Giết La Chinh cũng vô dụng, trừ khi có thể tìm được cách giải vận xuiNhưng mà chọc vào người Thần Quốc bọn họ, sao có thể không trả cái giá thật đắt?
Vì vậy, chỉ cần bất cứ ai trong đám người Thần Quốc rút trúng “tự do khiêu chiến” thì La Chinh chắc chắn phải chết!
Trong nhóm người Thần Quốc này, người có tu vi yếu nhất chính là chàng trai tuấn tú và thánh nữ. Nhưng hai người bọn họ đều là cường giả Hư Kiếp Cảnh, còn đám người áo đen sau lưng thì đều là quái vật Sinh Tử Cảnh cả!
“Dù sao ta cũng muốn hắn phải chết!” Thánh nữ Thần Quốc lạnh giọng nói.
Đối với lời uy hiếp của bọn họ, La Chinh coi như không nghe thấy nửa chữ, cứ vậy mà ngồi lẳng lặng trên vòng tròn, chờ luồng sáng chiếu lên người mình lần nữa.
Mấy lần ném xúc xắc tiếp theo, kết quả đều rất tệ.
Một trong Hư Linh Thất Tử của Hư Linh Tông đổ được bốn điểm, giẫm lên Thiên Lôi Sát Trận, một cường giả Hư Kiếp Cảnh trung kỳ lại bị từng đạo thiên lôi đánh xuống cho chết tươi.
Sau đó lại là một trưởng lão của Thiên Hạ Thương Minh ném được ba điểm, đồng thời cũng bị trừng phạt nghiêm khắc. Mặc dù trưởng lão kia chịu được lần trừng phạt này, nhưng người cũng bị thương nặng, hơi thở vô cùng yếu ớt.
Sau đó thì đến Ngọc bà bà ném xúc xắc lần thứ hai. Lần này bà cũng gặp phải trừng phạt, thế nhưng với sự mạnh mẽ của mình, bà cũng bình yên vượt qua lần trừng phạt này…
Hai ba lần liên tiếp xuất hiện trừng phạt, trong lòng mọi người lập tức lo lắng hẳn lên.
Đúng lúc này, luồng sáng kia lại chiếu lên người Ninh Vũ Điệp lần nữa!
Vốn Ninh Vũ Điệp đã bị gán vận xui vào người, dù trước đây nàng may mắn đến nghịch thiên, nhưng kết quả lúc này chỉ sợ không thể lạc quan nổi.
Sau khi Ninh Vũ Điệp nhẹ nhàng đánh vào xúc xắc, thì nó xoay tròn rồi lăn ra “ba điểm”.
Ba vòng tròn xuất hiện trước mặt Ninh Vũ Điệp, trên vòng tròn thứ ba dường như có một lớp sương lạnh lờ mờ bao quanh.
Ninh Vũ Điệp nhẹ nhàng bước liên tục, sau đó bước lên vòng tròn thứ ba.
“Hàn Băng Cực Cảnh”
Nghe thấy bốn từ này, trái tim La Chinh lại được thả lỏng. Đúng như những gì Thanh Long đã nói, cho dù Ninh Vũ Điệp có ném được bao nhiêu điểm đi nữa thì đều sẽ phải gặp “trừng phạt”, e rằng trong sáu bước này sẽ là sáu loại trừng phạt khác nhau đang chờ Ninh Vũ Điệp. Có điều, số mệnh của Ninh Vũ Điệp lại có thể giúp nàng tìm ra được loại trừng phạt dễ vượt qua nhất!
Dù La Chinh không rõ Hàn Băng Cực Cảnh khó thế nào, đối với những võ giả khác thì có lẽ đây là một hình phạt khó mà vượt qua được, nhưng đối với Ninh Vũ Điệp thì cũng chẳng khó khăn gì, dù sao nàng cũng là võ giả chuyên tu công pháp hệ Băng mà.
Bóng dáng Ninh Vũ Điệp bị từng tầng ánh băng loá mắt bao bọc lấy, sau đó La Chinh chợt nghe thấy từng tiếng băng tinh vỡ vụn bên trong đó. Một lúc lâu sau, Ninh Vũ Điệp mới bình yên đi ra, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên!
“Cảm giác thế nào?” La Chinh cười hỏi.
“Cũng không tệ lắm. Trong Hàn Băng Cực Cảnh này ta còn cảm ngộ được thêm một chút quy tắc hệ Băng tầng thứ ba” Ninh Vũ Điệp cười nói.
