Ở đây không ai dám coi khinh Hàng Cách Giả, tên đầu sỏ này nhất định có năng lực cực kỳ cường đại, nếu không làm sao có thể khiến thế giới hạ xuống từng ngăn thấp hơnNhưng cường đại đến đâu cũng phải có giới hạn.
Sức mạnh mà gã thể hiện đã vượt qua phạm vi nhận thức của tất cả mọi người, trong lòng bọn họ giống như có thứ gì đó vừa phát nổ, nỗi tuyệt vọng lấp đầy mỗi một ngóc ngách trong thân thể.
“Không phải lừa người, hắn ta có được năng lượng vô hạn đích thực” Phân thân của La Chinh đang cật lực giữ bình tĩnh.
“Vô hạn đích thực…” Người đầu tiên hiểu được những lời này chính là Nữ Oa, nàng cười như tự giễu: “Nếu là như vậy, chúng ta đã không còn lý do gì để giãy giụa nữa…”
Nếu dựa theo định nghĩa thực thự của vô hạn, đừng nói cường hóa bảy trăm tỷ sinh linh hỗn loạn, cho dù là bảy nghìn tỷ, bảy chục nghìn tỷ, bảy trăm nghìn tỷ, bao nhiêu cũng có thể, mọi con số đều chẳng có ý nghĩa gì trước mặt hai chữ “vô hạn”.
“Theo lời Tòng, năng lực của sáu đại cổ thần chúng ta chính là chân lý, nhưng nó chẳng là cái thá gì, năng lượng vô hạn của Hàng Cách Giả mới là chân lý tuyệt đối, vĩnh hằng bất biến, đây mới là đạo lý chung của việc không chịu bất cứ hạn chế nào…” Tịch đột nhiên cảm thán.
Hy vọng tan biến nhanh như vậy, ai cũng không chịu nổi.
Các khí hồn lơ lửng trên Văn Minh Chi Khí của Nhân tộc cũng rầu rĩ, sự hy sinh của bọn họ lại đổi lấy cục diện này, có thể hiểu tâm trạng của bọn họ như thế nào.
“Liều một phen thử xem?” Giọng nói của La Niệm đột nhiên vang lên.
Giọng của cậu rất lớn, gần như truyền khắp nửa Lê Sơn, ong ong chấn động màng tai mọi người trên đài Phỉ Thúy.
“Đúng, tuyệt vọng là cảm xúc vô nghĩa nhất, chết cũng không thể chết khó coi như vậy được” Khổ Thụ ngẩng đầu ngạo nghễ nói.
“Mộng tưởng của ta đã hoàn thành rồi, chết… cũng không hối tiếc” Ngọc Chích nói.
“…” Trên đài Phỉ Thúy khí thế tăng vọt.
Trong tay phân thân của La Chinh hiện lên một vòng ánh sáng to lớn màu xanh, trong vòng sáng xanh dần sinh ra năng lượng Siêu Không Cực Thái.
Hoa Thiên Mệnh cảm nhận được loại sức mạnh không gian huyền ảo này có chút kỳ quái, bèn hỏi: “La Chinh, đây là gì?”
“Thực lực của mọi người mạnh hơn sinh linh hỗn loạn, nhưng chúng có được Siêu Không Cực Thái, ở đây ngoại trừ Niệm Nhi thì không ai có thể động tới chúng, ta giúp mọi người làm giảm ưu thế của chúng…” Phân thân của La Chinh nói.
Phân thân của La Chinh mạnh hơn những người ở đây, nhưng vẫn bị sinh linh hỗn loạn giết chết hai cái ngay trong nháy mắt. Nguyên nhân là vì Siêu Không Cực Thái, nhờ nó mà thân hình các sinh linh hỗn loạn trở nên mơ hồ chớp nhoáng, không tài nào bắt được.
Biện pháp đối phó duy nhất chính là giảm bớt sự yếu thế này, phân thân của La Chinh có thể tạo ra một phạm vi rộng lớn, để mọi người không đến nỗi bó tay bất lực khi đối phó với sinh linh hỗn loạn.
Nhưng trong lòng La Chinh cũng rất rõ ràng một điều. Đó chính là hơn bảy trăm tỷ sinh linh Hỗn Loạn có được Siêu Không Cực Thái và Hủy Diệt Cực Thái, sự chống cự của bọn họ chỉ là vô nghĩa.
“Ù…” Một phân thân của La Chinh xuất hiện trong một cung điện trên đỉnh Lê Sơn.
La Yên ngồi trên lầu các bên trái cung điện, âm vang ban nãy của La Niệm khiến tai nàng vẫn đang ù hết cả lên, nàng đang do dự không biết có nên tới đài Phỉ Thúy hay không, dù sao Nữ Oa nương nương cũng không gọi nàng.
“Ca?”
Nhìn thấy phân thân La Chinh xuất hiện, La Yên liền gọi một tiếng.
“Lên không?” Phân thân La Chinh hỏi.
“Ừ!” La Yên gật đầu, không đưa ra bất cứ nghi vấn gì.
Trong Tiên Phủ, phân thân của La Chinh xuất hiện trong phòng của Ninh Vũ Điệp.
Ninh Vũ Điệp xoay người nhìn hắn.
Với tu vi của Ninh Vũ Điệp thì đã không thể nhìn ra La Chinh là chính chủ hay là phân thân.
Nàng nở nụ cười dịu dàng, nói: “Thời gian không còn nhiều nữa?”
“Ừ…” La Chinh gật đầu: “Xin…” Hắn vừa định giải thích, Ninh Vũ Điệp đã đặt ngón tay lên môi hắn: “Chàng không có lỗi với bất cứ ai…”
La Chinh nắm lấy cổ tay thanh mảnh của nàng, ôm nàng vào lòng.
