“Đừng nói là ngươi vẫn luôn ở đây đấy…”La Chinh đang hỏi thì đột nhiên phát hiện khí tức dương hồn của Lăng Sương đã thay đổi rất lớn. Cảm giác sắc bén ẩn giấu trong dương hồn đã hùng mạnh hơn trước đây gấp mấy lần!
“Đương nhiên là không rồi, ta đã vào Tứ Trọng Thiên!” Giọng điệu Lăng Sương hơi bất mãn.
Nàng ở đây chờ La Chinh, kết quả La Chinh không nói một lời đã chạy thẳng tới Bích Vân thành. Nếu không phải có người không cho nàng rời khỏi Trung Thần Châu thì nàng đã theo tới đó rồi.
“Tứ Trọng Thiên… Nhanh thế cơ à?” La Chinh ngạc nhiên nói.
Lăng Sương đáp lại như chuyện đương nhiên: “Hấp thu nhiều kết tinh linh hồn như vậy, lên Tứ Trọng Thiên là chuyện đương nhiên. Nếu không phải vì trở về chờ ngươi thì ta đã rời khỏi Tứ Trọng Thiên rồi”
Nói một cách nghiêm khắc thì Bỉ Ngạn chỉ là một vùng đất thần bí rộng lớn, lấy Bỉ Ngạn để phân chia cảnh giới cũng không đủ nghiêm ngặt.
Nhìn vẻ mặt bất mãn của Lăng Sương, La Chinh đưa tay xoa đầu nàng, nói: “Được rồi, lần sau sẽ không thế nữa… Chúng ta thu đống hồn đan này lại đi. Số lượng nhiều quá, ta cũng không biết xử lý sao nữa”
“Hồn đan? Ngươi lấy đâu ra hồn đan vậy?” Lăng Sương vừa theo sau La Chinh vừa hỏi.
“Đi theo ta thì biết” La Chinh đáp.
Hai người trở lại cửa Thiên Quỳ thần miếu. Những người ở đó hết lòng tuân thủ hứa hẹn, hơn trăm người ngăn trước cửa Thiên Quỳ Thân Miếu giống hệt lính gác.
Nhìn thấy hai dương hồn xa lạ tới gần, bọn họ lập tức căng thẳng.
La Chinh và Lăng Sương đã hấp thu rất nhiều kết tinh linh hồn, nhất là Lăng Sương, trong khoảng thời gian này nàng không chỉ nhảy thẳng lên Tứ Trọng Thiên mà còn đang tu luyện Thái Ất Hồn Quyết. Nàng chỉ cần đứng một chỗ cũng đủ để khiến đám dương hồn kia cảm thấy áp lực nặng nề.
Dù vậy vẫn có người đứng dậy: “Không được tới gần đây, trong thần miếu có cường giả đang thăm dò!”
Bọn họ tự biết mình không thể chống lại hai dương hồn này, chỉ có thể lôi “La Chinh” trong thần miếu ra nói.
“Ngươi nói không được là không được à?”
Lăng Sương đang muốn nổi nóng thì La Chinh đã đưa tay cản nàng lại. Hắn lập tức nói: “Các vị không cần căng thẳng, để chúng ta đi vào là được”
Mặc dù La Chinh đang là thể dương hồn nhưng ngoại hình cũng không khác thân thể là bao, chỉ không thấy rõ diện mạo mà thôi. Hắn vừa nói xong thì những người này lập tức nhận ra thân phận của hắn.
“Ồ, là ngươi? Đây là thể dương hồn?”
Những người này cũng hơi hoang mang. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy thân thể trong Bỉ Ngạn nên hiển nhiên cho rằng La Chinh là tồn tại độc nhất vô nhị, thậm chí còn có người suy đoán có khi nào La Chinh là dân bản địa trong Bỉ Ngạn hay không?
Bây giờ họ mới phát hiện, La Chinh còn có một dương hồn.
“Đương nhiên là ta” La Chinh đáp.
Sau khi xác nhận xong xuôi, những người này mới nhường ra một con đường để La Chinh và Lăng Sương tiến vào Thiên Quỳ thần miếu.
“Đám người đó sao lại nghe lời như vậy?”
Lăng Sương vừa thấy cảnh tượng này thì vô cùng hiếu kỳ.
Tới khi La Chinh đi tới góc bí mật kia và để lộ hai mươi nghìn viên hồn đan ra, Lăng Sương lại càng thêm kinh ngạc.
Với địa vị của Lăng Sương, đương nhiên nàng đã từng nhìn thấy rất nhiều hồn đan, nhưng Nhất Trọng Thiên là một vùng đất nghèo nàn, đa số dương hồn lăn lộn ở đây đều không có của cải gì. Ở chỗ này mà kiếm được nhiều hồn đan như vậy, Lăng Sương ngạc nhiên là điều đương nhiên.
“Ta dỡ gạch trong thần miếu xuống, bán cho đám người đó” La Chinh cười ha ha.
“Gạch…”
Lăng Sương thấy thật câm nín.
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Lần đầu tới Thiên Quỳ thần miếu, La Chinh đã từng có ý định này rồi, nhưng nàng không ngờ hắn lại thực sự biến nó thành sự thật.
