Ngoạt Hỏa Đồ Lưu có thể thiêu hủy vạn vật, nhưng những chiếc vạc màu đen ở phía trên vẫn còn vẹn nguyênLê Lạc Thủy tung người nhảy lên, thân hình thẳng tắp đứng trên miệng vạc, ánh mắt nhìn chằm chằm ra bên ngoài hang động.
Tuy Thần vực mênh mông rộng lớn nhưng đối với các thánh nhân thì nó vẫn còn quá nhỏ, bọn họ có thể dễ dàng truy đuổi đến chân trời góc biển.
Một khi phương hướng của bản thân bại lộ thì chắc chắn không còn đường nào để trốn, Lê Lạc Thủy rất rõ điều này.
Tuy bà còn cất giấu một vài lá bài tẩy trong Thần vực, nhưng bây giờ nước xa không cứu được lửa gần, bà gần như không hề có lựa chọn, chỉ có thể đưa La Chinh đi…
“Vù…”
Một bóng dáng bay vọt tới, chính là Đông Phương Thuần Quân.
Thấy Lê Lạc Thủy đứng trên miệng vạc, trên mặt ông ta hiện lên vẻ mừng rỡ: “Lạc Thủy!”
“Vù vù vù…”
Ngay sau đó, phía sau Đông Phương Thuần Quân lại xuất hiện hơn mười người.
Những thánh nhân này nhìn thấy Lê Lạc Thủy cũng sững sờ giây lát, bấy giờ mới hiểu được mục đích của Đông Phương Thuần Quân.
Không ngờ lại là vì người đàn bà này…
Trong lòng các thánh nhân thầm nghĩ.
Sau khi tu thành thánh nhân, bọn họ nắm trong tay vũ trụ của chính mình, tạo người tạo vật trong vũ trụ chẳng qua cũng chỉ cần một ý nghĩ mà thôi.
Trong mắt bọn họ, đàn bà chẳng qua chỉ là một cái mặt nạ, một bộ xương khô. Đông Phương Thuần Quân vì một ả đàn bà mà chấp niệm sâu như vậy khiến bọn họ không còn lời nào để nói.
Nhưng người phụ nữ này có địa vị đặc thù, nếu bắt bà ta về được thì có lẽ nhiều vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng!
Bất kể như thế nào, đây quả thực là một chuyện tốt đối với liên minh các gia tộc quyền thế!
Lê Lạc Thủy hờ hững liếc nhìn Đông Phương Thuần Quân, khóe miệng khẽ nhếch, nở nụ cười lạnh lùng: “Tìm lâu lắm rồi nhỉ?”
Đông Phương Thuần Quân gật đầu.
Những năm gần đây, quả thực ông ta vẫn luôn tìm kiếm Lê Lạc Thủy từng giờ từng khắc, nhưng lại không thu hoạch được gì.
Vì vậy, sau khi Lão Hốt báo tin cho ông ta, ông ta đã lập tức chạy tới nơi này.
“Thiên phú của ngươi vẫn kém một chút, cho dù có người chỉ điểm nhưng đến tận bây giờ ngươi vẫn chưa vượt qua biển Chân Ý…” Lê Lạc Thủy thản nhiên nói.
Đông Phương Thuần Quân mỉm cười: “Chỉ thiếu chút nữa mà thôi, chỉ thiếu chút nữa là ta có thể tu thành Bỉ Ngạn cảnh!”
Đám thánh nhân Đường Luân, Mục Hải Cực, Lãnh Diệu nghe Đông Phương Thuần Quân nói như vậy, trong lòng đều cảm thấy kinh hãi.
Tuy bọn họ đều hết lòng đi theo Đông Phương Thuần Quân nhưng nói gì thì vẫn có lòng riêng, ai mà không muốn bản thân trở nên mạnh hơn?
Trong tay bọn họ ít nhiều gì cũng có một ít mẩu vụn chân ý của đạo, nhưng chỉ với những mẩu vụn này thì còn chẳng thể thu được chân ý của đạo hoàn chỉnh chứ nói chi là vượt qua biển Chân Ý!
Trở thành cường giả Bỉ Ngạn cảnh?
Từ cổ chí kim không có người nào thành công, đối với các thánh nhân thì đây là hy vọng xa vời!
Thế mà bây giờ Đông Phương Thuần Quân lại nói ông ta chỉ thiếu chút nữa!
Hiện nay tuy ông ta rất mạnh, nhưng vẫn ngồi ngang hàng với các thánh nhân ở đây. Nếu như ông ta thực sự bước vào Bỉ Ngạn cảnh, tương lai bọn họ cũng chỉ có thể ngước nhìn.
“Vậy thì thực sự chúc mừng ngươi” Lê Lạc Thủy cười lạnh, nói.
Nghe bà châm chọc, sắc mặt Đông Phương Thuần Quân vẫn không thay đổi chút nào, ngược lại ông ta còn nói: “Nàng có thể quay về cùng ta, đợi ta tu thành Bỉ Ngạn cảnh rồi, ta sẽ đưa nàng về thế giới mẹ!”
“Ngươi… đưa ta quay về thế giới mẹ?” Lê Lạc Thủy cười nhạt: “Sau đó gia nhập Hiên Viên Vệ?”
Nét mặt Đông Phương Thuần Quân bỗng chốc cứng đờ.
Ông ta cũng biết về cuộc tranh chấp giữa Lê dân và Hiên Viên Vệ.