“Tầng thứ ba…” La Chinh nhịn không được mà cảm thán một câu. Ninh Vũ Điệp đúng là một sự tồn tại siêu khủng bố, vậy mà nàng đã cảm ngộ được lực quy tắc của tầng thứ ba rồi.
Nhìn thấy Ninh Vũ Điệp bình yên vô sự đi ra khỏi Hàn Băng Cực Cảnh, trên mặt thánh nữ Thần Quốc cũng loé ra một chút vẻ thất vọng. Đương nhiên cô ta mong Ninh Vũ Điệp cứ chết luôn trong hình phạt thì mới tốt.
Lúc thánh nữ Thần Quốc đang oán hận suy nghĩ thì cuối cùng luồng sáng kia lại chiếu về phía cô ta.
“Nguy rồi” Thánh nữ Thần Quốc cũng hiểu rõ phiền phức của mình đã đến.
Vận xui của cô ta cũng chưa được giải trừ, lần đổ xúc xắc này, có lẽ cũng sẽ bị trừng phạt, chỉ là không biết cô ta có đủ thực lực và vận may để vượt qua hình phạt này hay không mà thôi!
Thánh nữ Thần Quốc do dự một lúc lâu, đợi đến khi luồng sáng kia bắt đầu chuyển dần sang màu đỏ mới nháy mắt một cái, xúc xắc bắt đầu xoay đánh “ầm” một tiếng, đợi đến khi con xúc xắc kia dừng lại thì cho ra “bốn điểm”.
Vẻ mặt thánh nữ Thần Quốc tràn đầy buồn bã.
Võ giả không tin vào vận mệnh, nhưng lại tin vào số mệnh. Bốn tương đương với chết(1), dưới loại tình huống này, thánh nữ Thần Quốc cũng không nhịn được mà suy nghĩ theo chiều hướng xấu đi.
(1)Bốn là tứ, trong tiếng trung đọc gần giống chữ “tử”.
Bốn vòng tròn xuất hiện dưới chân Thánh Nữ Thần Quốc, trên vòng tròn thứ tư lại loé ra từng vòng ánh sáng màu đen.
“Mặc dù không biết màu sắc có liên quan gì đến hình phạt hay không, nhưng mà ta dám khẳng định, hình phạt này nhất định rất nặng!”
“Thánh nữ Thần Quốc đúng là xui thật. Sau khi bị gán vận xui thì có lẽ sẽ hương tiêu ngọc vẫn(2) mất!”
(2)Hương tiêu ngọc vẫn: như ngọc nằm xuống, như hoa héo tàn, chỉ cái chết của những người con gái đẹp.
“Mặc dù nàng chỉ mới là Hư Kiếp Cảnh sơ kỳ, thế nhưng lại dẫn theo nhiều hộ vệ là cường giả Sinh Tử Cảnh như thế, chưa chắc người ta đã không có chuẩn bị đâu!”
Đám võ giả đến từ Thần Quốc này vẫn luôn vênh váo hò hét nên tất nhiên phần lớn võ giả Trung Vực cũng vui vẻ đứng xem náo nhiệt, nếu như vị thánh nữ kia thật sự chết ở đây thì thú vị rồi.
Chàng trai tuấn tú kia cắn răng nói: “Sư muội, nếu thật sự chịu không nổi thì cứ sử dụng món bảo vật hộ thân kia đi!”
“Ta biết” Thánh nữ Thần Quốc gật đầu, sau đó bước ra bốn bước, bước lên vòng tròn màu đen kia.
“Hắc Ám Tuyệt Cảnh!”
Một đường ánh sáng màu đen bao phủ lấy thánh nữ Thần Quốc!
Nghe cái tên như thế, trái tim tất cả mọi người đều nhảy lên một cái.
Cho dù là Thôi Tà, hay đám cường giả Sinh Tử Cảnh như Vu Chiêm Hà cũng chưa chắc có thể vượt qua được Hắc Ám Tuyệt Cảnh. Còn thánh nữ Thần Quốc chỉ là Hư Kiếp Cảnh sơ kỳ, hơn nữa tu vi đã bị áp chế, e rằng phải chết chắc rồi…
Từng đường ánh sáng màu đen liên tục vờn quanh, hình như đang không ngừng vây công thánh nữ Thần Quốc.
“E là thánh nữ Thần Quốc không chịu nổi qua ba nhịp thở mất!”
“Ánh sáng màu đen này có hơi giống với ánh sáng chết chóc trong truyền thuyết, không biết có phải là Tử Quang hay không!”
