La Chinh không để ý đến họ mà đi thẳng về hướng Bàn Long Cổ ĐạoLúc hắn đi ngang qua nhóm ba người kia thì nghe một gã thanh niên ung dung lên tiếng hỏi: “Các hạ là La công tử phải không?”
La Chinh dừng chân lại, trong lòng bắt đầu cảnh giác. Nhưng nghĩ đến nơi này là núi Thái Nhất, hắn bèn gật đầu trả lời: “Đúng vậy”
Thanh niên liền tươi cười bảo: “Rất tốt. Xin mời La công tử đến núi Thái Hạo của ta một chuyến”
Nghe được ba chữ “núi Thái Hạo”, ánh mắt La Chinh hơi trầm xuống. Hắn nói ngay: “Không có hứng thú”
La Chinh đã đánh chết Từ Hữu Vi ở Minh Hồ nên cũng biết núi Thái Hạo chắc chắn sẽ không bỏ qua. Nhưng dù gì hắn cũng là đệ tử Thiên Cung, là tinh nhuệ của Tâm Lưu kiếm phái, nếu bọn họ thật sự muốn trả thù thì chắc cũng chỉ dám ra tay trong bóng tối mà thôi. Nào ngờ những người này lại quang minh chính đại đợi hắn ở đây, còn “mời” hắn lên núi Thái Hạo nữa chứ.
La Chinh sao lại nhận lời họ được? Vừa trả lời xong, hắn đã định nhấc chân rời đi.
Hai gã thanh niên chắn đường La Chinh, thanh niên bên phải vẫn nở nụ cười nho nhã, nói: “E là không phải do ngươi quyết định”
“Các ngươi định ra tay ngay tại đây?” Vẻ mặt La Chinh đột nhiên lạnh xuống, giọng nói cũng lớn hơn vài phần. Dù sao Vân Sơn Cung ở ngay bên cạnh đây, Cổ đại nhân sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Lúc này, ông lão áo đen đang ngồi ngay ngắn trên tảng đá lớn bỗng thở dài một hơi đầy sâu kín rồi nói: “Xem ra ngươi cũng không biết mình đã gây họa rất lớn. Đừng nói là ra tay ở đây, dù có giết ngươi ngay tại chỗ này thì cũng có sao? Chẳng qua bọn ta không định giết ngươi, bọn ta chỉ đang làm việc giùm người khác thôi…”
Lúc ông ta cất lời, khí tức như có như không đã phóng ra.
Khí tức này không hề mãnh liệt, thế nhưng lại mang đến cho La Chinh cảm giác rằng mình không cách nào kháng cự lại nổi!
“Người này thật là lợi hại…”
Đôi đồng tử của La Chinh thoáng co lại, suy nghĩ trong đầu hắn lướt thật nhanh, cân nhắc xem mình nên trốn vào Vân Sơn Cung hay tiến thẳng vào Bàn Long Cổ Đạo.
Nhưng đúng lúc ấy, một vòng sáng màu bạc đột ngột xuất hiện ngay dưới chân La Chinh, không gian bên trong vòng sáng tối đen như mực. Hắn chỉ cảm thấy dưới chân mình hẫng đi, trong lòng thầm nghĩ không ổn bèn định phi thân phóng lên. Thế nhưng sức mạnh ẩn chứa trong không gian tối đen kia lại hút chặt hắn lại, căn bản không cho phép hắn kháng cự.
Chỉ trong nháy mắt, hắn đã chìm sâu vào trong đó.
Ông lão áo đen nhẹ nhàng vẫy tay, một con khỉ màu vàng nho nhỏ nhảy ra từ đỉnh đầu ông ta.
Toàn thân con khỉ này tỏa ra khí tức Bỉ Ngạn rất rõ, hiển nhiên đây là một tín vật Bỉ Ngạn sống!
