Thấy vẻ mặt Tô Do Thần quá căng thẳng, La Chinh khẽ mỉm cười nói: “Hà Trì đại nhân ban thưởng cho ta”“Ban thưởng…”
Nhận được đáp án này, mối nghi ngờ trong lòng Tô Do Thần lại càng nặng hơn. Ngay cả Tô Khoan đứng cạnh cũng tỏ vẻ không tin.
Mặc dù Thất Sơn Tiểu Hội được tổ chức rất rầm rộ, nhưng cũng chỉ lan truyền giữa các núi mà thôi, những thế lực nhỏ lẻ bên ngoài như Long thành chẳng thể tiếp xúc đến.
Cả Tô Khoan và Tô Do Thần đều biết đến Thất Sơn Tiểu Hội, nhưng lại không biết được ai đã giành giải nhất, nên đương nhiên họ không tin rằng Hà Trì sẽ thưởng một món Bỉ Ngạn Đạo Bảo nhất lưu cho La Chinh.
“Thậm chí ngay cả với Hà Trì đại nhân thì một món Bỉ Ngạn Đạo Bảo nhất lưu cũng là một vật vô cùng quý giá, ông ấy lại thưởng nó cho ngươi…” Tô Do Thần nghi ngờ nói.
Trong lòng ông đã lướt qua cả mười mấy luồng suy nghĩ. Phong thạch có tính chất vô cùng rắn chắc, trong cả Trung Thần Châu này e là chỉ có Tô gia là có thể hòa tan và rèn đúc nó thôi. Nếu La Chinh dùng thủ đoạn không ngay thẳng nào đó để lấy được thanh kiếm này thì đúng là cũng chỉ có thể tìm tới Tô gia.
Không phải Tô Do Thần không thể giúp La Chinh, nhưng nếu bị Hà Trì biết thì Tô gia bọn họ làm sao gánh nổi?
Thấy vẻ mặt của hai người bọn họ, La Chinh cũng biết họ đang nghĩ gì. Hắn khẽ mỉm cười nói: “Lần này người giành giải nhất trong Thất Sơn Tiểu Hội sẽ được Hà Trì đặc cách ban thưởng thanh kiếm này, hai người có biết tin tức đó không?”
“Giành giải nhất trong Thất Sơn Tiểu Hội?” Lông mày Tô Do Thần bỗng nhướng cao.
Tô Khoan cũng há to miệng: “Kỳ chủ tham gia Thất Sơn Tiểu Hội? Hơn nữa còn giành được giải nhất?”
Tô gia cũng có người ở trên núi, nhưng con cháu Tô gia căn bản không có tư cách tham gia Thất Sơn Tiểu Hội…
La Chinh mới lên núi chưa được bao lâu mà đã được mời tham gia, kết quả còn đoạt được hạng nhất, chuyện này đúng là quá không tưởng.
“Công tử nhà ta đã tham gia vào Thất Sơn Tiểu Hội thì việc giành hạng nhất cũng là điều tất nhiên, tại sao các ngươi lại kinh ngạc như thế?” Tiểu Nhân không làm lỡ mất thời cơ, vội vàng đứng sau lưng nói thêm vào một câu.
“Khụ khụ…”
Tô Do Thần cảm thấy mình cần phải thay đổi cách nhìn đối với La Chinh lần nữa, song trong lòng ông vẫn có chút nghi ngờ. Đây chỉ là lời nói từ một phía của La Chinh, hắn hoàn toàn có thể suy nghĩ sẵn từ trước.
Thế nhưng chuyện mà La Chinh làm tiếp theo lại khiến Tô Do Thần tin phục ngay tức khắc.
“Ngoại trừ thanh Phong Loan kiếm này, ở chỗ ta còn có một cây búa chiến cũng được chế từ phong thạch. Hy vọng gia chủ Tô gia có thể hỗ trợ ta hòa tan hai món pháp bảo phong thạch này” La Chinh mở miệng nhờ vả.