Trong một đình viện khác tại Tiên Phủ, Khê Ấu Cầm đặt hết quyển sách này đến quyển sách khác trước mặt La Vân Hân. La Vân Hân còn nhỏ tuổi đã trí tuệ hơn người, hiện giờ đã biết đọc kinh. Trong Tàng Thư Các của Tiên Phủ có rất nhiều sách, khoảng thời gian này nàng đã mượn về mấy trăm bộ.
Phân thân của La Chinh lặng lẽ ngưng tụ sau lưng nàng, lẳng lặng nhìn hai mẹ con.
Khê Ấu Cầm không hề hay biết, vẫn đang sửa sang những cuộn sách theo trình tự Kinh, Sử, Tử, Tập.
Nhưng La Vân Hân lại tình cờ nhìn sang, gọi một tiếng cha. Thân thể Khê Ấu Cầm chợt cứng đờ, xoay người lại, hốc mắt đỏ hoe.
Nàng không ngốc như Ninh Vũ Điệp. Sau khi nghe được lời tuyên bố của La Chinh với Lê Sơn, với Quy Khư Mộ Địa, với Thần Vực, nàng đã hiểu được tình cảnh hiện tại.
Nhưng nàng không được thản nhiên như Ninh Vũ Điệp, nàng rất sợ chết, càng sợ con gái mình chết.
“Hu hu hu…” Nàng vừa khóc vừa đi về phía phân thân của La Chinh, dựa đầu vào ngực La Chinh: “Vân Hân còn chưa trưởng thành, con bé vô tội, con bé còn chưa trải qua ấm lạnh trên thế gian này, phu quân, chàng có cách nào để con bé được sống không?”
Nghe vậy, tim La Chinh như bị đao cắt, nhưng vẫn lắc đầu nói: “Ta không làm được”
“Đưa con bé đến thế giới hỗn loạn thì sao?” Khê Ấu Cầm lại hỏi.
“Thế giới hỗn loạn cũng không thoát khỏi kiếp nạn lần này” La Chinh lắc đầu.
“Thế giới Huyền Lượng thì sao? Vân Hân có thể sống sót ở nơi đó, đúng không? Chàng đưa con bé đến thế giới Huyền Lượng đi” Khê Ấu Cầm vẫn chưa từ bỏ ý định.
Nàng nghe phong thanh về thế giới thần kỳ kia, biết La Vân Hân có thiên phú này, nhưng nàng không biết thế giới Huyền Lượng là nơi nào. Hiện tại chỉ cần con gái được sống, cái gì nàng cũng có thể chấp nhận.
“Đều không thể thoát khỏi kiếp nạn lần này…” La Chinh vẫn lắc đầu.
Đôi mắt đen láy của La Vân Hân hướng về phụ thân, vô cùng ngoan ngoãn.
Tuy cô bé đã đọc được rất nhiều sách, nhưng thời gian cô bé sống trên thế giới này vẫn rất ngắn ngủi, biết hai chữ sinh tử nhưng không rõ ý nghĩa bên trong, tới giờ vẫn vô ưu vô lo.
“Vì sao lại như vậy, vì sao…” Khê Ấu Cầm không cam lòng kêu lên.
Trong đình viện của Tô Linh Vận cũng ngưng kết ra một phân thân của La Chinh…
Thời khắc cuối cùng, người cáo biệt không chỉ có một mình La Chinh.
Nữ Oa, Phục Hy và các Bất Hủ cảnh cũng vậy, có người đi gặp thân nhân, người thương của mình, có người thì từ biệt con dân tại thế giới trong cơ thể của mình. Bọn họ sắp bỏ mạng, thế giới trong cơ thể cũng sẽ hủy diệt, nên thông báo chân tướng về sự hủy diệt này cho bọn họ.
Trong đám mây Khái Suất, La Chinh bản tôn đột nhiên biến thành hàng nghìn phân thân, mỗi phân thân chém ra hơn mười kiếm, tổng cộng có hàng chục nghìn thanh kiếm chém lên người Hàng Cách Giả.
Lúc này, thậm chí hàng Cách Giả còn lười tránh né. Gã cứ thế lơ lửng giữa không trung, nghênh đón hàng vạn nhát chém của trường kiếm do Hủy Diệt Cực Thái biến thành.
“Ầm ầm ầm ầm…” Ánh kiếm màu tím vẽ ra hàng vạn đường sáng trên không trung, ánh kiếm điên cuồng cắn xé Hàng Cách Giả.
Thật ra uy lực của Hủy Diệt Cực Thái đã đủ để xé nát Hàng Cách Giả, công kích gấp vạn lần Hủy Diệt Cực Thái đủ để xé gã thành hư vô.
Nhưng sau đợt công kích này, gã vẫn không chút sứt mẻ, giống như mình đồng da sắt.
Hơi thở sinh mệnh nồng đậm trong cơ thể Hàng Cách Giả tràn ra, gã đã kích hoạt Sinh Mệnh Cực Thái.
Một luồng Sinh Mệnh Cực Thái đương nhiên không chịu nổi tấn công của Hủy Diệt Cực Thái, nhưng trong cùng một thời điểm có mười nghìn luồng, một triệu luồng, một trăm triệu luồng, thậm chí là vô số năng lượng Sinh Mệnh Cực Thái nổi lên trong người gã.
Dưới tình huống như vậy, cho dù gây ra bất cứ thương tổn nào cho Hàng Cách Giả đều sẽ nhanh chóng được chữa lành với tốc độ không thể phát hiện, bởi vậy sẽ có một cảnh tượng thần kỳ như vậy diễn ra.
(Hết tập 216)