Rời khỏi đồng hoang Vạn Cổ, đoàn người La Chinh trở lại cứ điểmDựa theo quy tắc, những hoang thần này phải đưa toàn bộ hoang cốt đào được đi kiểm tra một lần, sau đó để tộc Xi Vưu lấy đi một nửa thì mới có thể rời đi.
Bọn họ sẽ sử dụng một loại bí pháp dùng để thăm dò số lượng hoang cốt mà các hoang thần đào được, cho dù giấu vào nhẫn tu di cũng không thể cứ thế mang đi mà buộc phải giao cho bọn họ xem xét một lần mới được.
Số hoang cốt mà đoàn người La Chinh lấy được lần này không cần chia lãi, nhưng vẫn phải trải qua quá trình này.
“Trừng Úy đại nhân đã dặn dò, tộc Xi Vưu sẽ không lấy số hoang cốt các ngươi đào được. Nếu có hoang cốt huyết thống thì chúng ta sẽ lấy giá thị trường đổi cho các ngươi” Cô gái áo xanh nói xong liền cười ngọt ngào với La Chinh.
Có lẽ là vì có Trừng Úy nên thái độ của nàng ta đối với La Chinh cực kỳ khách sáo.
Lấy giá thị trường để đổi lấy hoang cốt huyết thống là phương pháp thông dụng. Dù sao hoang thần nơi này không có huyết thống đặc thù gì, cầm hoang cốt huyết thống trong tay cũng không dùng được, đổi bằng giá thị trường có lẽ sẽ thiệt một chút nhưng lại thuận tiện.
Nhị Tình và Kế Minh đều không có ý kiến gì, bọn họ đều giao hoang cốt huyết thống của mình ra, sau đó có người tới lấy đi, đợi định giá xong sẽ trả lại đủ số lượng hoang cốt cho bọn họ.
“Lấy giá thị trường để đổi lấy hoang cốt huyết thống?” La Chinh khẽ cau mày.
Cô gái áo xanh chú ý tới sắc mặt La Chinh, mỉm cười nói: “Đúng, giá cả khi đổi sẽ không để ngươi thua thiệt”
“Đây không phải vấn đề, chỉ là trong đó có một loại hoang cốt huyết thống có tác dụng lớn với ta, sợ là không thể đổi được” La Chinh nói.
Cô gái áo xanh hơi khó xử. Tuy Trừng Úy đã dặn dò từ trước nhưng các loại hoang cốt huyết thống đều phải giao cho tộc Xi Vưu tích trữ.
Dù sao các gia tộc lớn đều thiếu hoang cốt huyết thống của chính tộc mình, phải lấy hoang cốt huyết thống mới có thể giao dịch hoang cốt huyết thống.
Mà rõ ràng La Chinh cũng không có huyết thống gì cả, không biết hắn lấy hoang cốt huyết thống làm cái gì?
Suy nghĩ một chút cô gái áo xanh mới lên tiếng: “Ta có thể xem hoang cốt huyết thống ngươi đào được không?”
La Chinh gật đầu, sau đó lấy hoang cốt huyết thống của mình ra khỏi nhẫn tu di…
“Nhiều như vậy?”
Thấy lượng hoang cốt huyết thống trên bàn, cô gái áo xanh cũng kinh ngạc.
Nhị Tình, Kế Minh và một vài người theo hầu xung quanh cũng sững người.
Trên bàn nằm rải rác hoang cốt huyết thống đủ các chủng loại tỏa ra ánh sáng màu sắc sặc sỡ, màu xanh, màu nâu, màu máu, màu lục…
Bày ra, tổng cộng có hơn tám mươi miếng!
Hoang thần bình thường tiến vào đồng hoang Vạn Cổ một lần nhiều lắm có thể đào được năm sáu mươi nghìn miếng hoang cốt, ít thì chỉ được ba bốn mươi nghìn miếng mà thôi. Dù sao cánh đồng Vạn Cổ này không giống với những nơi khác, bản thân cần phải mạo hiểm ở một mức độ nhất định nên sẽ không dám đi sâu vào khu vực trung tâm.
Có thể đào được năm, sáu miếng hoang cốt huyết thống đã xem như không tệ rồi, dù may mắn cỡ nào đi chăng nữa thì cùng lắm cũng chỉ được chừng mười miếng, vậy mà La Chinh vừa ra tay một cái là đã có gần trăm miếng hoang cốt huyết thống, đương nhiên sẽ khiến bọn họ không thể nào hiểu nổi.
Cho dù Nhị Tình và Kế Minh vẫn luôn cùng đào hoang cốt với La Chinh, biết La Chinh có một sự nhạy cảm đối với hoang cốt mà người thường không thể so sánh, nhưng cũng không ngờ hắn lại kiếm được nhiều hoang cốt huyết thống như vậy.
“Ngươi muốn giữ lại loại hoang cốt huyết thống nào?” Cô gái áo xanh nhìn những hoang cốt huyết thống này và hỏi.
La Chinh đưa tay chọn ra bốn miếng hoang cốt màu nâu ở trên bàn, đưa tới trước mặt mình rồi nói: “Ta chỉ cần bốn miếng hoang cốt huyết thống này, những miếng hoang cốt khác các ngươi có thể đổi thành hoang cốt bình thường”
Thấy bốn miếng hoang cốt huyết thống kia, đôi chân mày xinh đẹp trên gương mặt cô gái áo xanh cũng nhướng lên một cái: “Hoang cốt ẩn chứa huyết thống Xi Vưu, cái này ngươi không thể mang đi”
Đối với hoang cốt huyết thống của tộc khác thì tộc Xi Vưu chỉ dùng chúng để đổi lấy hoang cốt huyết thống tộc mình, nên nếu La Chinh thực sự cần, cô gái áo xanh có thể châm chước một lần, nhưng còn hoang cốt huyết thống Xi Vưu thì bọn họ nhất định phải giữ lại.