Ông lão áo đen đưa tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện vài viên Thần Tinh. Con khỉ vàng nhẹ nhàng nhảy vài lần dọc theo bả vai ông ta rồi cầm lấy mấy viên Thần Tinh kia, cho vào miệng gặm ăn ngon lành.
“Thu Càn Quyển lại đi” Ông lão áo đen sai bảo nó.
“Khẹc khẹc khẹc khẹc!”
Con khỉ nhỏ khẽ nhếch miệng, vòng sáng màu vàng nhanh chóng thu nhỏ lại rồi biến mất.
Ngay lúc này, trước cửa Vân Sơn Cung bỗng phát ra tiếng nổ động trời!
“Ầm!”
Toàn bộ khu vực xung quanh Vân Sơn Cung phát ra từng ảo ảnh mờ đục rồi nhanh chóng tiêu tán trong tiếng nổ vừa rồi. Cổ Thần bước vào Vân Sơn Cung, đen mặt nói: “Hoang Long! Sao ngươi lại gạt ta? Đến tận núi Thái Nhất của ta bắt người, thật là quá đáng!”
Sáng sớm hôm nọ, ông lão áo đen tên “Hoang Long” này mang theo đệ tử của mình bái phỏng Vân Sơn Cung. Ông ta là cường giả đã nổi danh từ lâu, đương nhiên danh tiếng không bằng mấy người Thu Âm Hà hay Hà Trì nhưng thực lực cũng không quá chênh lệch.
Trong lòng Cổ Thần cũng từng nghi ngờ. Dù sao núi Thái Hạo cũng tự tạo thành một nhánh, người của núi Thái Hạo và núi Thái Nhất chưa từng qua lại, có điều Cổ Thần tôn làm tiền bối nên đương nhiên vẫn tiếp đãi nhiệt tình. Ai ngờ Hoang Long lại mang theo hai tên đồ đệ của mình chiếm cứ chỗ này những mấy ngày, mục đích chính là muốn dẫn La Chinh đi!
Càng khiến Cổ Thần tức giận hơn cả là La Chinh vừa xuất hiện, Hoang Long đã lặng lẽ bày ra huyễn trận che mắt Vân Sơn Cung. Nếu không phải Cổ Thần mượn dùng trận bàn của Bàn Long Cổ Đạo để quan sát thì e là La Chinh đã bị Hoang Long lặng lẽ mang đi mất rồi!
Đối mặt với câu tra hỏi của Cổ Thần, Hoang Long vẫn bình chân như vại, cười nói: “Kẻ này giết con trai sơn chủ, có chết trăm lần cũng không chuộc tội được. Ta chỉ phụng mệnh làm việc, Cổ đại nhân đừng kích động quá thế”
“Để hắn lại, mọi chuyện còn dễ thương lượng” Cổ Thần đanh mặt nói.
Tại núi Thái Nhất, Cổ Thần và Ôn Tứ cùng nhận nhiệm vụ đón tiếp và dẫn dắt người khác lên núi, nhưng địa vị của Cổ Thần vẫn cao hơn Ôn Tứ. Dù sao ông ta cũng trông coi toàn bộ Bàn Long Cổ Đạo và một phần đại trận bảo vệ núi.
Thân là người của núi Thái Nhất, Cổ Thần cũng biết mối quan hệ giữa La Chinh và Thu Âm Hà, nên đương nhiên bây giờ ông ta phải đứng ra bảo vệ hắn, sao có thể để Hoang Long mang La Chinh đi dễ vậy?
Ai ngờ Hoang Long vẫn không có vẻ gì là hoảng sợ: “Nếu Hoang mỗ nói không thì sao?”
“Khẹc khẹc khẹc khẹc!”
Con khỉ nhỏ bên người Hoang Long nhe răng trợn mắt với Cổ thần.
Trong số các tín vật Bỉ Ngạn, thứ quý giá nhất và hùng mạnh nhất chính là tín vật sống.