“Bán giá rẻ nên đương nhiên bọn họ sẽ nghe lời” La Chinh nhún vai, sau đó nhìn đống hồn đan trước mắt: “Chỉ là hồn đan nhiều quá, ta không biết nên mang đi như thế nào…”
Theo La Chinh được biết, trong Bỉ Ngạn chỉ có dương hồn mới có thể cất giấu đồ vật, thân thể của hắn không thể mang đi bất cứ vật gì.
Nhưng sức chứa của dương hồn cũng có hạn, nhiều hồn đan đến vậy, nếu chứa bằng dương hồn thì vẫn rất quá sức.
“Số lượng hồn đan quá nhiều, mang đi có hơi phiền phức. Nhưng mà…” Lăng Sương nói rồi giơ tay ra trước mặt La Chinh, một đốm sáng chuyển động quanh ngón tay nàng, tạo thành một cái hộp hình vuông.
La Chinh nhìn cái hộp, cảm nhận được chân ý Hư Không Huyễn Diệt ẩn chứa tong đó: “Đây là nhẫn tu di, trong Bỉ Ngạn cũng có nhẫn tu di ư?”
“Ừ” Lăng Sương gật đầu: “Nhưng tạo ra một chiếc nhẫn tu di trong Bỉ Ngạn cũng không dễ dàng, phải tu luyện chân ý Hư Không Huyễn Diệt đến cảnh giới cực kỳ tinh thâm. Bây giờ ngươi đã vào Tâm Lưu kiếm phái, chờ ngươi tới Tứ Trọng Thiên rồi, Thiên Cung sẽ phát cho ngươi một cái”
Lăng Sương vừa nói vừa khom lưng hướng hộp vuông về phía hồn đan.
“Vù…”
Hộp vuông không ngừng lóe sáng, tất cả hồn đan đều được hút vào bên trong.
Đương nhiên Lăng Sương sẽ thay hắn bảo quản đống hồn đan này.
“Được rồi, chúng ta có thể đi” Lăng Sương nói xong thì định cùng La Chinh rời khỏi thần miếu.
“Khoan đã” La Chinh lắc đầu, gọi nàng lại.
“Sao vậy?”
Trong mắt Lăng Sương, Thiên Quỳ thần miếu không có sức hấp dẫn quá lớn với nàng. Lần trước nàng chỉ là tùy ý đi theo La Chinh cùng thăm dò mà thôi, có thể thu được nhiều kết tinh linh hồn như vậy cũng là niềm vui bất ngờ.
“Có lẽ trong thần miếu này còn có một vài thứ” La Chinh nói.
“Vậy sao?” Lăng Sương tò mò.
“Ngươi chờ một chút” La Chinh vừa nói xong, dương hồn đã dần dần biến mất. Hắn lại dùng thân thể trở lại trong thần miếu một lần nữa.
Sau đó La Chinh dẫn Lăng Sương đi sâu vào trong Thiên Quỳ thần miếu, leo lên cầu thang xung quanh thần miếu và đi tới tầng cao nhất.
Ở đây, theo chỉ dẫn của La Chinh, Lăng Sương thấy được một cái khe trên vách tường…
“Lần trước ta đã phát hiện ra cái khe này, nhưng thể dương hồn không cách nào phá vỡ nó. Lần này thì khác rồi”
La Chinh vừa nói vừa đi tới trước bức tường, hội tụ sức mạnh trong tay rồi đột ngột nện xuống khe hở.
“Rầm!”
Thần miếu tuy cứng rắn kiên cố nhưng cũng không chịu được đòn đánh của La Chinh.
Dưới một đòn này, khe hở nhanh chóng mở rộng.
Sau mấy lần đánh liên tục, bức tường đã vỡ ra một chút và đổ sụp vào bên trong.
“Quả nhiên…”
Đúng như La Chinh dự đoán, đằng sau khe hở còn có một căn phòng bí mật.
Căn phòng này tối đen như mực, hoàn toàn trống không, nhưng vật thể đang lay động ngay chính giữa căn phòng lại khiến ánh mắt La Chinh và Lăng Sương sáng bừng lên.
Đó chính là một cành hoa trong suốt óng ánh, cành hoa này như được tạo ra từ kim loại, xoay tròn đều đặn giữa không trung.
“Thứ này không có sức mạnh Bỉ Ngạn?” Lăng Sương nhìn chằm chằm cành hoa, kinh ngạc nói.
Gần như tất cả mọi vật chất trong Bỉ Ngạn đều có sức mạnh Bỉ Ngạn, từ thứ nhỏ bé như một hạt cát cho đến to lớn như một tòa thần miếu đều có cả, chỉ là cái nào tích chứa nhiều sức mạnh Bỉ Ngạn hơn mà thôi. Vạn vật đều như vậy.
Một cành hoa không chứa một chút sức mạnh Bỉ Ngạn nào, đây là một ngoại lệ.
“Trong thần miếu của Tâm Cụ Nhãn Ma sao lại có một vật như vậy?” La Chinh cũng hoàn toàn không ngờ tới.
Hắn vốn đang hy vọng trong mật thất này cất giấu tín vật Bỉ Ngạn nào đó còn lợi hại hơn cả Tâm Thần Chi Nhãn, nhưng cành hoa này căn bản không có khí tức năng lượng chứ đừng nói tới chuyện dung hợp.