Số người trong Thần vực biết về việc chuyển kiếp sống lại là cực hiếmNếu không phải có chân thần đại viên mãn là La Chinh đứng ở đây thì Diệp Chính Kỳ đã ra lệnh đuổi người lâu rồi.
Nhưng lúc này vẻ mặt của y cũng không vui chút nào. Y nói: “Bé trai trong Diệp gia ta mới vừa sinh ra thôi, sao có thể là phu quân của ngươi? Ngươi đang đùa à?”
Đông Phương Nghênh Thanh định nói gì nữa nhưng đã bị La Chinh ngăn lại. Hắn nói: “Không biết anh bạn có từng nghe nói đến việc “Chuyển kiếp sống lại” chăng?”
Diệp Chính Kỳ lắc đầu: “Mấy lời đồn về việc chuyển kiếp ấy sao có thể là thật?”
“Có phải thật hay không thì sau này cứ chờ đứa bé kia lớn lên là biết. Trước đó, ta chỉ có một yêu cầu mà thôi, xin hãy đặt tên cho bé trai này bằng hai chữ “Thiên Mệnh”” Nói xong, La Chinh chạm nhẹ vào nhẫn tu di trên ngón tay. Ánh sáng chợt lấp lóe, trên tay hắn lúc này đã có thêm một thanh trường kiếm.
Đối với Hoa Thiên Mệnh, Đằng Xà kiếm có thể xem là một thanh kiếm đoạt mạng, song đó là vận mệnh mà La Tiêu đã định ra cho hắn ta. Bây giờ Hoa Thiên Mệnh đã chuyển kiếp sống lại, đương nhiên không thích hợp sử dụng thanh kiếm đó nữa.
Thanh kiếm trong tay La Chinh là một bảo vật Hồng Mông thượng hạng. Mặc dù không bằng báu vật tín ngưỡng của các thánh nhân nhưng cũng là vật hiếm có khó tìm trong các gia tộc quyền thế.
Đối với gia tộc cấp một, cấp hai thì thanh bảo kiếm như này lại càng hiếm.
“Kiếm này để lại cho Thiên Mệnh huynh. Ngoài ra còn có những thứ này…” La Chinh vừa nói vừa lấy ra vài chục viên đan dược.
Lúc hắn lấy mấy viên đan dược này ra, mấy thị vệ Diệp gia đứng quanh đó đã lập tức nhìn chăm chú vào chúng. Có lẽ họ không biết tác dụng của những viên đan này, song từ khí tức đặc biệt tỏa ra từ đó là biết chúng không phải vật tầm thường.
Ngay đến người từng trải như Diệp Chính Kỳ mà lúc thấy mấy thứ này cũng không khỏi hoảng hốt.
Tuy Diệp gia là gia tộc cấp một khá giàu có, nhưng chỉ mấy viên đan và thanh kiếm này thôi là cũng bằng cả một nửa gia sản của họ rồi. Vì vậy lúc này Diệp Chính Kỳ cũng khá chấn động, y lắp bắp nói: “Cái này, cái này… Bé trai nhà ta có tài đức gì, sao…”
La Chinh chỉ cười nhạt rồi nói: “Vì đó là người từng cứu mạng ta. Những thứ này chỉ là một phần thôi, sau này mỗi năm ta sẽ phái người mang tài nguyên đến cung cấp cho huynh ấy tu luyện, hy vọng huynh ấy có thể đặt chân vào Chân Thần cảnh trước mười tuổi”
Diệp Chính Kỳ há to miệng. Bây giờ hắn mới hiểu rằng La Chinh tuyệt đối không nói đùa.
“Còn nữa, Diệp gia các ngươi nằm dưới quyền Lãnh gia phải không?” La Chinh hỏi.
Diệp Chính Kỳ gật đầu, quả thực Diệp gia bọn họ phải dựa vào Lãnh gia.