Nói một cách nghiêm khắc, nhờ có sự ủng hộ của Hiên Viên Vệ, Đông Phương Thuần Quân mới có thể nhanh chóng lớn mạnh như vậy…
“Ngươi tự xem mình thành nhân vật cấp bậc nhường nào, thật ra cũng chỉ là một quân cờ của Hiên Viên Vệ mà thôi” Lê Lạc Thủy bình tĩnh nói, mái tóc dài đến cả nghìn mét phía sau bà tung bay phấp phới.
Đôi mắt Đông Phương Thuần Quân khẽ nheo lại, ông ta khuyên nhủ: “Ở thế giới mẹ, Lê tộc đã không còn đường cứu vãn, cũng đã mất hết hy vọng ở Thần vực từ lâu, nàng không cần phải cố chấp như vậy!”
“Rắc rắc rắc…”
Trong động nứt ra càng lúc càng nhiều khe hở, càng nhiều Ngoạt Hỏa Đồ Lưu ào ào tuôn ra từ trong đó…
Nhìn thấy Ngoạt Hỏa Đồ Lưu, các thánh nhân cũng thầm kinh hãi.
Tuy nhờ có sự tồn tại của vũ trụ nên bọn họ sẽ không bao giờ thực sự diệt vong, nhưng chết một lần rồi thì cũng phải trả một cái giá đắt mới có thể phục hồi như cũ.
Không một ai muốn bị cuốn vào trong Ngoạt Hỏa Đồ Lưu cả!
“Chín bộ Lê tộc của ta không một ai bằng lòng sống tạm bợ qua ngày, đây có lẽ là trận chiến cuối cùng của Lê tộc chúng ta. Cuối cùng hươu chết về tay ai còn chưa biết được. Có lẽ Lê Lạc Thủy ta không thể nhìn thấy ngày đó, nhưng ta tin sẽ có một ngày như vậy! Cổ thần Hỗn Độn, phù hộ cho tộc ta!”
Giọng nói của Lê Lạc Thủy lạnh lùng, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần kia hiện lên một nụ cười quyến rũ mê người.
Bà vung tay lên, một làn sóng dao động không gian mãnh liệt lấy bà làm tâm điểm mà lan tràn ra xung quanh.
Các thánh nhân đều đã nhận ra điều khác thường, sắc mặt chợt biến đổi.
“Không gian… bị nàng ta khóa lại rồi?”
“Không thể di chuyển?”
“Ả đàn bà này muốn làm gì?”
Lê Lạc Thủy liếc mắt nhìn đám thánh nhân một cái, lạnh lùng nói: “Các ngươi cùng chết ở đây với ta đi…”
“Ầm ầm…”
Bốn phía xung quanh hang động nhanh chóng sụp đổ. Ngoạt Hỏa Đồ Lưu tràn vào giống như nước biển, tuôn trào ra bốn phương tám hướng.
Thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt đám thánh nhân tức khắc trở nên vô cùng khó coi.
“Ả đàn bà này muốn kéo chúng ta cùng nhau chôn chung với ả!”
“Mau lui lại!”
“Phía sau… phía sau cũng có rất nhiều Ngoạt Hỏa Đồ Lưu!”
Lê Lạc Thủy dịch chuyển hang động đến tầng thấp nhất vì đã chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất.
Lúc này bà đã phong tỏa không gian, dẫn vào một lượng lớn Ngoạt Hỏa Đồ Lưu chính là để cùng nhau hủy diệt.
Có thể bà không cách nào thực sự giết chết đám thánh nhân này, nhưng bọn chúng muốn sống lại còn phải mất một thời gian rất dài, bà có thể tranh thủ thêm thời gian cho La Chinh, La Yên và Vũ Thái Bạch.
Lê Lạc Thủy không chút do dự, đầu ngón chân nhẹ giẫm một cái lên miệng vạc rồi tung người nhảy lên, lao thẳng về phía Ngoạt Hỏa Đồ Lưu!
Nhưng trong khoảnh khắc bà nhảy về phía Ngoạt Hỏa Đồ Lưu, Đông Phương Thuần Quân đã bất chấp tất cả mà lao tới…
“Hừ!” Lê Lạc Thủy hừ lạnh một tiếng, sợi tóc như mũi tên bắn nhanh về phía ông ta.
Ông ta đưa tay quét một đường trong không trung, một luồng năng lượng vô hình hóa thành lá chắn ngăn chặn trước người ông ta.
“Cộp cộp cộp…”
Sợi tóc mỏng manh không thể xuyên thấu qua tầng lá chắn.
Lợi dụng cơ hội này, Đông Phương Thuần Quân bắt cánh tay Lê Lạc Thủy lại.
Lúc này Lê Lạc Thủy lại mỉm cười thích thú…
Phần cơ thể của bà từ cổ trở xuống đột nhiên hóa thành bùn nâu, đám bùn nâu này giống như bạch tuộc quấn quanh cơ thể Đông Phương Thuần Quân.
“Nếu năm đó không phải tại ngươi, có lẽ phu quân đã thành công…” Lê Lạc Thủy chỉ còn một cái đầu nhìn chằm chằm vào Đông Phương Thuần Quân bằng ánh mắt đầy căm hận: “Hôm nay ta sẽ giết chết ngươi một cách triệt để!”
Đám bùn vây quanh Đông Phương Thuần Quân liên tục ngọ nguậy, đồng loạt đi về phía đan điền của ông ta…
Trong mắt các chân thần tại Thần vực, thánh nhân là bất tử bất diệt, trừ khi tiêu diệt vũ trụ của hắn.
Nhưng không có nghĩa là Lê Lạc Thủy không có cách nào để giết chết thánh nhân.
Ví dụ như chặt đứt mối liên kết giữa thánh nhân và vũ trụ…
“Nàng!”
Đến lúc này Đông Phương Thuần Quân mới ý thức được bản thân đang rơi vào nguy hiểm.