Cổ Thần nhìn thấy con khỉ này, trên mặt cũng có vẻ kiêng dè.
Hoang Long vẫy tay, định dẫn hai đồ đệ của mình rời đi. Vừa đi, ông ta vừa cảnh cáo: “Mang La Chinh đi là mệnh lệnh của Từ Thọ, Cổ đại nhân đừng nên dây vào thì hơn, kẻo lại chuốc lấy buồn phiền …”
Dứt lời, ba người kia thong thả rời đi.
“Từ Thọ, sơn chủ núi Thái Hạo… Giết con trai sơn chủ…”
Vẻ mặt Cổ Thần cũng phức tạp vô cùng.
Biểu hiện của La Chinh ở Bàn Long Cổ Đạo vẫn còn khắc sâu trong ký ức ông ta. Người này đã được định trước là sẽ trở thành ngôi sao mới của núi Thái Nhất, tuyệt đối không yếu hơn Mạc Nhất Kiếm, sao bây giờ lại chọc phải núi Thái Hạo rồi?
Đúng như những gì Hoang Long vừa nói, việc này đã vượt ra khỏi năng lực của Cổ Thần. Sau một lúc đắn đo suy nghĩ, ông ta vẫn quyết định bẩm báo lại chuyện này cho Thu Âm Hà biết.
***
La Chinh rơi thẳng xuống trong bóng đêm, tựa như hắn bị ngã vào trong một vực sâu không đáy. Sức mạnh vô hình như một vòng xiềng xích quấn lấy người hắn, khiến hắn không thể nào giãy ra được.
Khoảng nửa canh giờ sau, trước mắt hắn bỗng lóe lên ánh bạc. Một vòng sáng nữa xuất hiện ở bên dưới.
“Vèo!”
“Bịch bịch!”
La Chinh rơi qua vòng sáng ấy, sau đó đập lên sàn nhà lạnh ngắt.
Trong khoảnh khắc khi vừa rơi xuống đất, hắn lập tức nhảy bật lên và đứng dậy, cảnh giác nhìn quanh.
Đây là một cung điện âm u lạnh lẽo, hai bên cung điện có vài tên mặc áo đen, mà giữa những người đó là một người phụ nữ mặc áo đỏ.
Dung mạo của người phụ nữ này vô cùng tinh xảo, giữa trán điểm một chấm đỏ tươi, trong mắt hàm chứa vẻ ác độc và oán hận. Bà ta hơi cụp mắt đánh giá La Chinh.
Một lúc lâu sau, người phụ nữ áo đỏ mới phá vỡ sự yên lặng đáng sợ này. Bà ta lên tiếng, giọng điệu như đang nghiến răng nghiến lợi: “Là ngươi giết con ta?”
La Chinh vừa nghe câu này đã hiểu ngay mọi chuyện. Người phụ nữ áo đỏ ấy chính là mẫu thân Từ Hữu Vi.
Thực ra, ngay khoảnh khắc khi La Chinh giết chết Từ Hữu Vi, núi Thái Hạo đã biết ngay rồi, đồng thời còn điều động người đến Minh Hồ điều tra rõ ràng. Chỉ có điều, sau khi La Chinh giết Từ Hữu Vi cũng không nán lại quá lâu mà lập tức dẫn Tiểu Nhân và Tô Khoan quay về Long thành, cho nên mới không bị bắt gặp.
Song, mặc dù người của núi Thái Hạo không chặn được La Chinh nhưng lại biết thân phận của hắn. Vì vậy, sau này núi Thái Hạo mới điều động Hoang Long canh giữ ngay trên Bàn Long Cổ Đạo – con đường bắt buộc phải qua nếu muốn lên núi Thái Nhất.
Đối mặt với câu hỏi của người phụ nữ áo đỏ, La Chinh lại thấy trấn tĩnh hơn. Hắn nhếch miệng cười nói: “Là ta đấy thì sao?”