La Tiêu là chủ nhân của Đại Diễn, gần như có thể làm ảnh hưởng tới mọi mặt của vũ trụ Đại Diễn. Để bảo vệ vũ trụ Đại Diễn, ông không thể không cải tạo lại toàn bộ vũ trụ, khiến cho vũ trụ Đại Diễn xảy ra rất nhiều kiếp nạnĐối với hàng triệu tỷ sinh linh thứ cấp trong vũ trụ Đại Diễn, sự trở về của La Tiêu là niềm hạnh phúc vô cùng lớn lao…
“Ngươi hãy thông báo với các Thiên Tôn và Giới Chủ khác, không được tự tiện quấy rầy sư phụ!”
Lão Phong nhận lệnh, lập tức móc một Bào Hao Lệnh ra.
“Quả cầu ánh sáng kia là khu vực mà chủ nhân của Đại Diễn ta sống lại, bất cứ kẻ nào trong vũ trụ cũng không được tới gần. Nếu kẻ nào làm trái lệnh…” Lão Phong dừng lại, nghĩ một lát rồi cười nhạt: “Tự gánh lấy hậu quả”
Ông ta nghĩ, chắc hẳn không ai dám đi trêu chọc chủ nhân của vũ trụ này, cũng là người sáng tạo ra thế giới này đâu nhỉ?
Khi Bào Hao Lệnh khuếch tán giọng nói của ông ta khiến nó vang vọng khắp vũ trụ, tất cả các sinh linh trong vũ trụ đều bàn tán ầm ĩ. Một vài Thiên Tôn trong vũ trụ biết được nội tình cũng suy đoán được một chút thông qua tin tức này.
Quả cầu ánh sáng màu đỏ kia đang liên tục hút năng lượng của toàn bộ vũ trụ Đại Diễn.
Người bình thường không thể nhìn thấy những năng lượng mất đi ấy, kể cả Thiên Tôn. Suy cho cùng, thánh nhân cũng là người có được quyền hạn cao nhất trong vũ trụ.
Bên trong quả cầu ánh sáng màu đỏ này là một thế giới khác. Ở giữa thế giới đó, một hình người mờ ảo đang lặng lẽ thành hình. Dù hình người này vẫn chưa được gọi là sinh linh, thậm chí chưa hình thành xong thân thể, nhưng nó lại căng tràn sức sống và lực linh hồn rất mạnh.
Vào giây phút hình người này hình thành hoàn chỉnh, cũng chính là lúc La Tiêu sống lại.
***
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Ở trung tâm vũ trụ của vũ trụ Đại Cực cũng có một quả cầu ánh sáng màu đỏ sẫm, bên trong là một cơ thể người đã thành hình hoàn chỉnh. Đó chính là thánh nhân của Mục gia – Mục Hải Cực.
Thân thể của Mục Hải Cực đã được tạo dựng cực kỳ hoàn chỉnh, ngay cả ý thức của ông ta cũng đã thức tỉnh hoàn toàn. Không bao lâu sau, ông ta sẽ có thể thoát ra khỏi đó…
Tại cuộc chiến ở vực sâu Ma Vực, Mục Hải Cực đã chết trong tay La Chinh.
E rằng cả đời này ông ta cũng không thể quên được việc La Chinh khống chế được thân thể Chân Ma…
“Không biết cuối cùng đại ca thế nào, phải chăng đã giết được thằng nhãi kia để đoạt lại thân thể Chân Ma?” Mục Hải Cực thì thào.
Quả cầu ánh sáng này hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài nên ông ta không biết chuyện ngoài kia ra sao, cũng không thể biết rằng Đông Phương Thuần Quân đã chết.
Với tốc độ hiện tại của ông ta thì chỉ cần nửa năm nữa là có thể thực sự sống lại. Mà thời gian của vũ trụ Đại Cực trôi nhanh gấp mười lần so với Thần vực, bởi vậy nếu tính theo thời gian của Thần vực thì ông ta chỉ cần hai mươi ngày là có thể sống lại rồi.
Ngoài Mục Hải Cực ra, tình huống của các thánh nhân khác cũng không khác là mấy. Đường Lôn, Phương Thập Hình, Lãnh Diệu… bọn họ đều đang hấp thu năng lượng từ trong vũ trụ của bản thân.
Nửa tháng sau, quả cầu ánh sáng màu đỏ bao phủ Đường Lôn biến mất. Ông ta là thánh nhân đầu tiên sống lại.
Vô số sinh linh thứ cấp trong vũ trụ đang tụ tập dưới chân của Đường Lôn, quỳ bái ông ta và xem ông ta như một đấng tạo hóa. Thiên Tôn, Giới Chủ đầu quỳ lạy Đường Lôn với vẻ mặt thành kính.
Các sinh linh thứ cấp không có nhiều cơ hội tiếp xúc với chủ nhân của vũ trụ, nhất là loại vũ trụ cực kỳ hoàn mỹ như của Đường Lôn. Chủ nhân của vũ trụ giống như một truyền thuyết huyền ảo, thực sự chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi. Nhưng lần này, cuối cùng họ cũng được trông thấy diện mạo thật sự của chủ nhân vũ trụ này.
Đối mặt với cảnh quỳ lạy của các sinh linh thứ cấp, Đường Lôn chỉ lạnh lùng “hừ” một tiếng, sau đó biến mất khỏi vũ trụ. Biểu cảm trên mặt đám Thiên Tôn và Giới Chủ kia lập tức đông lại. Họ hoàn toàn không hiểu vì sao đấng tạo hóa lại tức giận tới vậy.