“Ta sẽ bảo Lãnh Diệu điều động người đến bảo vệ thần thành này chu toàn” La Chinh tiếp tục nói.
Diệp Chính Kỳ nghe thấy La Chinh gọi thẳng tên của Thánh Hoàng Lãnh gia ra thì càng sợ hãi hơn. Lai lịch của hai người trước mắt quá thần bí, song người ta lại không hề đưa ra yêu cầu quá quắt gì với Diệp gia, chẳng qua chỉ muốn con trai y lấy tên “Thiên Mệnh” thôi. Đây quả thực là miếng bánh ngon rơi từ trên trời xuống mà…
La Chinh nghiêng đầu sang nhìn Đông Phương Nghênh Thanh, nói: “Ta đã sắp xếp xong mọi việc rồi, ngươi có chắc là không muốn quay về đảo nổi mà quyết tâm ở lại đây không?”
Đông Phương Nghênh Thanh gật đầu không chút do dự, nàng ta cười nói: “Ta sẽ ở lại thần thành này. Ta muốn nhìn thấy chàng lớn lên”
Đây là sự lựa chọn của Đông Phương Nghênh Thanh, đương nhiên La Chinh sẽ không can thiệp, có điều hắn vẫn dặn dò nàng ta cẩn thận. Đến lúc gần đi, hắn lại nói với Diệp Chính Kỳ: “Hãy chăm sóc chu đáo cho Đông Phương Nghênh Thanh và Thiên Mệnh huynh. Ta có thể bảo đảm ba mươi tuổi Thiên Mệnh huynh sẽ phong thánh, đưa Diệp gia các ngươi tiến vào hàng ngũ gia tộc quyền thế”
“Phong thánh…”
“Gia tộc quyền thế…”
Mãi đến khi La Chinh đi rồi, Diệp Chính Kỳ vẫn còn hoảng hốt.
Y dẫn dắt Diệp gia bấy lâu qua, từng bước đưa Diệp gia lên cấp độ gia tộc cấp một. Chính bản thân y cũng mới chỉ là chân thần cấp cao đỉnh phong, chưa có tư cách tiến vào núi Thánh Nhân. Y căn bản còn chẳng dám nghĩ đến chuyện đưa gia tộc mình tiến vào hàng ngũ gia tộc quyền thế.
Rốt cuộc tên vừa rồi là thần thánh phương nào mà lại dám mở miệng nói to như thế?
Bây giờ La Chinh đã rời đi, Diệp Chính Kỳ chỉ đành nghe ngóng thông tin từ Đông Phương Nghênh Thanh. Vì không đoán ra được lai lịch của nàng ta nên y vô cùng khách sáo chắp tay với nàng ta rồi nói: “Không biết cô nương tên gọi là gì?”
“Ta tên Đông Phương Nghênh Thanh” Đông Phương Nghênh Thanh dịu dàng cười.
“Đông Phương…” Diệp Chính Kỳ sững sờ: “Lẽ nào chính là gia tộc Đông Phương ngụ tại thần mộc Phù Tang?”
Tin tức Đông Phương gia bị diệt vẫn chưa lan truyền ra ngoài, sự hiểu biết của Diệp Chính Kỳ chỉ dừng lại ở mức “Đông Phương gia là gia tộc đứng đầu Thần vực”, cho nên y mắt đặt ra câu hỏi ấy.
“Đúng vậy” Đông Phương Nghênh Thanh gật đầu.
Diệp Chính Kỳ nghẹn họng, thái độ càng cẩn thận hơn. Y hỏi tiếp: “Vậy người vừa rồi là ai? Hắn thực sự có thể ra lệnh cho Thánh Hoàng của Lãnh gia ư?”
“Hắn tên La Chinh, là huynh đệ của phu quân ta. Ta cũng không rõ liệu hắn có thể ra lệnh cho Thánh Hoàng Lãnh gia không, nhưng hắn đã đuổi hết toàn bộ gia tộc quyền thế ra khỏi biển Thời Gian rồi… Ta có thể gặp Thiên Mệnh không?” Hiển nhiên Đông Phương Nghênh Thanh không hề hứng thú gì với mấy vấn đề này. Nàng ta chỉ muốn gặp Hoa Thiên Mệnh thôi.
