Thật ra trước khi mọi người vào thánh hải Thiên Vũ thì tất nhiên cũng phải tìm hiểu qua một chút, thế nên vị thiên tài cấp Thần này đã hỏi một câu gần như vô nghĩaTứ đại thần quốc đã thăm dò xung quanh thánh hải Thiên Vũ rất nhiều năm rồi, vậy mà đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết về nó, nguyên nhân lớn nhất là bởi trong đó giăng đầy các mối nguy hiểm.
Tuy nhiên, khó khăn trong bí cảnh Vũ Hoàng, bí cảnh Mộng Thần và bí cảnh Thần Hoàng lại thấp hơn rất nhiều so với bí cảnh Thiên Thần. Vậy nên hằng năm, sau khi tứ đại thần quốc mở thánh hải Thiên Vũ ra thì sẽ để lại ba bí cảnh này cho lớp người trẻ tuổi trong tứ đại thần quốc đi thăm dò.
Còn nhóm đại năng Thần Hải Cảnh và cường giả Sinh Tử Cảnh sẽ phải nghĩ cách để đi vào bí cảnh Thiên Thần – bí cảnh phiền phức nhất, nguy hiểm nhất!
Yến Vương nói: “Trước đây Long mạch tộc đã dùng huyết tế tung ra lời nguyền, nên khu Linh Thú rộng lớn từng nuôi dưỡng rất nhiều linh thú cũng chịu ảnh hưởng từ đó. Sau khi chúng chết đi, oán linh của chúng đều phiêu đãng bên trong, lúc mọi người tiến vào khu Linh Thú thì càng cần phải cẩn thận hơn”
Thật ra Yến Vương đã nhận thấy khu Mũi Tên Chậm có điểm khác thường, nên hắn đoán mức độ nguy hiểm trong khu Linh Thú cũng sẽ tăng lên, mà dù gì thì đề cao cảnh giác vẫn là chuyện tốt.
Mọi người gật đầu, sau đó tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Khu vực Mũi Tên Chậm là một khu rừng hơi hỗn độn, còn khu Linh Thú lại là một đồng cỏ đen như mực. Trên mặt đất, những cây cỏ dại phảng phất như những con côn trùng không ngừng chuyển động.
Nhìn những cây cỏ dại không ngừng chuyển động kia, Yến Vương liền lên tiếng dặn dò: “Mọi người cố hết sức bước nhẹ nhàng một chút, không được ngừng lại!”
“Vì sao?” Dường như Tả Truyền Đông vẫn chưa rút ra được bài học kinh nghiệm cho mình, chưa tìm hiểu trước đã bước vào trong rồi. Ai ngờ, khi hắn vừa mới giẫm lên thì những cây cỏ dại kia lại chuyển động kịch liệt, sau đó tạo thành một cây cỏ nhỏ cản đường, bám chặt vào chân hắn.
“Ý Yến Vương là cái này?” Trên mặt Tả Truyền Đông hiện ra vẻ khinh thường. Một ngọn cỏ nho nhỏ mà muốn cản một võ giả Hư Kiếp Cảnh như hắn? Sau khi tu luyện đến Hư Kiếp Cảnh thì hắn đã có được sức mạnh có thể dời núi rồi, một ngọn cỏ nhỏ nhoi như vậy…
Vì thế Tả Truyền Đông gần như trực tiếp nhấc chân lên, đá tung những cây cỏ đang bám trên chân hắn đi.
Nhưng điều khiến hắn không ngờ tới chính là những cây cỏ dại này vô cùng ngoan cố, chúng khéo léo quấn vào nhau, làm hắn vấp ngã!
Khuôn mặt Tả Truyền Đông hiện ra một nụ cười bất đắc dĩ. Đúng là mình đã xem thường những cây cỏ dại kia, nhưng chung quy lại thì hẳn là chúng cũng không thể lấy mạng của hắn được chứ nhỉ?
Nhưng vào lúc hắn bắt đầu muốn bò dậy thì những cây cỏ dại kia đã điên cuồng chuyển động trên những đầu ngón tay hắn, tạo thành một đám cỏ vướng víu, khóa chặt hai tay hắn trên mặt đất. Dường như chỉ trong chớp mắt, toàn bộ cỏ dại đã bao trùm kín người hắn rồi, nhìn qua thì làm gì thấy người đâu nữa? Mọi người chỉ có thể nhìn thấy một ụ đất nho nhỏ mà thôi, dù hắn có giãy thế nào thì cũng không thể thoát khỏi đám cỏ dại này được.
