Nghe vậy, Minh Vi, lão Kim và mọi người đều cau chặt lông màyThế thì sẽ rất phiền toái.
Song như vậy vẫn tốt hơn so với những gì bọn họ dự đoán trước đó.
Chí ít tộc Trưởng Giám Ngục cũng bị Chúng Sinh Bình Đẳng hạn chế, bọn họ chỉ có thể dựa vào ơn huệ của cổ thần Hỗn Độn mới có thể vượt qua giới hạn của Chúng Sinh Bình Đẳng.
Nếu Chúng Sinh Bình Đẳng không hề ảnh hưởng đến tộc Trưởng Giám Ngục thì sợ rằng tất cả bọn họ chỉ có thể nằm yên mặc cho người ta tàn sát chứ không hề có đường chống trả.
“Nếu bọn họ có thể nhận được ơn huệ của cổ thần Hỗn Độn thì chắc là Tiểu Vân cũng có thể nhận được chứ nhỉ” La Chinh đột nhiên hỏi.
Tiểu Vân gật đầu: “Trên lý thuyết thì có thể, nhưng nơi nhận ơn huệ không phải là chỗ này mà phải ở dưới bia cầu nguyện mới được, mà bia cầu nguyện ở sâu trong nơi cư trú, sợ rằng chúng ta không có cơ hội tới gần”
“Dù sao vẫn phải thử một chút” La Chinh mỉm cười, nói.
Tiểu Vân khẽ gật đầu: “Đi đến đó cũng tiện đường. Nếu có thể thuận lợi tới gần bia cầu nguyện, ta sẽ khẩn cầu chủ nhân ban ơn huệ…”
***
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Ở trung tâm của nơi cư trú, khắp xung quanh đều là những ngọn đèn mệnh tỏa ra ánh sáng đều đều.
Có nhiều cường giả không thích chế tác đèn mệnh, bởi vì đôi khi đèn mệnh sẽ để lộ ra một vài sơ hở. Nhưng dưới Chúng Sinh Bình Đẳng, những sơ hở này cũng không còn tồn tại nữa.
Vì vậy, tộc Trưởng Giám Ngục đã hoàn thành xong đèn mệnh của tất cả mọi người, sau đó xếp chúng lại thành hàng và đặt chúng xung quanh bàn tròn.
“Xoạt!”
Một ngọn đèn mệnh trong đó đột nhiên phát ra âm thanh khe khẽ, ngọn lửa lớn bằng hạt đậu giữa đèn mệnh đột nhiên ảm đạm, lay động hai cái rồi vụt tắt…
“Đèn mệnh của Lâu Linh, tắt rồi?”
“Nàng bị ai giết!”
“Lâu Linh vẫn luôn cẩn thận mà lại không thể bình yên thoát đi, đám người kia…”
Ở một khoảng đất trống khác, phần lớn người trong tộc Trưởng Giám Ngục đều tập trung tại đây.
Phía trước khoảng đất trống có bảy tám người ngồi xếp bằng trên bậc thang, trên đỉnh bậc thang là một người thuộc tộc Trưởng Giám Ngục. Đó chính là ông lão chuyển động bàn tròn và mở ra Chúng Sinh Bình Đẳng.
Ông lão nhìn ngọn đèn mệnh vừa tắt ngúm kia, trong đôi mắt già nua hiện lên vẻ khổ sở thầm kín.
Thấy những người trong tộc bàn luận xôn xao, ông lão lập tức nói: “Đối phương còn mạnh hơn chúng ta tưởng tượng…”
“Mạnh? Cho dù bọn họ có lợi hại như thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là một đám người phàm mà thôi, nói gì tới mạnh!”
Trong đám đông, một người mặc áo choàng đen đứng lên.
Tuy người này giấu mình trong lớp áo choàng, nhưng từ thân hình và giọng nói thì có thể nhận ra đó là một người đàn ông cao to lực lưỡng.
“Tộc trưởng, ngài còn đang đắn đo gì nữa? Cứ để chúng ta đứng ra là được, cần gì phải sợ tộc Nữ Oa?” Một người mặc áo choàng đen khác cũng lên tiếng.
Vẻ mặt ông lão thoáng do dự.
Ông ta cũng không ngờ đám người Diêm Lai lãnh đạo lại dễ bị đánh bại đến thế. Sau một lúc suy tư, cuối cùng ông ta quy kết mọi vấn đề lên người Minh Vi rồi phái người phụ nữ họ Lâu ra mặt, dự định đuổi tộc Nữ Oa rời đi, sau đó bắt gọn toàn bộ những người bị lưu đày của các tộc khác.
Hiện tại xem ra sách lược này đã thất bại.
“Chúng ta có ơn huệ của chủ nhân, giết chết đám người kia cũng đơn giản như giết gà giết chó, tộc trưởng!” Lại một người mặc áo choàng đen khác đứng lên.
Rất nhiều người trong tộc đều đồng loạt đứng lên.
Qua giây lát, cuối cùng lão già cũng hạ quyết tâm.