“Cho dù là gì, thì nhất định ngươi cũng không cản được…”
Trong tiếng bàn tán của mọi người, uy lực của ánh sáng màu đen kia cũng giảm dần theo thời gian, dần dần yên tĩnh lại…
“Chết rồi?” Có người nói nhỏ.
Đúng lúc này, một luồng ánh sáng trắng bất ngờ bùng lên từ giữa luồng ánh sáng màu đen kia!
Sau đó mọi người nghe thấy một tiếng cười phóng khoáng truyền ra từ trong đó!
“Ha ha!”
Tiếng cười này không hề có ý đe dọa gì, nhưng uy lực chất chứa trong đó lại khiến người ta không thể nào bỏ qua được…
Rốt cuộc là ai cười phá lên thế?
Sau đó, vô số luồng sáng trắng xuyên qua ánh sáng màu đen đang bao vây thánh nữ Thần Quốc. Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ ánh sáng màu đen đều tan thành mây khói, chỉ còn lại mỗi thánh nữ Thần Quốc đang đứng trên vòng tròn, trên đầu có một bóng người nhàn nhạt. Có điều, bóng người kia đang từ từ tiêu tán đi…
Giờ thì mọi người đã hiểu. Có lẽ thánh nữ Thần Quốc không ngăn nổi hình phạt nên mới triệu hồi bóng người này ra để giúp đỡ, nhưng chẳng ai biết bóng người này là thần thánh phương nào mà có thể phá giải được thủ đoạn của Tiên Nhân.
“Sư muội, muội không sao chứ?” Chàng trai tuấn tú ân cần hỏi han.
Sắc mặt thánh nữ Thần Quốc tái nhợt, lập tức gật đầu: “Ta không sao, có điều món bảo vật hộ thân bị ta dùng mất rồi…”
Vẻ mặt chàng trai tuấn tú u ám nhìn chằm chằm vào La Chinh, sau đó nói: “Đều là do thằng nhóc này, ta nhất định sẽ bắt hắn phải trả bằng máu!”
Đúng lúc đó, xúc xắc đổ được “năm điểm”, mà người đổ xúc xắc chính là Yên Duyệt Sơn của Thiên Hạ Thương Minh.
Vận số ba vị mập mạp của Thiên Hạ Thương Minh đều không tệ, Thạch Khắc Phàm đã đi được ba mươi bước, Yên Duyệt Sơn thì đi được ba mươi ba bước, còn Mạc Hải Sơn cũng đã đi được hai mươi chín bước rồi.
Phía trước Yên Duyệt Sơn xuất hiện năm vòng tròn, nhưng trên vòng tròn thứ năm lại có màu trắng.
“Màu trắng? Lại tính chơi cái gì thế này?” Tính tình Yên Duyệt Sơn vốn nóng vội, không nói hai lời, thân hình mập mạp của hắn đã bước lên.
“Ngươi được nhận một lần xua tan, có thể xua tan vận xui của bất cứ người nào”
Trong nháy mắt nghe thấy tiếng nói này, ánh mắt của đám người Vân Điện và Thần Quốc đều phát sáng lên ngay lập tức!
Cái lời nguyền rủi to chết tiệt này đúng là có thể lấy mạng người ta mà! Nếu như cái gọi là Hắc Ám Tuyệt Cảnh vừa rồi lại đến một lần nữa thì thánh nữ Thần Quốc hoàn toàn chẳng còn đường nào mà sống!
Mà Ninh Vũ Điệp cũng gặp phải tình huống tương tự. Lần này nàng may mắn thuận lợi vượt qua Hàn Băng Cực Cảnh, nhưng lần sau thì sao? Lần sau nữa thì sao đây?
Hai bên đều có nhu cầu bức thiết muốn xua tan vận xui!
“Mập mạp, mau xua vận xui cho sư muội ta đi!” Không biết có phải đầu óc anh chàng tuấn tú kia bị hỏng rồi hay bản thân hắn vốn đã ngu xuẩn như vậy, mà bỗng nhiên lại hô lên với Yên Duyệt Sơn.
Sau đó cả đám người trong vực sâu đều nhìn hắn như đang nhìn thằng ngu, đến năm lão giả Sinh Tử Cảnh phe bên đó cũng nhìn hắn bằng ánh mắt chưa từng thấy.
Nghe nói như thế, Yên Duyệt Sơn cười lạnh nói: “Ngươi là ai? Dựa vào cái gì mà ta phải xua vận xui cho sư muội ngươi?”