Đuổi toàn bộ gia tộc quyền thế ra khỏi biển Thời Gian, vả lại cô nương này còn không có vẻ gì là đang giả mạo… Một lần nữa Diệp Chính Kỳ lại sợ đến mức nói không ra lời.
Y vội vàng phái người đi nghe ngóng tình hình trong biển Thời Gian nhằm xác minh lại những lời mà Đông Phương Nghênh Thanh đã nói. Chẳng qua chỉ nửa tháng sau, mọi nghi hoặc trong lòng y đã chẳng còn quan trọng gì nữa, bởi vì Lãnh Diệu tự mình đến Diệp gia hỏi thăm “Diệp Thiên Mệnh”.
Thái độ của Thánh Hoàng Lãnh gia có vẻ cực kỳ chân thành, ông ta cũng hứa sau này vĩnh viễn sẽ không bao giờ trưng thu Thần Vũ tệ của Diệp gia nữa. Không những vậy, ông ta còn đồng ý thu nạp chân thần Diệp gia vào đảo nổi định kỳ mỗi năm…
Thế là gia tộc cấp một vốn an phận sinh sống ở một góc bỗng thay đổi vận mệnh chỉ nhờ một đứa bé vừa ra đời.
Về phần sau này Hoa Thiên Mệnh trưởng thành khỏe mạnh tại Diệp gia và tự xây dựng ánh hào quang rực rỡ tại Thần vực trong tương lai mấy chục năm nữa thì lại là một chuyện truyền kỳ khác.
***
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Ở giữa biển Thời Gian có một hòn đảo rất lớn đang lơ lửng.
Đảo nổi này lớn hơn đảo nổi bình thường gấp vạn lần, diện tích khổng lồ đến mức tương đương với mấy nghìn thần thành.
La Chinh không phá hủy đảo nổi của các gia tộc quyền thế mà chỉ di dời chúng đến phần rìa xung quanh biển Thời Gian, như vậy các thánh nhân thuộc những gia tộc ấy sẽ không có quyền sửa đổi bảng đá thống trị nữa.
Hòn đảo nổi vừa xuất hiện này sẽ trở thành trung tâm của toàn bộ Thần vực, thu nhận toàn bộ thiên tài trong Thần vực về đấy, đương nhiên trong đó bao gồm cả người tộc Lê vừa sinh ra. Những người này sẽ có được ký ức và thiên phú của kiếp trước nên tốc độ tu luyện nhanh đến mức khiến người ta giận sôi gan. Sau này thần dân và người tộc Lê sẽ hình thành xu hướng cạnh tranh khá tốt.
Sau khi xử lý xong những chuyện này rồi, La Chinh định dẫn Mục Ngưng, Hàm Lưu Tô và Hàm Sơ Nguyệt đến vũ trụ Đại Diễn.
Mục Ngưng vô cùng tò mò với nơi mà La Chinh sinh ra, có điều trước khi xuất phát nàng vẫn có vẻ hơi lo lắng: “La Chinh, ta không biết mình có hòa hợp với các nàng không nữa”
Trong thời gian Mục Ngưng ở cùng với La Chinh, nàng cũng được biết về sự tồn tại của các nàng.
“Yên tâm đi, ta tin là các muội sẽ chung sống hòa thuận với nhau mà” La Chinh nhẹ nhàng vỗ đầu Mục Ngưng.
Ở bên kia, Hàm Lưu Tô nhìn La Chinh bằng ánh mắt đầy ẩn ý, còn Hàm Sơ Nguyệt sau lưng đã kêu lên: “Tỷ phu, có phải huynh từng nói câu này với mỗi một cô gái mà mình gặp không?”