La Chinh nhíu mày, mục tiêu lớn nhất của hắn chính là hoang cốt huyết thống Xi Vưu, sao có thể nhường cho kẻ khác?
“Thứ cho ta nhiều lời, La Chinh huynh cầm miếng hoang cốt huyết thống này cũng chẳng dùng được, lẽ nào ngươi còn có thể hấp thu sức mạnh hoang thần trong đó hay sao?” Kế Minh đứng một bên nhịn không được mà lên tiếng.
“Đúng vậy, ngươi lấy được hoang cốt huyết thống này cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng nó lại rất quan trọng với tộc Xi Vưu” Cô gái áo xanh cũng nói thế.
La Chinh đột nhiên hỏi: “Nếu ta có thể hấp thu sức mạnh hoang thần trong đó thì sao?”
Nghe vậy, những người có mặt trong đại sảnh tức khắc sửng sốt.
Có vài người còn bày ra vẻ mặt không biết nên khóc hay nên cười.
Chỉ có người của tộc Xi Vưu mới có thể hấp thu miếng hoang cốt huyết thống màu nâu này, La Chinh đột nhiên nói ra một câu như vậy đúng là có chút hoang đường.
Cô gái áo xanh mỉm cười, đang định mở miệng nói chuyện thì phía bên cạnh đại sảnh truyền đến một giọng nói.
“Nếu ngươi có thể hấp thu sức mạnh hoang thần trong miếng hoang cốt huyết thống này, tộc Xi Vưu sẽ thưởng thêm cho ngươi năm mươi miếng hoang cốt huyết thống” Một người trung niên tóc bạc vừa đi tới vừa nói.
Người trung niên tóc bạc này có vóc người vừa tầm, đôi mắt chim ưng sáng quắc, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng. Kỳ lạ hơn là ông ta tỏa ra sức mạnh hoang thần như có như không, dường như đã đạt đến một trình độ khác biệt!
Từ khi tiến vào thế giới này, La Chinh đã gặp rất nhiều hoang thần. Thân thể những hoang thần này đương nhiên đều mạnh mẽ, nhưng nếu La Chinh dốc hết toàn lực cũng vẫn có thể giết chết bọn họ.
Song, người trung niên tóc bạc này thì khác, ông ta mang đến cho La Chinh cảm giác sâu không lường được!
Cô gái áo xanh thấy ông ta liền giật mình, lập tức hành lễ: “Điêu Viễn đại nhân đích thân tới đây, thứ lỗi cho tiểu nữ không thể tiếp đón từ xa”
Điêu Viễn khoát tay, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm La Chinh, quan sát tỉ mỉ từ trên xuống dưới. Ông ta cười ha hả, nói: “Người hoang dã, vậy mà đã tu thành chân thần cấp cao, thật không biết ngươi có được cơ duyên nhường nào”
Người sống trong cốt tháp sẽ không gọi thẳng mặt những hoang thần ngoài cốt tháp là “dân đen”, bởi dù sao cũng quá mức khinh người. Vì vậy, ông ta chỉ nói một câu “người hoang dã” mà thôi.
La Chinh chắp tay với người này một cái, lập tức hỏi: “Lời các hạ vừa nói là thật chứ?”
“Đương nhiên là thật, nhưng mà khỏi cần thử, chắc chắn ngươi không làm được, ha ha ha…” Điêu Viễn cười sang sảng, nói: “Có điều, vì ngươi đã cứu Trừng Úy cháu ta một mạng, nó nói ngươi thần thông quảng đại. Tộc Xi Vưu chúng ta hiểu đạo dùng người nên ban thưởng cho ngươi một phần huyết thống tộc Xi Vưu cũng không phải việc gì khó khăn, ngươi có bằng lòng hay không?”
Điêu Viễn đến đây chuyến này là vì riêng La Chinh.
Lần này tộc Xi Vưu và tộc Hiên Viên quyết định đánh cuộc là vì muốn xác định quyền sở hữu của cánh đồng hoang Vạn Cổ này và cốt tháp Thiên Nam.
Song, trong lúc đánh cuộc, tộc Hiên Viên lại giết chết Vệ Hạ và Phong Long của tộc Xi Vưu.
Hai người này đều là cường giả trẻ tuổi, nếu mất đi hai người này, tộc Xi Vưu hẳn phải thua cuộc.
Tuy tộc Xi Vưu tức giận, nhưng vì đối phương làm việc dựa theo quy tắc nên bọn họ cũng không có gì để nói, chỉ có thể trách bản thân phòng bị không đủ, bị đối phương lừa một lần.
Sau khi trở lại cốt tháp, Trừng Úy đã lập tức tiến cử người này với Điêu Viễn, Điêu Viễn không nói hai lời mà đến thẳng cứ điểm chính là vì muốn xem La Chinh có thần kỳ như Trừng Úy nói hay không.
Mọi người trong đại sảnh nghe lời Điêu Viễn nói, ánh mắt sáng lên như lửa cháy.
Ngay cả cô gái áo xanh cũng hâm mộ ra mặt. Nàng ta sinh ra tại đại tông môn trong cốt tháp, lai lịch không tầm thường, nhưng ngay cả nàng ta cũng không có tư cách thu được một phần huyết thống Xi Vưu!
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!