Bí giả thần thông này khá có lai lịchSáu mươi năm trước, Thu Hàn Yên lập được công lớn, hộ tống một nhân vật quan trọng tới Thái Nhất Thiên Cung. Khi đó nàng đã được một Thiên Tiết Độ Sứ trong Thiên Cung ban thưởng cho bí giả thần thông này.
Đa số bí giả thần thông đều chỉ có thể sử dụng vào lúc nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lúc này Thu Hàn Yên đã chủ động kích hoạt nó!
Ngay khi bí giả thần thông được kích hoạt, giọng nói lạnh nhạt của Thu Hàn Yên truyền tới bên tai mỗi một đệ tử học cung: “Đều không cần… chống cự…”
Chỉ thấy nàng đưa tay bóp một cái, tất cả các đệ tử học cung xung quanh đều bị nàng lôi qua.
La Chinh cũng cảm nhận được luồng sức mạnh vô hình này kéo mình bay vọt về phía Thu Hàn Yên, khi hắn còn cách Thu Hàn Yên năm mươi mét thì bí giả thần thông trên đỉnh đầu nàng chợt nứt ra.
“Vù…”
Sau khi bí giả thần thông này rời đi, nó giống như một chiếc ô bao phủ Thu Hàn Yên, Thu Thắng Thủy và các đệ tử học cung vào bên trong.
Thu Quân Sơn thấy cảnh này, lạnh lùng cười: “Ấu trĩ! Chỉ bằng thứ này cũng muốn ngăn cản ta?”
Dứt lời, ông ta chỉ tay về phía “chiếc ô” kia.
“Soạt!”
Một bóng kiếm khổng lồ hiện ra giữa không trung, đâm về phía bí giả thần thông.
Thu Hàn Yên ngẩng đầu nhìn bóng kiếm đang không ngừng tiến gần, sắc mặt không chút thay đổi.
“Ầm!”
Sau một tiếng nổ vang, vầng sáng đẹp mắt bao phủ bầu trời.
Khi tia sáng này biến mất, “chiếc ô” kia gần như không hề động đậy.
Trên mặt nàng hiện lên vẻ trào phúng, nàng chợt nói: “Đây là Càn Ngô Tán do Hà Trì đại nhân ban cho ta. Bí giả thần thông như vậy, ngươi có thể phá hỏng sao?”
“Hà Trì đại nhân…” Nghe vậy, sắc mặt Thu Quân Sơn hơi cứng lại.
Hà Trì đại nhân của Thái Nhất Thiên Cung là nhân vật nổi danh cùng thời với Thu Âm Hà, có thể tưởng tượng bí giả thần thông của cường giả tuyệt thế bậc này có uy lực đến mức nào.
Thậm chí Thu Quân Sơn còn thầm thấy may mắn, may vì đây là một bí giả thần thông loại phòng ngự, chứ nếu nó thuộc loại tấn công thì sẽ có thể giết chết ông ta trong lúc ông ta không kịp đề phòng!
“Không phá được thì sao? Bí giả thần thông này có thể kiên trì bao lâu? Ba ngày? Hay là ba mươi ngày? Ta có dư dả thời gian để tiêu hao ở đây!” Thu Quân Sơn cười nói.
Phần lớn bí giả thần thông đều chỉ có thể duy trì liên tục một khoảng thời gian, cuối cùng vẫn sẽ biến mất.
Nguyệt Bạch Thành, Thu Dịch và các đệ tử học cung đều buồn bã ra mặt.
Bí giả thần thông của Thu học cung quả thực lợi hại, nhưng có thể ngăn cản bao lâu? Cuối cùng bọn họ vẫn thoát không khỏi cái chết…
Nghe vậy, Thu Thắng Thủy nằm dưới đất cười ha hả: “Thu cung chủ, ngươi cũng đừng quên, Thái Nhất Thiên Cung sắp phái người tới đón La Chinh. Đến lúc đó ngươi có thể chống đỡ được không?”
Sắc mặt Thu Quân Sơn cứng đờ, ông ta chợt nhớ ra hình như mấy ngày trước Đạo Kiếm Cung có thêm một đệ tử giỏi đến đáng gờm, Thái Nhất Thiên Cung sẽ đích thân tới đón người.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Thu Quân Sơn cười khẩy rồi nói: “Thái Nhất Thiên Cung không biết biến cố trong Đạo Kiếm Cung, người tới đón cũng sẽ không quá mạnh, ta có gì phải sợ!”
Hiện tại Đạo Kiếm Cung đã sụp đổ hoàn toàn, đám Thiên La Vệ chạy tứ tán đã không còn đủ sức gây sợ hãi, mà đằng sau ông ta còn có tộc Hắc Nhung và Chúa tể Đại Thực Yêu Hoa. Chỉ cần Thái Nhất Thiên Cung không phái cường giả tuyệt đỉnh tới thì ông ta có thể khiến bọn họ có đi mà không có về.
Lúc này, người của tộc Hắc Nhung đều đã hội tụ bên cạnh Thu Quân Sơn. Hơn một nghìn đệ tử học cung đã bị chúng giết cho tan tác, hiện tại chỉ còn hơn trăm đệ tử học cung bên cạnh Thu Hàn Yên.
Đám người tộc Hắc Nhung thấy “kết giới hình ô” này cũng lần lượt ra tay, muốn đánh tan nó.
Nhưng thực lực của bọn chúng còn kém xa Thu Quân Sơn, sao có thể phá hủy chiếc ô?