Tới lúc này, bóng dáng Yến Vương chợt lóe lên, trong tay xuất hiện thêm một thanh đao nhọn màu vàng ròng, nhanh chóng nhẹ nhàng di chuyển trên đồng cỏ. Khi đến cạnh người Tả Truyền Đông, lưỡi đao nhọn nhẹ nhàng lướt xuống, quét ngang qua phía trên thân thể hắn.
“Vèo…”
Ngay sau đó, những cây cỏ dại trên người Tả Truyền Đông đồng loạt đứt ra. Lúc này, Tả Truyền Đông mới có thể tận dụng cơ hội thoát ra ngoài. Hắn vỗ vỗ vào người mình vài cái, sau đó, khi nhìn về phía những cây cỏ dại kia, vẻ mặt hắn đã có chút sợ hãi.
Thật ra có không ít biện pháp có thể đối phó với những cây cỏ dại kia. Ví dụ như võ giả tu luyện quy tắc hệ Hỏa thì trực tiếp vận chuyển chân nguyên là đã có thể đốt cháy bọn chúng rồi. Nhưng đám Tả Truyền Đông và Lam Thần đều là người tu luyện theo hướng hỗ trợ nên thật sự cũng không có biện pháp gì hay để xử lý đám cỏ dại này.
Yến Vương lại thản nhiên nói: “Những cây cỏ dại đó tên là cỏ Hắc Tuyến, vô cùng dẻo dai! Mặc dù đối phó cũng không khó, nhưng lúc đụng tới những oán linh kia mà gặp phải thì e là sẽ khiến mọi người gặp phiền phức. Cho nên mọi người hãy cố hết sức để bước chân mình nhẹ nhàng hơn một chút, không được để mấy thứ này làm vấp ngã!”
Yến Vương đã nhắc nhở như vậy nên mọi người cũng bắt đầu nhấc chân lên rồi lướt đi nhanh như bay trên thảm cỏ.
Trên đồng cỏ màu đen rộng mênh mông này, chỉ có mấy gốc cây lớn trơ trọi, tầm nhìn của mọi người cũng hết sức trống trải nên áp lực khi ở khu vực Mũi Tên Chậm cũng dần dần biến mất. Bọn họ lao về phía trước được một lúc thì chợt nhìn thấy từng luồng sấm sét xuất hiện cách đó không xa!
“Đùng! Đoàng…”
Nhìn thấy cảnh tượng kia, mắt Yến Vương chợt lóe lên, sau đó lập tức nói: “Chúng ta cùng qua đó!”
La Chinh theo sát phía sau Yến Vương, nhìn thấy những tia chớp không ngừng đánh xuống kia nhưng trong mắt vẫn rất bình tĩnh.
Đến khi bọn họ tới nơi, lại phát hiện ra mấy trăm thiên tài cấp Thần lúc trước cũng không đi xa hơn bọn họ là bao, ít nhất thì một nửa số đó đều ở lại chỗ này. Nhưng trông có vẻ mấy trăm người này đang vây quanh một thứ gì đó…
“Có lẽ thứ này là sấm sét! Tất cả các võ giả tu luyện quy tắc hệ Lôi hãy đồng loạt ra tay, tiêu diệt nó!”
“Cố gắng thêm một chút, chắc chắn nó sẽ không chịu được đâu!”
“Thật là may mắn, vừa vào đã phát hiện một con oán linh niệm thú*!”
* Oán linh niệm thú: Là oán linh của loài thú có hình dáng gần giống con người, có thể đọc được ý nghĩ của người khác.
La Chinh chậm rãi tới gần, dựa theo từng luồng ánh sáng của tia sét kia để nhìn rõ hơn.
Hóa ra, ở giữa rất nhiều võ giả có một oán linh hình người. Oán linh kia hành động cực kỳ chậm chạp, duỗi hai cánh tay ra, trong cái miệng rộng của nó liên tục phát ra một vài âm tiết kỳ quái.
Vì tốc độ di chuyển quá mức chậm chạp nên căn bản nó không chạm được vào bất kỳ võ giả nào. Những võ giả thông thạo quy tắc hệ Lôi đang vây xung quanh nó, liên tục phóng ra lực quy tắc hệ Lôi…
Thấy cảnh tượng như vậy, ánh mắt Hỏa Doãn Nhi hơi lóe lên, sau đó nàng cất lời: “Mọi người dừng tay lại được không?”