Không phải do các sinh linh thứ cấp này mà Đường Lôn tức giận, ông ta nổi giận là vì bản thân không cẩn thận, chết trong tay cô bé mắt đỏ, chẳng những thế còn chết vì bị thiêu sống. Đó quả thực là một điều vô cùng nhục nhã.
“Vù…”
Sau khi sống lại, điều đầu tiên mà Đường Lôn làm là trở về đảo nổi của Đường gia.
“Đường Liễu đâu? Lăn ra đây cho ta!” Đường Lôn giận dữ hét lớn.
Nghe thấy tiếng hét của ông ta, Đường Liễu lập tức thi triển thuật dịch chuyển, xuất hiện trước mặt Đường Lôn.
Đường Liễu cũng là một chân thần đại viên mãn nhưng thực lực lại kém xa đám Đường Vãn. Lần này Đường Liễu ở lại Đường gia, thay mặt gia chủ quản lý gia tộc.
“Thánh Hoàng đại nhân đã trở về từ vực sâu Ma Vực rồi ư! Chúc mừng Thánh Hoàng đại nhân!”
“Chúc mừng cái rắm! Ông đây vừa sống lại trong vũ trụ!” Đường Lôn tức giận nói.
Trên mặt Đường Liễu lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhưng trong lòng thì hiểu rõ. Ngay cả Đông Phương Thuần Quân cũng chết, rất nhiều người trong đảo nổi đoán rằng toàn bộ người của liên minh các gia tộc quyền thế đều chết hết rồi. Cuối cùng phỏng đoán của bọn họ đã đúng.
Vũ trụ của Đường Lôn không bị vỡ vụn, đối với Đường gia mà nói quả thật là trong cái rủi có cái may.
“Nói đi, gần đây Thần vực xảy ra chuyện gì? Thuần Quân Đại Thánh đã trở lại chưa?” Đường Lôn hỏi.
Đường Liễu chắp tay vái một cái rồi nói: “Vũ trụ của Thuần Quân Đại Thánh đã vỡ vụn rồi. E rằng Đại Thánh đã qua đời…”
“Cái gì!” Đường Lôn trợn tròn mắt, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi: “Ngươi đang nói vớ vẩn gì vậy?”
Bản thân Đường Lôn không thấy không thấy được tình cảnh của Âm Dương Lô Đỉnh. Ông ta nghĩ rằng dù Đông Phương Thuần Quân có thất bại vì bị La Chinh và Hàm Thanh Đế tính kế thì cũng chẳng phải chuyện lớn gì, bọn họ là thánh nhân nên có thể sống lại được.
Bây giờ Đường Liễu lại nói rằng Đông Phương Thuần Quân chết rồi, sao Đường Lôn có thể tin được?
Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Đường Lôn, Đường Liễu vội vàng nói: “Thuộc hạ không dám nói bậy. Hơn một tháng trước, một vũ trụ đã nổ tung. Sau khi suy đoán vị trí thì vũ trụ ở hướng đó là của Thuần Quân Đại Thánh”
“Sao có thể như vậy được! Không có chiến tranh vũ trụ, ai có thể giết Thuần Quân Đại Thánh chứ?” Đường Lôn vừa nói vừa lắc đầu, ông ta vẫn không tin.
“Sau khi Hàm Thanh Đế trở về đã dẫn đệ tử của Hàm gia tàn sát khắp đảo nổi của Đông Phương gia, cướp sạch Đông Phương gia rồi!” Đường Liễu lại nói.
“Hàm Thanh Đế thật to gan, dám tàn sát Đông Phương gia…”
Tin tức này đúng là sét đánh giữa trời quang, khiến Đường Lôn càng thêm tức giận. Ông ta không biết những chuyện xảy ra sau khi mình chết, nhưng chỉ có mình Hàm Thanh Đế trở về nên đương nhiên ông ta liền đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Hàm Thanh Đế.
Trong lúc kích động, ông ta định chạy đi gây sự với Hàm Thanh Đế.
Đường Liễu thấy thế bèn vội vàng ngăn lại: “Thánh Hoàng đại nhân đừng vội! Hàm Thanh Đế kia dám cướp Đông Phương gia thì nhất định không sợ ai cả. Nếu một mình Thánh Hoàng đại nhân tới đó thì sẽ chẳng làm gì được ông ta, hay là chờ các thánh nhân khác đi, đại nhân nghĩ sao?”
Trong số thánh nhân của liên minh các gia tộc quyền thế chỉ có mình Đông Phương Thuần Quân chết, còn thánh nhân của các gia tộc khác vẫn đang trong quá trình sống lại, nếu tính thời gian thì thời điểm họ sống lại cũng suýt soát với Đường Lôn.
Lời nói này của Đường Liễu khiến Đường Lôn bình tĩnh lại.
Trước khi Hàm Thanh Đế để lộ thân phận, Đường Lôn đã chết rồi. Vì thế ông ta không biết Hàm Thanh Đế chính là Nhạc Ngâm Liễu, cũng không biết Hàm Thanh Đế dựa vào đâu mà có gan cướp đảo nổi của Đông Phương gia. Cho dù Đông Phương Thuần Quân đã chết, nhưng các thánh nhân khác của liên minh các gia tộc quyền thế đều không chết.
Một mình Hàm Thanh Đế sao có thể chống lại được tất cả các thánh nhân? Chắc chắn kẻ này có chỗ dựa…
Nghĩ tới đây, Đường Lôn không vội làm liều nữa mà đợi người phe mình sống lại, lúc đó đi tìm Hàm Thanh Đế tính sổ cũng không muộn.