Đôi bên cứ thế ở cách một bí giả thần thông mà giằng co…
Trong kết giới hình ô, Thu Thắng Thủy đang chữa trị hai chân của mình. Sau khi uống một viên thuốc, từng luồng huyết khí lượn lờ trên đoạn chân gãy của hắn ta, xương cốt và cơ thịt liền mọc ra. Hắn ta nói với vẻ mặt thận trọng: “Thu Quân Sơn nói cũng đúng, năm ngoái người mà Thái Nhất Thiên Cung phái tới đón các đệ tử đều có thực lực tầm thường, sợ rằng…”
“Hơn nữa bí giả thần thông của ta không thể kiên trì cho đến lúc đó. Hà Trì đại nhân từng nói cho ta biết… bí giả thần thông chỉ có thể giữ được chừng năm ngày mà thôi” Thu Hàn Yên khẽ lắc đầu.
Các đệ tử học cung đều im lặng. Thu học cung là đối tượng duy nhất mà bọn họ có thể dựa vào, nếu đến Thu học cung cũng cảm thấy tuyệt vọng, vậy thì thực sự không còn hy vọng nào nữa.
Lúc này Thu Dịch đột nhiên nói: “Chúng ta có thể thử vận may! Nếu có thể gặp đệ tử Thái Nhất Thiên Cung trong biển Chân Ý thì có thể nhờ họ báo cáo việc này lên trên!”
“Đúng!” Ánh mắt Nguyệt Bạch Thành sáng lên.
Trong số các đệ tử học cung ở đây chỉ có La Chinh, Thu Dịch và Nguyệt Bạch Thành đã tiến vào biển Chân Ý, quả thực chỉ khi vào biển Chân Ý mới có thể gặp được đệ tử Thiên Cung.
Thu Thắng Thủy cười nhạt: “Xác suất của việc này quá nhỏ, hơn nữa dù gặp được đệ tử Thiên Cung thì cũng chưa chắc bọn họ đã tin lời ngươi nói. Phi thuyền bình thường đi tới Thái Nhất Thiên Cung phải mất một tháng, giờ chỉ có năm ngày… Sợ rằng chỉ có Thiên La Vệ Ngũ Tinh mới có tốc độ như vậy. Một đệ tử Thiên Cung bước vào biển Chân Ý có thể thuyết phục Thiên La Vệ Ngũ Tinh ư?”
Thu Dịch lắc đầu: “Đúng là xác suất của việc này quá thấp…”
“Cho dù chỉ có một chút khả năng cũng phải thử mới được, dù sao bây giờ đã không còn cách nào khác” Nguyệt Bạch Thành nghiêm mặt nói.
Trong lúc mọi người nói chuyện, La Chinh cũng rơi vào trầm tư.
Hắn từng nghe Tiểu Sương nhắc tới Thiên Cung, mặc dù Tiểu Sương không giới thiệu quá rõ về lai lịch của mình, nhưng nàng và Thái Nhất Thiên Cung hẳn phải có quan hệ gần gũi.
Nếu nhờ Tiểu Sương giúp thì chuyện này không hẳn là không có khả năng.
Tuy nhiên, một khi mình mời Tiểu Sương ra mặt, thân phận của mình cũng sẽ bại lộ.
Đương nhiên, thứ bị bại lộ chỉ là chuyện hắn dùng thân thể tiến vào Bỉ Ngạn…
“La Chinh… Ngươi đang nghĩ gì vậy?” Thu Hàn Yên nhìn chằm chằm La Chinh.
Trong mắt nàng, La Chinh vẫn luôn rất thần bí. Trước đây nàng cũng không ra sức chất vấn lai lịch của hắn, chỉ cần hắn không có năng lực gây nguy hại cho Đạo Kiếm Cung thì nàng và hắn đều chỉ lợi dụng lẫn nhau mà thôi, hơn nữa tu vi hiện tại của hắn cũng không đủ gây tai họa cho Đạo Kiếm Cung.
“Thái Nhất Thiên Cung có thể chạy tới Thất Tinh Châu trong vòng năm ngày không?” La Chinh hỏi.
Ánh mắt Thu Hàn Yên nghiêm túc lên, nàng nghe ra ẩn ý trong lời nói của La Chinh liền hỏi: “Ngươi quen biết người của Thái Nhất Thiên Cung…”
“Có lẽ…” La Chinh đáp, hắn không chắc chắn Lăng Sương có thuộc Thái Nhất Thiên Cung hay không.
Ánh mắt của đông đảo đệ tử học cung lập tức sáng lên, trên mặt Thu Hàn Yên và Thu Thắng Thủy cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Là vị nào?”
“Không biết, ta và người này chỉ kết bạn trong biển Chân Ý mà thôi” La Chinh thành thật đáp.
Cách đó không xa, Thu Dịch cười xùy một tiếng: “Ngay cả đối phương có phải người của Thái Nhất Thiên Cung hay không ngươi cũng không rõ, vậy liệu có thể trông cậy được không đây? Mọi người đừng nghe hắn khoe khoang nữa”
Nguyệt Bạch Thành vui vẻ nói: “Mặc kệ thế nào, vẫn nên thử một chút! Chúng ta cùng nhau tiến vào biển Chân Ý thôi!”
Thực ra, muốn tìm một người trong biển Chân Ý là rất khó khăn. Cho dù quen biết đối phương thì cũng phải bảo đảm đôi bên cùng tiến vào biển cùng một lúc, hơn nữa người ấy còn phải chờ mình ở cùng một vùng biển.
Nhưng đối với La Chinh, những chuyện này đều không thành vấn đề.
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!