen hắn làm rất tốt.
Thanh trường kiếm kia vốn đã bị Trần Hoàng Dịch Kiếm tế luyện, sau khi được La Chinh kích hoạt và cắm sâu vào trong rãnh biển, nó tạo thành một kết nối nhỏ bé với tâm niệm của La Chinh.
La Chinh cười cười, sau đó tản thần thức lên phía trên…
Lúc trước, hắn không hề thả thần thức ra là vì kiêng kị những vật không thể xác định kia. Bây giờ Trần Hoàng Dịch Kiếm cũng không ngăn cản hắn, chứng tỏ thả thần thức ra cũng không nguy hiểm gì.
“Ồ?”
La Chinh thăm dò thấy phía trên rỗng tuếch, ngoài nước đen ra thì trên đó chẳng tồn tại bất cứ vật gì.
Điều này khác hẳn so với cảm giác của hắn.
Hắn và Trần Hoàng Dịch đứng ở nơi này đã thu hút vô số vật không thể xác định theo đuôi. Dựa vào cảm giác của mình, La Chinh thầm phỏng đoán rằng những thứ ấy có lớn có nhỏ và luôn di chuyển qua lại ở trên đỉnh đầu họ. Có một số vật không thể xác định có thân hình to lớn vẫn đang chăm chỉ tạo ra sóng ngầm mãnh liệt, muốn cuốn La Chinh ra khỏi phạm vi bao trùm của ánh sáng “Thảo Viêm Kim”.
Thế nhưng trong thần thức, chúng lại hoàn toàn toàn không tồn tại.
“Ta đã nói rồi, không có bất kỳ cách nào thăm dò được sự tồn tại của những ‘vật không thể xác định’ này đâu. Bởi vì bản thân bọn chúng ‘không biết sợ hãi’, cho nên ngươi chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại của bọn chúng chứ không có cách nào chứng minh được rằng chúng tồn tại…” Trần Hoàng Dịch Kiếm nhận thấy La Chinh đang hoài nghi bèn giải thích với hắn.
“Không thể nào chứng minh được sự tồn tại của chúng…”
Ánh mắt La Chinh lóe lên, không rõ sự tồn tại của biển minh tưởng này có ý nghĩa gì? Nó luân hồi cùng trời đất, có công năng đặc biệt nào đó hay chỉ là một tuyệt địa mà thôi?
Sau khi thanh trường kiếm đầu tiên cắm xuống, khối kim loại hình tam giác “Thảo Viêm Kim” đã “cháy” gần hết. Lúc đầu nó lớn chừng một nắm tay, giờ chỉ còn lớn chừng một ngón tay cái mà thôi.
Phạm vi ánh sáng vàng kim bao phủ cũng từ hơn mười mét thu hẹp lại chỉ còn vài mét.
La Chinh cũng cảm giác được “vật không thể xác định” ẩn giấu trong nước đen đang tới gần hơn một cách rõ ràng…
Trần Hoàng Dịch Kiếm lại lấy thêm một khối “Thảo Viêm Kim” trong chiếc nhẫn tu di của hắn ta ra, chà nhẹ lên nó, ánh sáng chói lọi của khối Thảo Viêm Kim thứ hai tức khắc tỏa ra.
Hắn ta ném cho La Chinh một khối Thảo Viêm Kim khác: “Ngươi cầm lấy khối này đi, đề phòng tình huống bất trắc xảy ra…”
La Chinh gật đầu, cất khối Thảo Viêm Kim đi rồi men theo sườn bên trái của rãnh biển để tiến về phía trước.
Nhưng hắn vừa đi được hai bước thì cảm nhận được vùng nước đen phía trước xuất hiện một xoáy nước.
“Ào ào…”
Một dòng nước hình xoắn ốc lao thẳng về phía La Chinh.
Sức hút của dòng nước hình xoắn ốc này rất lớn, hơn nữa tốc độ của nó cũng cực nhanh.
Khi La Chinh phản ứng kịp thì xoáy nước đã cuốn lấy thân thể hắn rồi. Toàn thân hắn bị cuốn vào trong dòng nước, xoay tròn liên tục và bị đẩy về phía sau!
“Nguy rồi!”
Thấy cảnh này, sắc mặt Trần Hoàng Dịch Kiếm lập tức biến đổi.
Nếu La Chinh bị xoáy nước này đẩy ra khỏi phạm vi được ánh sáng của Thảo Viêm Kim bao phủ thì chắc chắn hắn sẽ phải chết.
Khi La Chinh bị cuốn đi, Trần Hoàng Dịch Kiếm khẽ phóng người lên, để cho dòng nước hình xoắn ốc kia cuốn mình vào.
Hai người cùng bị xoáy tròn trong dòng nước với tốc độ giống hệt nhau. Từ đầu tới cuối, La Chinh luôn được ánh sáng màu vàng kim của “Thảo Viêm Kim” bao phủ…
“Soạt…”
Dòng nước hình xoắn ốc đẩy La Chinh và Trần Hoàng Dịch Kiếm tới nơi cách chỗ hai người vừa đứng khoảng hơn mười dặm. Lúc này, sức mạnh của xoáy nước mới bắt đầu suy yếu, cuối cùng La Chinh và Trần Hoàng Dịch Kiếm mới thoát ra khỏi đó được.
“Xoáy nước này thật mạnh, rốt cuộc đó là gì?” La Chinh tò mò hỏi.
Khi ở trong nước, sức mạnh bị suy giảm rất nhiều, nhất là ở trong vùng nước đen sền sệt này, dù sức mạnh có lớn cỡ nào thì cũng khó mà phát huy hết được.
Trong nước đen, dù có sức mạnh của chục nghìn quân thì e rằng cũng chỉ phát huy được sức mạnh của một người hay thậm chí còn chẳng tới…
Dù La Chinh có dùng toàn lực cũng không thể nào tạo ra dòng nước hình xoắn ốc mạnh như vừa rồi.
“Cũng là một loại vật thể không xác định” Sắc mặt Trần Hoàng Dịch Kiếm trở nên nghiêm túc, hắn ta nhìn về phía bóng tối: “Nhưng loại này cực kỳ lợi hại, đám ác ma gọi nó là ‘Ác Nghiệt’! Chúng ta gặp phải phiền toái rồi…”
Ác Nghiệt…
La Chinh nghiền ngẫm từ này, sau đó nói ngay: “Thứ này cũng là vật không thể xác định, chắc hẳn nó cũng sợ Thảo Viêm Kim chứ?”
“Đương nhiên rồi” Trần Hoàng Dịch Kiếm nói với giọng nặng nề: “Nhưng thứ này quá lợi hại, nếu như bị nó để mắt tới thì dù có sự bảo vệ của Thảo Viêm Kim cũng khó mà chạy thoát khỏi tay nó được!”
Trần Hoàng Dịch Kiếm vừa dứt lời bỗng vươn tay ra kéo lấy bả vai của La Chinh.
“Vèo!”
Lần này, một xoáy nước cực kỳ nhỏ bay vèo tới, lướt qua đỉnh đầu La Chinh. Nếu không nhờ Trần Hoàng Dịch Kiếm kéo hắn thì e rằng xoáy nước nhỏ như cây kim này đã xuyên qua đầu La Chinh rồi…
“Sự lợi hại mà ta vừa nói đại khái chính là như vậy” Trên mặt Trần Hoàng Dịch Kiếm lộ ra nụ cười khổ.
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!