“Nói rất đúng, tộc Trưởng Giám Ngục chúng ta căn bản không cần sợ bọn họ” Lão già từ từ đứng dậy: “Bây giờ bọn họ đã tiến vào thành trì của chúng ta, chúng ta cũng không có đường lui. Trên lưng các vị đều mang theo ơn huệ của chủ nhân, cũng gánh vác sứ mệnh của chủ nhân, chúng ta không được phép thất bại trong cuộc chiến này”
Lão già vừa dứt lời, phía dưới bậc thang tức khắc vang lên âm thanh rung trời…
“Lâu Địch!”
“Có!”
“Lâu Băng!”
“Có!”
“Bạch Xã Huyễn!”
“Có…”
“…”
Lão già sắp xếp theo kế hoạch đã định.
Trước mắt đã có gần một nửa số người rời đi…
Sau đó, lão già nói với người tóc tím mặc áo bào màu đen trên bậc thang: “Vũ Thạch, cùng ta đi gặp người giữ mộ…”
Nghe vậy, người tóc tím khẽ run lên rồi hỏi: “Tộc trưởng, vì sao lại đi gặp hắn?”
“Phòng khi bất trắc” Lão già đáp.
Người tóc tím có vẻ như không tình nguyện cho lắm, kiên định nói: “Không có bất trắc, chúng ta sẽ không thất bại!”
“Lỡ như thật sự thất bại thì sao?” Lão già hỏi ngược lại.
Người tóc tím trầm tư một lúc, sau đó gật đầu.
Lão già đi xuống bậc thang, cùng với người tóc tím đi về một hướng khác.
Đi qua một dải đất trống mênh mông là một ngọn đồi nhỏ, sau ngọn đồi là nơi dựng lên những tấm bia mộ.
Tộc Trưởng Giám Ngục không có tuổi thọ bất tận, nói cách khác, chủ nhân của bọn họ không ban tặng tuổi thọ vĩnh hằng cho bọn họ.
Đây là nơi chôn cất mấy nghìn người trong tộc.
Có một vài bia mộ quá mức xa xưa, chữ viết đã trở nên mờ nhạt không tài nào nhìn nổi.
Tuổi tác của lão già cũng đã rất lớn. Khoảng chừng qua bốn lần luân hồi, cũng chính là bốn nghìn năm sau, ông ta cũng sẽ an nghỉ dưới những bia mộ này.
Mỗi lần đi qua nghĩa địa này, lão đều cảm thấy bùi ngùi xúc động…
Lướt qua những tấm bia mộ, bọn họ đi tới dưới chân núi phía sau ngọn đồi.
Dưới chân núi là một tấm bia mộ cao tới trăm mét đứng sừng sững. Trên mộ bia hoàn toàn trống không, chỉ là một tấm ván thô. Không ai biết mục đích của tấm bia mộ này, cũng không biết dưới bia mộ chôn cất ai.
Phía trước bia mộ là một chàng thanh niên người ngợm dơ dáy.
Chàng thanh niên đã ở dưới tấm bia mộ này vô số năm, dáng vẻ chưa bao giờ thay đổi, tính cách quái đản, thích nói hươu nói vượn, ít khi giao lưu với tộc Trưởng Giám Ngục…
Trong quá khứ, người thuộc tộc Trưởng Giám Ngục từng xảy ra xung đột với người trẻ tuổi này, có lần tụ tập trên trăm người bao vây tấn công hắn ta. Thế nhưng bản lĩnh của hắn ta lại cao cường, cũng nhờ thế mà tộc Trưởng Giám Ngục hiểu rõ người này là một sự tồn tại không thể trêu chọc, thậm chí thực lực của người này còn mạnh hơn cả người bị lưu đày trên thế giới.
May mà hắn ta không thích giết chóc, trong lúc xung đột cũng chỉ dạy cho hơn trăm người trong tộc một bài học nhớ đời mà thôi, xong rồi thì cho qua.
Từ đó về sau, tộc Trưởng Giám Ngục không có ai dám đi trêu chọc người này nữa.
Tộc Trưởng Giám Ngục cũng có rất nhiều suy đoán về thân phận của người này nhưng vẫn không có kết luận.
Trên thực tế, hắn ta cũng không phải người giữ mộ gì cả, chẳng qua chỉ vì vẫn luôn sống dưới bia mộ cho nên tộc Trưởng Giám Ngục mới gọi như vậy.
Lão già nghĩ, chủ nhân đã sắp xếp người này ở đây thì chắc hẳn phải có nguyên nhân gì đó.
Hiện tại tộc Trưởng Giám Ngục đã đến thời khắc nguy cấp nhất, đương nhiên lão già hy vọng hắn ta có thể làm hậu thuẫn cho tộc bọn họ…
Lão già và người tóc tím đi tới dưới tấm bia mộ, nhưng lại không thấy chàng trai trẻ kia đâu.
Giữa lúc hai người đang nghi hoặc thì chợt trông thấy chàng trai trẻ kia ngồi trên bia mộ. Hắn ta cúi đầu nhìn bọn họ, cười ha hả: “Ngay cả Chúng Sinh Bình Đẳng của lão quái vật cũng phải đem ra, xem ra đám cai ngục các ngươi đang gặp phải phiền phức rất lớn nhỉ?”