“Còn… Còn một cái nữa…”
“Không phải trước giờ nghe nói cả Trung Thần Châu này chỉ có một món pháp bảo rèn đúc từ phong thạch thôi sao?”
Phụ tử Tô gia cùng nhìn cây búa chiến kia, chỉ liếc mắt một cái họ đã nhìn ra kỹ thuật rèn đúc nên cây búa này quà đỗi vụng về, nhưng đúng là nó được chế từ phong thạch!
“Cây búa này là cho ‘lão Hải’ ban cho ta, tiếc là trong thời gian ngắn ta chỉ thu thập được hai pháp bảo rèn từ phong thạch…” La Chinh lắc đầu nói.
Trong thời gian ngắn thu thập hai kiện…
Câu này của La Chinh khiến Tô Do Thần muốn bật khóc. Có biết hồi trước để đúc ra Phong Loan kiếm, Tô gia bọn họ đã hao tốn bao nhiêu máu tươi không? Sao bây giờ qua miệng La Chinh lại nghe như thể lấy được thanh kiếm này chỉ gặp chút khó khăn nhỏ bé thôi vậy?
Những câu nghi vấn cũ còn chưa có đáp án thì nghi vấn mới đã ùn ùn kéo tới.
Tô Do Thần hỏi: “Nếu La công tử muốn rèn ra một món Bỉ Ngạn Đạo Bảo thì chỉ cần hòa tan cây búa chiến này là được. Phong Loan kiếm vốn đã là bảo kiếm hàng đầu, nếu hủy nó đi thì thật quá đáng tiếc!”
Đương nhiên ông không thể nào nghĩ ra việc La Chinh vốn chẳng cần hai món vũ khí ấy.
La Chinh mỉm cười nói: “Lần này ta đến đây không phải muốn nhờ Tô gia hỗ trợ chế tạo vũ khí, mà mục đích chỉ là muốn Tô gia hòa tan giùm ta là được”
“Hòa tan? Ý ngươi là phá hủy chúng đi và biến chúng thành dung dịch phong thạch?” Tô Do Thần hỏi.
“Chính xác, nên chỉ có thể mượn nhờ đại trận Cửu Duyên Luyện Khí của Tô gia” La Chinh trả lời.
Tô Do Thần hít vào một hơi thật sâu. Đây chắc hẳn là yêu cầu quái lạ nhất mà ông từng nghe thấy.
Một món pháp bảo đang yên đang lành lại bị hòa tan, nhưng không cần chế tạo thành thần binh…
Dung dịch phong thạch thì làm gì được? Mang đi uống à?
Lúc này Tô Do Thần không thể không nhớ đến dung dịch phong thạch ở Quan Sơn Châu, nhưng có nghĩ nát óc ông cũng không nghĩ ra nổi mối liên quan giữa nó với thân thể La Chinh.
“Không biết ngươi muốn hòa tan chúng để làm gì?” Tô Do Thần thận trọng hỏi.
La Chinh bình tĩnh đáp: “Câu này thì ta không trả lời được”
Đương nhiên hắn sẽ không để lộ chuyện tu luyện dung dịch phong thạch ra ngoài. Vả lại, một khi chuyện này bại lộ, Tô Do Thần chắc chắn sẽ truy hỏi về dung dịch phong thạch ở Quan Sơn Châu…
“E là hôm nay ta chưa cho ngươi câu trả lời khẳng định được. Dù sao đại trận Cửu Duyên Luyện Khí cũng không phải do một mình ta bố trí, cần hỏi những người khác trong Tô gia” Tô Do Thần nói.
“Không sao, kỳ chủ đại nhân tạm thời ở lại đây là được” Tô Khoan vội vàng nói.
La Chinh cũng không có gì quá gấp gáp, thế là hôm ấy liền ở lại Tô gia.
Đêm đó…
Tô Do Thần gọi mấy vị huynh đệ lại, cùng nhau bàn bạc về chuyện này.
Mấy thúc thúc của Tô Khoan nghe được cũng tỏ vẻ vô cùng thận trọng.