Lưu Tú đã tích tụ chân nguyên trong cơ thể lại, sau đó phóng ra một luồng sấm sét màu tím mãnh liệt, đánh vào người oán linh kia, “bang” lên một tiếng. Oán linh sợ nhất là lực sấm sét, bởi vì sấm sét có thể trừ tà, cho nên khi luồng sấm sét kia đánh qua thì oán linh liền run lên dữ dội.
Lúc này Lưu Tú mới nghe thấy lời Hỏa Doãn Nhi nói, hắn dùng ánh mắt thản nhiên liếc nhìn nàng một cái rồi hỏi: “Công chúa Doãn Nhi, vì sao lại muốn chúng ta dừng tay?”
“Oán… Oán linh này khiến ta cảm thấy vô cùng đáng thương…” Hỏa Doãn Nhi liền đáp.
“Ha ha ha ha…”
“Chắc là Công chúa Doãn Nhi nổi lên lòng thương xót đây mà! Đáng yêu thật đấy!”
“Nói đi cũng phải nói lại, nếu lấy nữ nhân như vậy làm Hoàng phi, chắc cũng không tồi đâu!”
Lời nói của Hỏa Doãn Nhi nhất thời khiến mọi người cười vang. Ở đây không có các trưởng bối giám sát, nên lớp người trẻ tuổi này cũng bắt đầu không kiêng nể gì.
(*Truyện được phát hành độc quyền trên Waka, các cá nhân, tổ chức khác đăng tải truyện đều là vi phạm bản quyền và sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Cảm ơn bạn đọc đã luôn ủng hộ và đồng hành cùng Waka!)
Trong quá trình Hỏa Doãn Nhi và La Chinh so đấu, rất nhiều thiên tài cấp Thần đã biết nàng là võ giả thế nào rồi. Dường như trong lòng nàng luôn tràn ngập một lòng thương xót vô bờ bến đối với mọi vật. Nhưng nếu chỉ là có lòng thương con người, hay các sinh linh tương tự thì cũng thôi, bây giờ lại còn thương xót cả oán linh…
Sau khi cười vang, những võ giả kia tiếp tục trút sấm sét trong tay xuống. Từng luồng sấm sét màu tím, màu xanh, màu trắng liên tục quất xuống người oán linh.
Trên người oán linh niệm thú có không ít Niệm Châu, là thứ có thể giúp tăng cường linh hồn, cho dù là trong đại lục thần quốc thì cũng là vật cực kỳ quý hiếm. Vậy nên Hỏa Doãn Nhi bảo bọn họ dừng tay thì làm sao bọn họ chịu?
“Đùng, đùng…” Những tia chớp kia phát ra tiếng vang thật lớn.
Thấy cảnh tượng như vậy, Tả Truyền Đông mới bất đắc dĩ nhìn Yến Vương rồi nói: “Khu Linh Thú này làm gì khủng bố như ngươi nói…”
Bởi suýt chút nữa đã bỏ mạng ở khu Mũi Tên Chậm nên sau khi bước vào khu Linh Thú, lại được Yến Vương nhắc nhở nên mọi người đều hết sức căng thẳng. Nhưng giờ mới thấy, oán linh này bị đám võ giả kia đánh tới mức ngay cả năng lực đánh trả cũng không có.
Trên khuôn mặt Yến Vương hiện ra một nụ cười bất đắc dĩ: “Lần trước, đi qua khu vực Mũi Tên Chậm thì rất dễ, nhưng lại vô tình gặp không ít phiền phức trong khu Linh Thú, lần này lại ngược lại!”
Hỏa Thần nhìn thấy vẻ rất không cam lòng của Hỏa Doãn Nhi thì bèn khuyên nhủ: “Tỷ tỷ, tỷ không ngăn được bọn họ đâu, chúng ta vẫn nên đi trước thì hơn!”
Hỏa Thần thúc giục mọi người rời khỏi nơi này, nhưng Tả Truyền Đông và đám Lam Thần lại không muốn đi cho lắm, đặc biệt là Lam Thần. Hắn vốn tu luyện công pháp về tinh thần, vậy nên Niệm Châu trong oán linh niệm thú này rất có lợi với hắn, khiến hắn nhất thời hơi do dự.
Đúng lúc này, trong đầu La Chinh vang lên giọng nói của Thanh Long.
Mặc dù linh hồn của Thanh Long đã yếu đi, nhưng cũng không đến mức phải ngủ say như linh hồn của Huân. Lần này, Thanh Long nói: “La Chinh! Đi mau! Mau rời khỏi khu Linh Thú này!”