“La Chinh đúng là kỳ tài hiếm thấy, nhưng Tô Khoan bảo là hắn mới lên núi chưa được nửa năm thôi, vậy mà đã có thể tham gia Thất Sơn Tiểu Hội à?”
“Tô Thế nhà ta lên núi mười ba năm rồi mà còn chưa đủ tư cách được mời tham gia kìa!”
“Đây chỉ là lời một phía của hắn, chúng ta vẫn không nên lội vào vũng bùn này!”
Tất cả mọi người trong Tô gia đều phản đối.
Trong lòng Tô Do Thần vốn đã kiêng kị rồi, bây giờ nghe họ nói vậy thì càng thấy e ngại và muốn lùi bước.
Đúng lúc này, Tô Do Khí ngồi tại nơi hẻo lánh cười khà khà rồi lên tiếng: “Buổi tụ họp ở Thiên Ba Đình sắp được mở, mấy ngày nữa Tô Thế, Tô Nhĩ và Tô Hân sẽ về. Thất Sơn Tiểu Hội là chuyện rất lớn, các con cháu tinh anh của chúng ta đương nhiên sẽ biết được, lúc đó nghe ngóng một phen là được không phải sao?”
Địa vị của Tô Do Khí tại Tô gia khá thấp, mặc dù được Tô Do Thần mời tới bàn bạc việc này nhưng lại chẳng có ai để ý đến ông ta.
Ý kiến này vừa được nêu ra, Tô Do Thần lập tức gãi gãi đầu và cười hề hề, nói: “Đúng là không nghĩ đến chuyện nhỏ này…”
Ngày hôm sau, Tô Do Thần liền bảo với La Chinh rằng muốn chuẩn bị đại trận Cửu Duyên Luyện Khí cần một chút thời gian, mong hắn kiên nhẫn đợi thêm vài ngày.
Thời gian hòa tan phong thạch vốn đã chẳng ngắn, đương nhiên La Chinh đủ kiên nhẫn chờ đợi.
Trong khoảng thời gian đó, Tô Khoan liền dẫn La Chinh và Tiểu Nhân đi thăm thú khắp nơi trong Phù Tô thành.
Ba ngày sau…
Truyền tống trận ở góc Bắc Long thành dần bận rộn. Con cháu của các đại gia tộc trong Trung Thần Châu thường về nhà vào đầu tháng năm hàng năm, các đệ tử trên núi Thái Hạo, Thái Tú cũng vậy.
Với kẻ thuộc dòng chính như Từ Hữu Vi, mặc dù y xuất thân từ Minh Hồ nhưng chi chính của họ đã được dời đến Thiên Cung, ở Minh Hồ chỉ còn vài nhánh nhỏ không đáng nói tới.
Từ Hữu Vi chỉ mới đến Minh Hồ một lần khi còn nhỏ, lần này y tự quay về khiến toàn bộ chi thứ của Từ gia chấn động từ trên xuống dưới. Tất cả các nhân vật có mặt mũi trong Đại Từ thành đều ra trước thành nghênh đón y.
Mặc dù cảnh tượng vô cùng long trọng, nhưng vẻ mặt của Từ Hữu Vi vẫn luôn phủ một lớp sương lạnh. Hơn nữa sau lưng y còn có ba tên hộ vệ toát ra hơi thở u ám.
Lần này y quay về Từ gia chẳng phải vì hội họp ở Thiên Ba Đình gì cả…
Sau khi bị ăn thiệt thòi ở Tâm Lưu kiếm phái, Từ Hữu Vi đã ý thức được khi ấy mình xúc động xốc nổi như nào. Nói thế nào đi chăng nữa, La Chinh cũng là người thuộc Tâm Lưu kiếm phái, một kẻ bên ngoài như y lại xông đến đó để gây sự đúng là một hành động quá mức ngu xuẩn.
Sau đó y đã âm thầm nghe ngóng và biết La Chinh đi đến Minh Hồ, y liền nhận ra đây là một cơ hội vàng không thể bỏ qua.
(Hết tập 160)
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!